"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 108: Phiên ngoại 2: Góc nhìn của Cảnh Thượng (4)
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Chuyện riêng tư của tôi và Lục Thừa An hồi nhỏ đã không bị cha phát hiện trong vài tháng. Thật ra, phần lớn là nhờ công của Nguyên Tầm. Có cậu ta tham gia, cho dù cha trời sinh đa nghi, cũng chỉ nghĩ một thường dân như Lục Thừa An là bạn của Nguyên Tầm, chứ không phải của tôi. Cha chỉ can thiệp vào chuyện của tôi, không can thiệp vào chuyện của người khác. Tuy rằng ngài ấy chắc chắn sẽ thấy chướng mắt việc Nguyên Tầm kết giao với một thường dân, nhưng chuyện đó không liên quan đến ngài ấy. Tôi biết mình nên cảm ơn Nguyên Tầm, nhưng Nguyên Tầm lại thích Lục Thừa An hơn, Lục Thừa An còn cho cậu ta bánh ngọt, còn cười với cậu ta. Đối với tôi mà nói, đây thật sự là một chuyện rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm. Tôi không thể nào đối xử với Nguyên Tầm bằng chút thiện ý còn sót lại của mình. Nếu tôi có lương thiện, đó đều là vì có Lục Thừa An ở đó, tôi đang cố gắng giả vờ. Tôi sợ em ấy sẽ sợ tôi. Cũng giống như cha, ở nhà ngài ấy rõ ràng là một con ác quỷ đáng sợ, nhưng chỉ cần ra ngoài, dù thân phận Thượng tướng vẫn khiến ngài ấy có vẻ độc đoán, nhưng lời nói của ngài ấy luôn có chừng mực, hành vi không thể chê vào đâu được. Tôi là do cha sinh ra, tôi di truyền rất nhiều từ ngài ấy. Giống như việc, chỉ cần tôi không nói, ngay cả Lục Thừa An cũng không thể nhìn ra tôi đã từng nhận sai cầu xin cha như thế nào, đã từng gào khóc trên ghế điện ra sao. Tôi là một quý ông khoác da người. Từ nhỏ đã vậy. Mỗi ngày gặp Nguyên Tầm, tôi vừa phớt lờ cậu ta, lại vừa cần cậu ta ở bên cạnh. Tôi sợ cha thấy tôi ở riêng với Lục Thừa An. Cơn ghen tuông gần như đã nuốt chửng lý trí vốn đã không thể tự chủ vì còn quá nhỏ của tôi. Vì vậy, khi viết lại những ký ức đã trải qua cùng Lục Thừa An, dù Nguyên Tầm cũng ở đó, nhưng tôi đã không viết về cậu ta. Nhưng bây giờ không thể không viết. Cậu ta là một người có thật, không phải vô hình, cũng không phải một bóng ma do tôi tưởng tượng ra. Bởi vì tôi và Lục Thừa An đã tuyệt giao, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn. Cãi nhau về chuyện gì tôi không nhớ rõ nữa, tôi chỉ nhớ khuôn mặt nhỏ của Lục Thừa An đỏ bừng, nói hết những lời làm tôi tổn thương. Câu "Tôi ghét anh" của hai ngày trước chỉ là món khai vị chẳng đau chẳng ngứa, hôm đó tôi đã đau lòng khóc nức nở cả đêm, lần này không biết sẽ phải khóc bao lâu. Trên thực tế, Lục Thừa An cứ mắng tôi một câu là nước mắt tôi lại rơi một hàng. Tôi nhớ mình đã tức giận cảnh cáo em ấy không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa! Ai cũng có thể mắng tôi nhưng riêng Lục Thừa An thì không được!!! Bất kể ai dám mắng tôi, tôi đều có thể cho kẻ đó biết hậu quả của việc trêu chọc con trai Thượng tướng, tôi sẽ đánh chết hắn. Chỉ riêng Lục Thừa An mắng tôi, tôi lại hoàn toàn bất lực. Lục Thừa An 4 tuổi tay chân thì nhỏ, miệng cũng nhỏ. Nhưng vô số lời lẽ độc địa lại tuôn ra từ cái miệng trông rất đáng yêu và lễ phép đó. Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chủ yếu là do khóc quá nhiều, đầu óc thường xuyên thiếu oxy. Lúc đó, người khóc không chỉ có mình tôi. Còn có Nguyên Tầm. Cậu ta thấy hai chúng tôi cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, thậm chí có xu hướng động thủ, lúc thì khuyên người này, lúc thì dỗ người kia, sợ đến mức bật khóc. Tôi và Lục Thừa An tuyệt giao không thèm nhìn mặt nhau mấy ngày, Nguyên Tầm đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi. Giây trước cậu ta còn chạy đến bên tôi ủ rũ hỏi nguyên do, giây sau đã chạy đến bên Lục Thừa An thở dài khuyên giải. Nhưng cả hai chúng tôi đều không ai chịu nhượng bộ, có bậc thang cũng không thèm bước xuống, quyết định cả đời không qua lại với nhau. Nguyên Tầm bị coi như một cái loa truyền tin hình người miễn phí, chạy qua chạy lại giữa hai chúng tôi. Thông qua miệng cậu ta, tôi biết Lục Thừa An đang làm gì; và ngược lại, Lục Thừa An cũng biết tôi đang làm gì. Nhưng ngày hôm đó Nguyên Tầm đã rất luống cuống. Cậu ta mới 5 tuổi, gặp phải chuyện vượt quá khả năng giải quyết của mình, dĩ nhiên không biết phải làm sao. Lục Thừa An vừa mắng vừa hét: "Cảnh Thượng, mắng tao đi chứ! Cảnh Thượng, tại sao không mắng tao?! Cảnh Thượng, mày là đồ vô dụng à? Tao ghét nhất bộ dạng này của mày! Mày là đồ ngu!" Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chỉ biết chửi những câu mà Lục Thừa An đã dạy. Những lời tục tĩu gần như chưa bao giờ xuất hiện trong gia đình tôi, tôi không quen dùng chúng. Tôi chỉ có thể nức nở mắng Lục Thừa An "tiện". "Được! Chính là như vậy! Sau này cứ mắng tao như thế đi! Nếu mày mà dám quên, tao đến chết cũng không thèm nhìn mặt mày nữa!" Lục Thừa An hào hứng nói, trông không giống đang cãi nhau mà như đang chơi một trò chơi thú vị. "Cảnh Thượng, mẹ nó tao đi đây! Đời này không đội trời chung với mày nữa!" Tôi không biết có phải lúc cãi nhau chúng tôi đã lỡ miệng nhắc đến hai chữ "giao kèo" hay không. Nguyên Tầm rất thính tai, trong một khung cảnh ồn ào như vậy mà vẫn có thể chắt lọc được điểm chính. Cậu ta hỏi Lục Thừa An giao kèo gì, lại hỏi tôi đã giấu cậu ta chuyện gì. Chuyện này không một ai được biết. Vì vậy, để ngăn Nguyên Tầm hỏi đến cùng, Lục Thừa An đã siết chặt nắm đấm, "bốp" một tiếng đấm vào mắt cậu ta. Nguyên Tầm bị đấm ngửa đầu ra sau, kinh ngạc lấy tay che mắt. Lục Thừa An gầm lên cảnh cáo: "Đừng có mà nhiều chuyện! Tao đi đây! Mày mà dám nhiều chuyện, tao gặp lần nào đấm lần đó!" Mọi người đều nói, cha mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Tôi từng nghe cha nhận xét về chú Nguyên, rằng ông ấy là một quan chức rất thức thời. Cha nào con nấy, Nguyên Tầm cũng là một đứa trẻ thức thời. Nghe Lục Thừa An cảnh cáo xong, cậu ta chắc chắn sẽ không tò mò hỏi thêm nữa. Thế nên lẽ ra tôi không nên đánh cậu ta thêm, mà nên ôn hòa bảo cậu ta về nhà đi. Thế nhưng, cha nào con nấy, cha tôi không phải người lương thiện, dĩ nhiên tôi cũng vậy. Tôi không nói một lời, giơ tay học theo dáng vẻ của Lục Thừa An, siết chặt nắm đấm rồi đấm không nhẹ không nặng vào con mắt còn lại của Nguyên Tầm, khiến cậu ta lại ngửa đầu ra sau một lần nữa. Cả hai tay cậu ta đều che mắt, gương mặt bên dưới đầy vẻ kinh ngạc. Tôi hung tợn cảnh cáo: "Không được nói lung tung trước mặt người lớn, đặc biệt là trước mặt cha tôi. Tôi và Lục Thừa An trước nay chưa từng là bạn thân." Tôi đấm cậu ta cú đó chẳng qua là vì lý trí đã bị cơn ghen tuông và oán hận tích tụ nhiều ngày thiêu rụi, chỉ đơn thuần là trả thù cá nhân mà thôi. Thời cơ thích hợp như vậy, cớ gì lại không thuận theo bản năng chứ? Sau này có muốn đánh cậu ta nữa, chắc chắn sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn lúc này. Nguyên Tầm dường như cuối cùng cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của "cặp đôi" chúng tôi, tức giận đến dậm chân gào lên: "Hai thằng ngu! Ai thèm quản chúng mày! Đi chết cả đi! Tao không phải cái đồ nhiều chuyện! Tao phải về mách với cha, chúng mày quá đáng lắm..." Cậu ta vừa khóc vừa chạy đi, và từ ngày đó quả thực không còn xen vào chuyện của chúng tôi nữa. Vài ngày sau, Nguyên Tầm lại xuất hiện bên cạnh tôi như một kẻ tùy tùng nhỏ. Tôi biết chắc chắn lại là cha cậu ta bảo cậu ta đến làm bạn với tôi. Đó là yêu cầu chính trị. Nhưng bên cạnh chúng tôi không còn Lục Thừa An nữa. Từ đó về sau, Lục Thừa An dường như chưa từng bước vào cuộc sống của tôi, những chuyện trước kia chỉ là một giấc mộng. Người bạn tốt duy nhất của tôi đã đến một cách tình cờ, rồi lại bị cuốn đi một cách phũ phàng. Sự cô độc đã bầu bạn với tôi từ nhỏ, tôi đã quen với sự tồn tại của nó, quen với việc ở bên nó. Nhưng bây giờ, sự cô độc lại giống như một con ác quỷ giết người vô hình, nó ngày đêm giày vò khiến trái tim tôi đau đớn khôn xiết. Tôi gần như không thể chịu đựng nổi nó. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi cứ ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng mình. Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy một phần nhà họ Lục. Tôi thấy, cứ vài ngày lại có những gương mặt hoặc mới hoặc cũ ra vào nhà họ. Tất cả họ đều là bạn của Lục Lâm Kỳ. Lục Thừa An giống như một tinh linh nhỏ bé, nhảy chân sáo ra chào đón, mặc cho họ bế lên, véo khuôn mặt mềm mại của em ấy, cho em ấy kẹo. Tôi đã từng xoa má Lục Thừa An, tôi biết em ấy đáng yêu đến nhường nào. Tôi đã nghe Lục Thừa An nói với tôi, Lục Lâm Kỳ bảo em ấy, chờ đến năm 18 tuổi... chờ đến đêm sinh nhật tuổi thành niên, em ấy phải ở trong nhà. Trước đó, em ấy vẫn an toàn. Tôi bắt đầu đổ bệnh, liên tục sốt cao. Nếu cha thấy chướng mắt mà lôi tôi xuống tầng hầm dạy dỗ, thì ngay đêm đó tôi sẽ được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nghĩ mình vẫn còn sống, tất cả là vì không cam lòng. Nếu tôi không thể lớn lên, đó sẽ là một chuyện nuối tiếc đến nhường nào. Nếu Lục Thừa An không thể thấy được dáng vẻ trưởng thành của tôi, làm sao tôi có thể nhắm mắt xuôi tay. Tôi thật sự rất muốn xem, ngày mai mà tôi và Lục Thừa An đấu tranh thành công sẽ trông như thế nào. Và cả tương lai nữa, sẽ ra sao. Sau đó, cơn bạo bệnh của tôi đã khỏi, nhưng tôi vẫn giả vờ ốm yếu, trông như không sống được bao lâu. Tôi không đến trường nữa, không còn sợ hãi quyền uy của cha. Nếu ngài ấy muốn tôi chết, tôi có sợ hãi cũng vô ích. Tôi bắt đầu mạnh dạn cãi lại cha, để ngài ấy thấy sự bất phục của mình. Tôi không còn nhận sai, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói. Ngài ấy bảo tôi quay lại trường, tôi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không thèm để ý. Tôi thậm chí không lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt ngài ấy cúi đầu nghe huấn thị, cũng không còn run sợ. Ngài ấy có thể tiếp tục ngược đãi tôi, có thể làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Nhưng tôi, đã không còn sợ hãi ngài ấy nữa. Tôi dùng sự tôn nghiêm thầm lặng của mình để nói cho Mục Hàn Vân biết, nếu tôi là con trai Thượng tướng, vậy tôi sẽ cho ngài ấy thấy, tôi sẽ vận dụng thân phận này như thế nào. Không ngờ, cha lại hiếm hoi khen ngợi tôi, khen tôi làm rất tốt. Tôi không hiểu nổi bản tính con người rốt cuộc là gì, có lẽ là đen tối chăng. Tôi cầu xin cha đừng nổi giận mà tha cho tôi, ngài ấy không dao động. Tôi không cầu xin, thậm chí phản kháng, ngài ấy lại cảm thấy đó mới là phong thái của con trai Thượng tướng. Thôi được... Thôi được. Tôi lớn hơn Lục Thừa An 2 tuổi. Hai năm giả bệnh trôi qua rất nhanh, tôi và Lục Thừa An, người cũng bắt đầu đi học, đã học chung một lớp. Tôi, người chưa từng đến nhà trẻ, đã trở thành bạn học của Lục Thừa An. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Tôi càng thêm hoài nghi, việc quen biết Lục Thừa An ư năm trước, phải chăng chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Xã hội loài người, nơi đâu cũng là sự nịnh bợ. Quyền thế của cha đã kéo mọi ánh mắt về phía tôi. Khi những người đó cẩn thận dè dặt đến xu nịnh tôi, những giáo viên đã trưởng thành so với những học sinh tâm trí chưa chín chắn cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí bộ mặt còn xấu xí, đáng ghét hơn. Họ tôn kính tôi, sợ hãi tôi. Nhưng họ lại chế nhạo Lục Thừa An, bắt nạt Lục Thừa An. Trước đây khi đi học, tôi đều có xe của chú Điền đưa đón. Sau khi trở thành bạn học của Lục Thừa An, tôi không để chú ấy đến đón nữa. Tôi nói tôi sẽ tự đi bộ về nhà, như vậy có thể đi cùng một đoạn đường với Lục Thừa An. Dù chúng tôi cách nhau khá xa, nhưng đích đến của chúng tôi là giống nhau. Theo tuổi tác, nhận thức về giới tính của học sinh tiểu học và trung học cũng nhiều hơn. Dù là ở tiểu học hay sau này là trung học, ba của Lục Thừa An đều là đối tượng ám chỉ của rất nhiều bạn học nam. Họ trơ trẽn thảo luận, dò hỏi ngay trước mặt Lục Thừa An. Và Lục Thừa An, vẫn y hệt như hồi nhỏ. Khi họ nói về em ấy, em ấy không bao giờ tức giận, thậm chí còn cười. Nhưng nếu có người nhắc đến Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc, em ấy sẽ không còn cười nữa. Không nói hai lời, cởi phăng áo đồng phục, lao lên vung nắm đấm đánh nhau. Trường lớn như vậy, người nhiều như vậy, chỉ với một đôi mắt, tôi không thể quản hết được. Nhưng một khi tôi xác định được Lục Thừa An đã đánh nhau với ai, kẻ đó ngày hôm sau tuyệt đối không thể xuất hiện ở trường được nữa. Tôi cũng y hệt như hồi nhỏ. Tôi ra tay đánh chúng, chỉ chọn lúc ánh sáng lờ mờ, không lộ mặt, không lên tiếng. Nhiều năm qua, hành vi này đã trở nên quen thuộc, tôi làm không một kẽ hở, không để lại dấu vết. Lục Thừa An có một cái đầu thông minh. Em ấy đi học không mấy khi nghe giảng, toàn vẽ linh tinh vào sách giáo khoa, dường như cảm thấy những giáo viên giảng đi giảng lại kiến thức cơ bản là thiểu năng, nghe đến phát ngáp. Sau đó mắt em ấy cứ díp lại, đầu gật gà gật gù, cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu đập một tiếng 'cộp' xuống sách giáo khoa rồi ngủ say. Mỗi lần như vậy tôi lại không nhịn được cười em ấy. Rất nhiều lần, đáng lẽ em ấy phải nghe được tiếng tôi cười nhạo - dù tôi có thể đảm bảo mình không hề phát ra âm thanh - Lục Thừa An sẽ lập tức tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, khẽ nghiêng đầu, dùng khóe mắt hung hăng mà lườm tôi. Hồi tiểu học và trung học, chỗ ngồi của tôi luôn ở ngay sau em ấy. Tính đến nay, tôi đã rình coi em ấy suốt 10 năm. Trông như một tên b**n th** đáng sợ. Dù bài giảng có nhàm chán đến đâu, cậu ấy cũng không bao giờ trốn học. Đây là một thói quen rất tốt. Cho đến khi chúng tôi lên lớp 10, trong hơn 3000 học sinh mới, Lục Thừa An đã giành được suất miễn toàn bộ học phí với thành tích đứng thứ 7 toàn trường. Lẽ ra em ấy phải có một cuộc đời tươi sáng hơn, tôi đã ảo tưởng rằng chúng tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng sự thật là, mới khai giảng lớp 10 được hơn một tháng, Lục Thừa An đột nhiên như biến thành người khác. Em ấy bắt đầu điên cuồng trốn học, không hề tiếp thu thêm chút kiến thức nào. 10 năm tôi nhìn em ấy đã thành một nỗi ám ảnh, đột nhiên không thấy bóng dáng em ấy đâu, lòng tôi hoảng loạn vô cùng. Cả người tuy chưa chết, nhưng cũng gần như chết điếng. Nhưng tôi không thể cùng trốn học được, không thể xem rốt cuộc em ấy đang làm gì. Vô số cặp mắt đang đổ dồn vào tôi. Họ soi mói từng lời nói, hành động của con trai Thượng tướng. Tai mắt của cha ở khắp mọi nơi. Vài ngày sau, Lục Thừa An lại đột nhiên xuất hiện ở trường như chưa có chuyện gì xảy ra, và bất ngờ đứng ngay trước mặt tôi. Nhìn thấy em ấy chặn đường tôi đến nhà ăn trước mặt bao người, tôi vừa kinh ngạc, vừa lo lắng như lửa đốt. Tôi rất muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay em ấy đã đi đâu. Nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, thậm chí phải tỏ ra khó chịu và mất kiên nhẫn khi bị một người như em ấy cản đường. Lục Thừa An gọi tôi: "Cảnh Thượng." Cảnh Thượng... Cảnh Thượng... Là Lục Thừa An đang gọi tên tôi. Đã 10 năm rồi tôi không được nghe Lục Thừa An gọi tên mình. Những chuyện hồi nhỏ không phải là mơ. Chúng thật sự đã tồn tại. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, những ngón tay buông thõng bên hông đang không tự chủ mà khẽ co lại. Giống như trái tim tôi đang thắt lại thành một khối. "Cảnh Thượng!" Tôi không để ý đến em ấy, chỉ nhíu mày. Trong mắt người ngoài, trông tôi chắc chắn là sắp nổi giận, nhưng vì lễ nghi gia giáo đã được dạy từ nhỏ nên không tiện phát tác. "Tuy chúng ta chưa từng nói chuyện, nhưng cả hai chúng ta đều là hàng xóm, cũng coi như lớn lên cùng nhau, biết rõ về nhau mà." Khóe môi Lục Thừa An nở một nụ cười rạng rỡ nhất, em ấy nói với tôi một cách đầy tự tin: "Em thích anh, hay là chúng ta hẹn hò đi." Năm đó, Lục Thừa An 14 tuổi. Là độ tuổi mới biết yêu. Tôi không biết mình có thích Lục Thừa An hay không, năm 16 tuổi tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tôi biết tôi rất muốn, rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn chiếm hữu em ấy, và tôi tin chắc rằng sự thật này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ thành hiện thực. Nếu có kẻ nào không biết sống chết mà dám tranh giành với tôi, tôi nhất định sẽ giết hắn. Có thể tưởng tượng được, trái tim vốn đang đập loạn xạ của tôi khi nghe được những lời đó, đã hoàn toàn biến thành một thứ gì đó rất xa lạ. Nó đập mạnh đến mức cả lồng ngực tôi đau nhói. Mừng như phát điên. Mừng như phát điên tột độ. Đó là phản ứng đầu tiên của tôi. Nhưng phản ứng thứ hai lạnh lẽo đến rợn người cũng theo sau đó, tôi không thể phớt lờ. Lục Thừa An chắc chắn đã gặp phải rắc rối. Rắc rối này không ai biết, nhưng em ấy muốn bảo vệ chính mình. Vì vậy không tiếc phá vỡ giao kèo năm xưa, công khai trước thiên hạ rằng thích tôi, nhất định phải ở bên tôi. - Em ấy đang cầu cứu tôi.
Chuyện riêng tư của tôi và Lục Thừa An hồi nhỏ đã không bị cha phát hiện trong vài tháng.
Thật ra, phần lớn là nhờ công của Nguyên Tầm.
Có cậu ta tham gia, cho dù cha trời sinh đa nghi, cũng chỉ nghĩ một thường dân như Lục Thừa An là bạn của Nguyên Tầm, chứ không phải của tôi.
Cha chỉ can thiệp vào chuyện của tôi, không can thiệp vào chuyện của người khác.
Tuy rằng ngài ấy chắc chắn sẽ thấy chướng mắt việc Nguyên Tầm kết giao với một thường dân, nhưng chuyện đó không liên quan đến ngài ấy.
Tôi biết mình nên cảm ơn Nguyên Tầm, nhưng Nguyên Tầm lại thích Lục Thừa An hơn, Lục Thừa An còn cho cậu ta bánh ngọt, còn cười với cậu ta.
Đối với tôi mà nói, đây thật sự là một chuyện rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Tôi không thể nào đối xử với Nguyên Tầm bằng chút thiện ý còn sót lại của mình.
Nếu tôi có lương thiện, đó đều là vì có Lục Thừa An ở đó, tôi đang cố gắng giả vờ.
Tôi sợ em ấy sẽ sợ tôi.
Cũng giống như cha, ở nhà ngài ấy rõ ràng là một con ác quỷ đáng sợ, nhưng chỉ cần ra ngoài, dù thân phận Thượng tướng vẫn khiến ngài ấy có vẻ độc đoán, nhưng lời nói của ngài ấy luôn có chừng mực, hành vi không thể chê vào đâu được.
Tôi là do cha sinh ra, tôi di truyền rất nhiều từ ngài ấy. Giống như việc, chỉ cần tôi không nói, ngay cả Lục Thừa An cũng không thể nhìn ra tôi đã từng nhận sai cầu xin cha như thế nào, đã từng gào khóc trên ghế điện ra sao. Tôi là một quý ông khoác da người.
Từ nhỏ đã vậy.
Mỗi ngày gặp Nguyên Tầm, tôi vừa phớt lờ cậu ta, lại vừa cần cậu ta ở bên cạnh.
Tôi sợ cha thấy tôi ở riêng với Lục Thừa An. Cơn ghen tuông gần như đã nuốt chửng lý trí vốn đã không thể tự chủ vì còn quá nhỏ của tôi.
Vì vậy, khi viết lại những ký ức đã trải qua cùng Lục Thừa An, dù Nguyên Tầm cũng ở đó, nhưng tôi đã không viết về cậu ta.
Nhưng bây giờ không thể không viết.
Cậu ta là một người có thật, không phải vô hình, cũng không phải một bóng ma do tôi tưởng tượng ra.
Bởi vì tôi và Lục Thừa An đã tuyệt giao, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn.
Cãi nhau về chuyện gì tôi không nhớ rõ nữa, tôi chỉ nhớ khuôn mặt nhỏ của Lục Thừa An đỏ bừng, nói hết những lời làm tôi tổn thương.
Câu "Tôi ghét anh" của hai ngày trước chỉ là món khai vị chẳng đau chẳng ngứa, hôm đó tôi đã đau lòng khóc nức nở cả đêm, lần này không biết sẽ phải khóc bao lâu.
Trên thực tế, Lục Thừa An cứ mắng tôi một câu là nước mắt tôi lại rơi một hàng.
Tôi nhớ mình đã tức giận cảnh cáo em ấy không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa!
Ai cũng có thể mắng tôi nhưng riêng Lục Thừa An thì không được!!!
Bất kể ai dám mắng tôi, tôi đều có thể cho kẻ đó biết hậu quả của việc trêu chọc con trai Thượng tướng, tôi sẽ đánh chết hắn.
Chỉ riêng Lục Thừa An mắng tôi, tôi lại hoàn toàn bất lực.
Lục Thừa An 4 tuổi tay chân thì nhỏ, miệng cũng nhỏ. Nhưng vô số lời lẽ độc địa lại tuôn ra từ cái miệng trông rất đáng yêu và lễ phép đó.
Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chủ yếu là do khóc quá nhiều, đầu óc thường xuyên thiếu oxy.
Lúc đó, người khóc không chỉ có mình tôi.
Còn có Nguyên Tầm.
Cậu ta thấy hai chúng tôi cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, thậm chí có xu hướng động thủ, lúc thì khuyên người này, lúc thì dỗ người kia, sợ đến mức bật khóc.
Tôi và Lục Thừa An tuyệt giao không thèm nhìn mặt nhau mấy ngày, Nguyên Tầm đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi.
Giây trước cậu ta còn chạy đến bên tôi ủ rũ hỏi nguyên do, giây sau đã chạy đến bên Lục Thừa An thở dài khuyên giải.
Nhưng cả hai chúng tôi đều không ai chịu nhượng bộ, có bậc thang cũng không thèm bước xuống, quyết định cả đời không qua lại với nhau.
Nguyên Tầm bị coi như một cái loa truyền tin hình người miễn phí, chạy qua chạy lại giữa hai chúng tôi.
Thông qua miệng cậu ta, tôi biết Lục Thừa An đang làm gì; và ngược lại, Lục Thừa An cũng biết tôi đang làm gì.
Nhưng ngày hôm đó Nguyên Tầm đã rất luống cuống.
Cậu ta mới 5 tuổi, gặp phải chuyện vượt quá khả năng giải quyết của mình, dĩ nhiên không biết phải làm sao.
Lục Thừa An vừa mắng vừa hét: "Cảnh Thượng, mắng tao đi chứ! Cảnh Thượng, tại sao không mắng tao?! Cảnh Thượng, mày là đồ vô dụng à? Tao ghét nhất bộ dạng này của mày! Mày là đồ ngu!"
Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chỉ biết chửi những câu mà Lục Thừa An đã dạy. Những lời tục tĩu gần như chưa bao giờ xuất hiện trong gia đình tôi, tôi không quen dùng chúng.
Tôi chỉ có thể nức nở mắng Lục Thừa An "tiện".
"Được! Chính là như vậy! Sau này cứ mắng tao như thế đi! Nếu mày mà dám quên, tao đến chết cũng không thèm nhìn mặt mày nữa!"
Lục Thừa An hào hứng nói, trông không giống đang cãi nhau mà như đang chơi một trò chơi thú vị.
"Cảnh Thượng, mẹ nó tao đi đây! Đời này không đội trời chung với mày nữa!"
Tôi không biết có phải lúc cãi nhau chúng tôi đã lỡ miệng nhắc đến hai chữ "giao kèo" hay không. Nguyên Tầm rất thính tai, trong một khung cảnh ồn ào như vậy mà vẫn có thể chắt lọc được điểm chính.
Cậu ta hỏi Lục Thừa An giao kèo gì, lại hỏi tôi đã giấu cậu ta chuyện gì.
Chuyện này không một ai được biết.
Vì vậy, để ngăn Nguyên Tầm hỏi đến cùng, Lục Thừa An đã siết chặt nắm đấm, "bốp" một tiếng đấm vào mắt cậu ta.
Nguyên Tầm bị đấm ngửa đầu ra sau, kinh ngạc lấy tay che mắt.
Lục Thừa An gầm lên cảnh cáo: "Đừng có mà nhiều chuyện! Tao đi đây! Mày mà dám nhiều chuyện, tao gặp lần nào đấm lần đó!"
Mọi người đều nói, cha mẹ thế nào thì con cái thế ấy.
Tôi từng nghe cha nhận xét về chú Nguyên, rằng ông ấy là một quan chức rất thức thời. Cha nào con nấy, Nguyên Tầm cũng là một đứa trẻ thức thời.
Nghe Lục Thừa An cảnh cáo xong, cậu ta chắc chắn sẽ không tò mò hỏi thêm nữa.
Thế nên lẽ ra tôi không nên đánh cậu ta thêm, mà nên ôn hòa bảo cậu ta về nhà đi.
Thế nhưng, cha nào con nấy, cha tôi không phải người lương thiện, dĩ nhiên tôi cũng vậy.
Tôi không nói một lời, giơ tay học theo dáng vẻ của Lục Thừa An, siết chặt nắm đấm rồi đấm không nhẹ không nặng vào con mắt còn lại của Nguyên Tầm, khiến cậu ta lại ngửa đầu ra sau một lần nữa.
Cả hai tay cậu ta đều che mắt, gương mặt bên dưới đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi hung tợn cảnh cáo: "Không được nói lung tung trước mặt người lớn, đặc biệt là trước mặt cha tôi. Tôi và Lục Thừa An trước nay chưa từng là bạn thân."
Tôi đấm cậu ta cú đó chẳng qua là vì lý trí đã bị cơn ghen tuông và oán hận tích tụ nhiều ngày thiêu rụi, chỉ đơn thuần là trả thù cá nhân mà thôi.
Thời cơ thích hợp như vậy, cớ gì lại không thuận theo bản năng chứ? Sau này có muốn đánh cậu ta nữa, chắc chắn sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn lúc này.
Nguyên Tầm dường như cuối cùng cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của "cặp đôi" chúng tôi, tức giận đến dậm chân gào lên:
"Hai thằng ngu! Ai thèm quản chúng mày! Đi chết cả đi! Tao không phải cái đồ nhiều chuyện! Tao phải về mách với cha, chúng mày quá đáng lắm..."
Cậu ta vừa khóc vừa chạy đi, và từ ngày đó quả thực không còn xen vào chuyện của chúng tôi nữa.
Vài ngày sau, Nguyên Tầm lại xuất hiện bên cạnh tôi như một kẻ tùy tùng nhỏ. Tôi biết chắc chắn lại là cha cậu ta bảo cậu ta đến làm bạn với tôi.
Đó là yêu cầu chính trị.
Nhưng bên cạnh chúng tôi không còn Lục Thừa An nữa.
Từ đó về sau, Lục Thừa An dường như chưa từng bước vào cuộc sống của tôi, những chuyện trước kia chỉ là một giấc mộng.
Người bạn tốt duy nhất của tôi đã đến một cách tình cờ, rồi lại bị cuốn đi một cách phũ phàng.
Sự cô độc đã bầu bạn với tôi từ nhỏ, tôi đã quen với sự tồn tại của nó, quen với việc ở bên nó. Nhưng bây giờ, sự cô độc lại giống như một con ác quỷ giết người vô hình, nó ngày đêm giày vò khiến trái tim tôi đau đớn khôn xiết.
Tôi gần như không thể chịu đựng nổi nó.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi cứ ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng mình. Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy một phần nhà họ Lục.
Tôi thấy, cứ vài ngày lại có những gương mặt hoặc mới hoặc cũ ra vào nhà họ. Tất cả họ đều là bạn của Lục Lâm Kỳ.
Lục Thừa An giống như một tinh linh nhỏ bé, nhảy chân sáo ra chào đón, mặc cho họ bế lên, véo khuôn mặt mềm mại của em ấy, cho em ấy kẹo.
Tôi đã từng xoa má Lục Thừa An, tôi biết em ấy đáng yêu đến nhường nào.
Tôi đã nghe Lục Thừa An nói với tôi, Lục Lâm Kỳ bảo em ấy, chờ đến năm 18 tuổi... chờ đến đêm sinh nhật tuổi thành niên, em ấy phải ở trong nhà.
Trước đó, em ấy vẫn an toàn.
Tôi bắt đầu đổ bệnh, liên tục sốt cao. Nếu cha thấy chướng mắt mà lôi tôi xuống tầng hầm dạy dỗ, thì ngay đêm đó tôi sẽ được đưa vào phòng cấp cứu.
Tôi nghĩ mình vẫn còn sống, tất cả là vì không cam lòng. Nếu tôi không thể lớn lên, đó sẽ là một chuyện nuối tiếc đến nhường nào.
Nếu Lục Thừa An không thể thấy được dáng vẻ trưởng thành của tôi, làm sao tôi có thể nhắm mắt xuôi tay.
Tôi thật sự rất muốn xem, ngày mai mà tôi và Lục Thừa An đấu tranh thành công sẽ trông như thế nào.
Và cả tương lai nữa, sẽ ra sao.
Sau đó, cơn bạo bệnh của tôi đã khỏi, nhưng tôi vẫn giả vờ ốm yếu, trông như không sống được bao lâu. Tôi không đến trường nữa, không còn sợ hãi quyền uy của cha.
Nếu ngài ấy muốn tôi chết, tôi có sợ hãi cũng vô ích.
Tôi bắt đầu mạnh dạn cãi lại cha, để ngài ấy thấy sự bất phục của mình. Tôi không còn nhận sai, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói.
Ngài ấy bảo tôi quay lại trường, tôi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không thèm để ý. Tôi thậm chí không lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt ngài ấy cúi đầu nghe huấn thị, cũng không còn run sợ.
Ngài ấy có thể tiếp tục ngược đãi tôi, có thể làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Nhưng tôi, đã không còn sợ hãi ngài ấy nữa.
Tôi dùng sự tôn nghiêm thầm lặng của mình để nói cho Mục Hàn Vân biết, nếu tôi là con trai Thượng tướng, vậy tôi sẽ cho ngài ấy thấy, tôi sẽ vận dụng thân phận này như thế nào.
Không ngờ, cha lại hiếm hoi khen ngợi tôi, khen tôi làm rất tốt.
Tôi không hiểu nổi bản tính con người rốt cuộc là gì, có lẽ là đen tối chăng. Tôi cầu xin cha đừng nổi giận mà tha cho tôi, ngài ấy không dao động.
Tôi không cầu xin, thậm chí phản kháng, ngài ấy lại cảm thấy đó mới là phong thái của con trai Thượng tướng.
Thôi được... Thôi được.
Tôi lớn hơn Lục Thừa An 2 tuổi. Hai năm giả bệnh trôi qua rất nhanh, tôi và Lục Thừa An, người cũng bắt đầu đi học, đã học chung một lớp.
Tôi, người chưa từng đến nhà trẻ, đã trở thành bạn học của Lục Thừa An.
Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện.
Tôi càng thêm hoài nghi, việc quen biết Lục Thừa An ư năm trước, phải chăng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Xã hội loài người, nơi đâu cũng là sự nịnh bợ. Quyền thế của cha đã kéo mọi ánh mắt về phía tôi.
Khi những người đó cẩn thận dè dặt đến xu nịnh tôi, những giáo viên đã trưởng thành so với những học sinh tâm trí chưa chín chắn cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí bộ mặt còn xấu xí, đáng ghét hơn.
Họ tôn kính tôi, sợ hãi tôi.
Nhưng họ lại chế nhạo Lục Thừa An, bắt nạt Lục Thừa An.
Trước đây khi đi học, tôi đều có xe của chú Điền đưa đón. Sau khi trở thành bạn học của Lục Thừa An, tôi không để chú ấy đến đón nữa.
Tôi nói tôi sẽ tự đi bộ về nhà, như vậy có thể đi cùng một đoạn đường với Lục Thừa An.
Dù chúng tôi cách nhau khá xa, nhưng đích đến của chúng tôi là giống nhau.
Theo tuổi tác, nhận thức về giới tính của học sinh tiểu học và trung học cũng nhiều hơn. Dù là ở tiểu học hay sau này là trung học, ba của Lục Thừa An đều là đối tượng ám chỉ của rất nhiều bạn học nam.
Họ trơ trẽn thảo luận, dò hỏi ngay trước mặt Lục Thừa An.
Và Lục Thừa An, vẫn y hệt như hồi nhỏ. Khi họ nói về em ấy, em ấy không bao giờ tức giận, thậm chí còn cười.
Nhưng nếu có người nhắc đến Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc, em ấy sẽ không còn cười nữa. Không nói hai lời, cởi phăng áo đồng phục, lao lên vung nắm đấm đánh nhau.
Trường lớn như vậy, người nhiều như vậy, chỉ với một đôi mắt, tôi không thể quản hết được.
Nhưng một khi tôi xác định được Lục Thừa An đã đánh nhau với ai, kẻ đó ngày hôm sau tuyệt đối không thể xuất hiện ở trường được nữa.
Tôi cũng y hệt như hồi nhỏ.
Tôi ra tay đánh chúng, chỉ chọn lúc ánh sáng lờ mờ, không lộ mặt, không lên tiếng.
Nhiều năm qua, hành vi này đã trở nên quen thuộc, tôi làm không một kẽ hở, không để lại dấu vết.
Lục Thừa An có một cái đầu thông minh. Em ấy đi học không mấy khi nghe giảng, toàn vẽ linh tinh vào sách giáo khoa, dường như cảm thấy những giáo viên giảng đi giảng lại kiến thức cơ bản là thiểu năng, nghe đến phát ngáp.
Sau đó mắt em ấy cứ díp lại, đầu gật gà gật gù, cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu đập một tiếng 'cộp' xuống sách giáo khoa rồi ngủ say.
Mỗi lần như vậy tôi lại không nhịn được cười em ấy.
Rất nhiều lần, đáng lẽ em ấy phải nghe được tiếng tôi cười nhạo - dù tôi có thể đảm bảo mình không hề phát ra âm thanh - Lục Thừa An sẽ lập tức tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, khẽ nghiêng đầu, dùng khóe mắt hung hăng mà lườm tôi.
Hồi tiểu học và trung học, chỗ ngồi của tôi luôn ở ngay sau em ấy.
Tính đến nay, tôi đã rình coi em ấy suốt 10 năm. Trông như một tên b**n th** đáng sợ.
Dù bài giảng có nhàm chán đến đâu, cậu ấy cũng không bao giờ trốn học. Đây là một thói quen rất tốt.
Cho đến khi chúng tôi lên lớp 10, trong hơn 3000 học sinh mới, Lục Thừa An đã giành được suất miễn toàn bộ học phí với thành tích đứng thứ 7 toàn trường.
Lẽ ra em ấy phải có một cuộc đời tươi sáng hơn, tôi đã ảo tưởng rằng chúng tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Nhưng sự thật là, mới khai giảng lớp 10 được hơn một tháng, Lục Thừa An đột nhiên như biến thành người khác.
Em ấy bắt đầu điên cuồng trốn học, không hề tiếp thu thêm chút kiến thức nào.
10 năm tôi nhìn em ấy đã thành một nỗi ám ảnh, đột nhiên không thấy bóng dáng em ấy đâu, lòng tôi hoảng loạn vô cùng.
Cả người tuy chưa chết, nhưng cũng gần như chết điếng.
Nhưng tôi không thể cùng trốn học được, không thể xem rốt cuộc em ấy đang làm gì.
Vô số cặp mắt đang đổ dồn vào tôi.
Họ soi mói từng lời nói, hành động của con trai Thượng tướng. Tai mắt của cha ở khắp mọi nơi.
Vài ngày sau, Lục Thừa An lại đột nhiên xuất hiện ở trường như chưa có chuyện gì xảy ra, và bất ngờ đứng ngay trước mặt tôi.
Nhìn thấy em ấy chặn đường tôi đến nhà ăn trước mặt bao người, tôi vừa kinh ngạc, vừa lo lắng như lửa đốt.
Tôi rất muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay em ấy đã đi đâu. Nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, thậm chí phải tỏ ra khó chịu và mất kiên nhẫn khi bị một người như em ấy cản đường.
Lục Thừa An gọi tôi: "Cảnh Thượng."
Cảnh Thượng... Cảnh Thượng...
Là Lục Thừa An đang gọi tên tôi.
Đã 10 năm rồi tôi không được nghe Lục Thừa An gọi tên mình. Những chuyện hồi nhỏ không phải là mơ.
Chúng thật sự đã tồn tại.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, những ngón tay buông thõng bên hông đang không tự chủ mà khẽ co lại.
Giống như trái tim tôi đang thắt lại thành một khối.
"Cảnh Thượng!"
Tôi không để ý đến em ấy, chỉ nhíu mày.
Trong mắt người ngoài, trông tôi chắc chắn là sắp nổi giận, nhưng vì lễ nghi gia giáo đã được dạy từ nhỏ nên không tiện phát tác.
"Tuy chúng ta chưa từng nói chuyện, nhưng cả hai chúng ta đều là hàng xóm, cũng coi như lớn lên cùng nhau, biết rõ về nhau mà."
Khóe môi Lục Thừa An nở một nụ cười rạng rỡ nhất, em ấy nói với tôi một cách đầy tự tin: "Em thích anh, hay là chúng ta hẹn hò đi."
Năm đó, Lục Thừa An 14 tuổi.
Là độ tuổi mới biết yêu.
Tôi không biết mình có thích Lục Thừa An hay không, năm 16 tuổi tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng tôi biết tôi rất muốn, rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn chiếm hữu em ấy, và tôi tin chắc rằng sự thật này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ thành hiện thực.
Nếu có kẻ nào không biết sống chết mà dám tranh giành với tôi, tôi nhất định sẽ giết hắn.
Có thể tưởng tượng được, trái tim vốn đang đập loạn xạ của tôi khi nghe được những lời đó, đã hoàn toàn biến thành một thứ gì đó rất xa lạ.
Nó đập mạnh đến mức cả lồng ngực tôi đau nhói.
Mừng như phát điên. Mừng như phát điên tột độ.
Đó là phản ứng đầu tiên của tôi.
Nhưng phản ứng thứ hai lạnh lẽo đến rợn người cũng theo sau đó, tôi không thể phớt lờ.
Lục Thừa An chắc chắn đã gặp phải rắc rối.
Rắc rối này không ai biết, nhưng em ấy muốn bảo vệ chính mình.
Vì vậy không tiếc phá vỡ giao kèo năm xưa, công khai trước thiên hạ rằng thích tôi, nhất định phải ở bên tôi.
- Em ấy đang cầu cứu tôi.
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Chuyện riêng tư của tôi và Lục Thừa An hồi nhỏ đã không bị cha phát hiện trong vài tháng. Thật ra, phần lớn là nhờ công của Nguyên Tầm. Có cậu ta tham gia, cho dù cha trời sinh đa nghi, cũng chỉ nghĩ một thường dân như Lục Thừa An là bạn của Nguyên Tầm, chứ không phải của tôi. Cha chỉ can thiệp vào chuyện của tôi, không can thiệp vào chuyện của người khác. Tuy rằng ngài ấy chắc chắn sẽ thấy chướng mắt việc Nguyên Tầm kết giao với một thường dân, nhưng chuyện đó không liên quan đến ngài ấy. Tôi biết mình nên cảm ơn Nguyên Tầm, nhưng Nguyên Tầm lại thích Lục Thừa An hơn, Lục Thừa An còn cho cậu ta bánh ngọt, còn cười với cậu ta. Đối với tôi mà nói, đây thật sự là một chuyện rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm. Tôi không thể nào đối xử với Nguyên Tầm bằng chút thiện ý còn sót lại của mình. Nếu tôi có lương thiện, đó đều là vì có Lục Thừa An ở đó, tôi đang cố gắng giả vờ. Tôi sợ em ấy sẽ sợ tôi. Cũng giống như cha, ở nhà ngài ấy rõ ràng là một con ác quỷ đáng sợ, nhưng chỉ cần ra ngoài, dù thân phận Thượng tướng vẫn khiến ngài ấy có vẻ độc đoán, nhưng lời nói của ngài ấy luôn có chừng mực, hành vi không thể chê vào đâu được. Tôi là do cha sinh ra, tôi di truyền rất nhiều từ ngài ấy. Giống như việc, chỉ cần tôi không nói, ngay cả Lục Thừa An cũng không thể nhìn ra tôi đã từng nhận sai cầu xin cha như thế nào, đã từng gào khóc trên ghế điện ra sao. Tôi là một quý ông khoác da người. Từ nhỏ đã vậy. Mỗi ngày gặp Nguyên Tầm, tôi vừa phớt lờ cậu ta, lại vừa cần cậu ta ở bên cạnh. Tôi sợ cha thấy tôi ở riêng với Lục Thừa An. Cơn ghen tuông gần như đã nuốt chửng lý trí vốn đã không thể tự chủ vì còn quá nhỏ của tôi. Vì vậy, khi viết lại những ký ức đã trải qua cùng Lục Thừa An, dù Nguyên Tầm cũng ở đó, nhưng tôi đã không viết về cậu ta. Nhưng bây giờ không thể không viết. Cậu ta là một người có thật, không phải vô hình, cũng không phải một bóng ma do tôi tưởng tượng ra. Bởi vì tôi và Lục Thừa An đã tuyệt giao, chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn. Cãi nhau về chuyện gì tôi không nhớ rõ nữa, tôi chỉ nhớ khuôn mặt nhỏ của Lục Thừa An đỏ bừng, nói hết những lời làm tôi tổn thương. Câu "Tôi ghét anh" của hai ngày trước chỉ là món khai vị chẳng đau chẳng ngứa, hôm đó tôi đã đau lòng khóc nức nở cả đêm, lần này không biết sẽ phải khóc bao lâu. Trên thực tế, Lục Thừa An cứ mắng tôi một câu là nước mắt tôi lại rơi một hàng. Tôi nhớ mình đã tức giận cảnh cáo em ấy không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa, không được mắng tôi nữa! Ai cũng có thể mắng tôi nhưng riêng Lục Thừa An thì không được!!! Bất kể ai dám mắng tôi, tôi đều có thể cho kẻ đó biết hậu quả của việc trêu chọc con trai Thượng tướng, tôi sẽ đánh chết hắn. Chỉ riêng Lục Thừa An mắng tôi, tôi lại hoàn toàn bất lực. Lục Thừa An 4 tuổi tay chân thì nhỏ, miệng cũng nhỏ. Nhưng vô số lời lẽ độc địa lại tuôn ra từ cái miệng trông rất đáng yêu và lễ phép đó. Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chủ yếu là do khóc quá nhiều, đầu óc thường xuyên thiếu oxy. Lúc đó, người khóc không chỉ có mình tôi. Còn có Nguyên Tầm. Cậu ta thấy hai chúng tôi cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, thậm chí có xu hướng động thủ, lúc thì khuyên người này, lúc thì dỗ người kia, sợ đến mức bật khóc. Tôi và Lục Thừa An tuyệt giao không thèm nhìn mặt nhau mấy ngày, Nguyên Tầm đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ của chúng tôi. Giây trước cậu ta còn chạy đến bên tôi ủ rũ hỏi nguyên do, giây sau đã chạy đến bên Lục Thừa An thở dài khuyên giải. Nhưng cả hai chúng tôi đều không ai chịu nhượng bộ, có bậc thang cũng không thèm bước xuống, quyết định cả đời không qua lại với nhau. Nguyên Tầm bị coi như một cái loa truyền tin hình người miễn phí, chạy qua chạy lại giữa hai chúng tôi. Thông qua miệng cậu ta, tôi biết Lục Thừa An đang làm gì; và ngược lại, Lục Thừa An cũng biết tôi đang làm gì. Nhưng ngày hôm đó Nguyên Tầm đã rất luống cuống. Cậu ta mới 5 tuổi, gặp phải chuyện vượt quá khả năng giải quyết của mình, dĩ nhiên không biết phải làm sao. Lục Thừa An vừa mắng vừa hét: "Cảnh Thượng, mắng tao đi chứ! Cảnh Thượng, tại sao không mắng tao?! Cảnh Thượng, mày là đồ vô dụng à? Tao ghét nhất bộ dạng này của mày! Mày là đồ ngu!" Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chỉ biết chửi những câu mà Lục Thừa An đã dạy. Những lời tục tĩu gần như chưa bao giờ xuất hiện trong gia đình tôi, tôi không quen dùng chúng. Tôi chỉ có thể nức nở mắng Lục Thừa An "tiện". "Được! Chính là như vậy! Sau này cứ mắng tao như thế đi! Nếu mày mà dám quên, tao đến chết cũng không thèm nhìn mặt mày nữa!" Lục Thừa An hào hứng nói, trông không giống đang cãi nhau mà như đang chơi một trò chơi thú vị. "Cảnh Thượng, mẹ nó tao đi đây! Đời này không đội trời chung với mày nữa!" Tôi không biết có phải lúc cãi nhau chúng tôi đã lỡ miệng nhắc đến hai chữ "giao kèo" hay không. Nguyên Tầm rất thính tai, trong một khung cảnh ồn ào như vậy mà vẫn có thể chắt lọc được điểm chính. Cậu ta hỏi Lục Thừa An giao kèo gì, lại hỏi tôi đã giấu cậu ta chuyện gì. Chuyện này không một ai được biết. Vì vậy, để ngăn Nguyên Tầm hỏi đến cùng, Lục Thừa An đã siết chặt nắm đấm, "bốp" một tiếng đấm vào mắt cậu ta. Nguyên Tầm bị đấm ngửa đầu ra sau, kinh ngạc lấy tay che mắt. Lục Thừa An gầm lên cảnh cáo: "Đừng có mà nhiều chuyện! Tao đi đây! Mày mà dám nhiều chuyện, tao gặp lần nào đấm lần đó!" Mọi người đều nói, cha mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Tôi từng nghe cha nhận xét về chú Nguyên, rằng ông ấy là một quan chức rất thức thời. Cha nào con nấy, Nguyên Tầm cũng là một đứa trẻ thức thời. Nghe Lục Thừa An cảnh cáo xong, cậu ta chắc chắn sẽ không tò mò hỏi thêm nữa. Thế nên lẽ ra tôi không nên đánh cậu ta thêm, mà nên ôn hòa bảo cậu ta về nhà đi. Thế nhưng, cha nào con nấy, cha tôi không phải người lương thiện, dĩ nhiên tôi cũng vậy. Tôi không nói một lời, giơ tay học theo dáng vẻ của Lục Thừa An, siết chặt nắm đấm rồi đấm không nhẹ không nặng vào con mắt còn lại của Nguyên Tầm, khiến cậu ta lại ngửa đầu ra sau một lần nữa. Cả hai tay cậu ta đều che mắt, gương mặt bên dưới đầy vẻ kinh ngạc. Tôi hung tợn cảnh cáo: "Không được nói lung tung trước mặt người lớn, đặc biệt là trước mặt cha tôi. Tôi và Lục Thừa An trước nay chưa từng là bạn thân." Tôi đấm cậu ta cú đó chẳng qua là vì lý trí đã bị cơn ghen tuông và oán hận tích tụ nhiều ngày thiêu rụi, chỉ đơn thuần là trả thù cá nhân mà thôi. Thời cơ thích hợp như vậy, cớ gì lại không thuận theo bản năng chứ? Sau này có muốn đánh cậu ta nữa, chắc chắn sẽ không tìm được cơ hội nào tốt hơn lúc này. Nguyên Tầm dường như cuối cùng cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của "cặp đôi" chúng tôi, tức giận đến dậm chân gào lên: "Hai thằng ngu! Ai thèm quản chúng mày! Đi chết cả đi! Tao không phải cái đồ nhiều chuyện! Tao phải về mách với cha, chúng mày quá đáng lắm..." Cậu ta vừa khóc vừa chạy đi, và từ ngày đó quả thực không còn xen vào chuyện của chúng tôi nữa. Vài ngày sau, Nguyên Tầm lại xuất hiện bên cạnh tôi như một kẻ tùy tùng nhỏ. Tôi biết chắc chắn lại là cha cậu ta bảo cậu ta đến làm bạn với tôi. Đó là yêu cầu chính trị. Nhưng bên cạnh chúng tôi không còn Lục Thừa An nữa. Từ đó về sau, Lục Thừa An dường như chưa từng bước vào cuộc sống của tôi, những chuyện trước kia chỉ là một giấc mộng. Người bạn tốt duy nhất của tôi đã đến một cách tình cờ, rồi lại bị cuốn đi một cách phũ phàng. Sự cô độc đã bầu bạn với tôi từ nhỏ, tôi đã quen với sự tồn tại của nó, quen với việc ở bên nó. Nhưng bây giờ, sự cô độc lại giống như một con ác quỷ giết người vô hình, nó ngày đêm giày vò khiến trái tim tôi đau đớn khôn xiết. Tôi gần như không thể chịu đựng nổi nó. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi cứ ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng mình. Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy một phần nhà họ Lục. Tôi thấy, cứ vài ngày lại có những gương mặt hoặc mới hoặc cũ ra vào nhà họ. Tất cả họ đều là bạn của Lục Lâm Kỳ. Lục Thừa An giống như một tinh linh nhỏ bé, nhảy chân sáo ra chào đón, mặc cho họ bế lên, véo khuôn mặt mềm mại của em ấy, cho em ấy kẹo. Tôi đã từng xoa má Lục Thừa An, tôi biết em ấy đáng yêu đến nhường nào. Tôi đã nghe Lục Thừa An nói với tôi, Lục Lâm Kỳ bảo em ấy, chờ đến năm 18 tuổi... chờ đến đêm sinh nhật tuổi thành niên, em ấy phải ở trong nhà. Trước đó, em ấy vẫn an toàn. Tôi bắt đầu đổ bệnh, liên tục sốt cao. Nếu cha thấy chướng mắt mà lôi tôi xuống tầng hầm dạy dỗ, thì ngay đêm đó tôi sẽ được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nghĩ mình vẫn còn sống, tất cả là vì không cam lòng. Nếu tôi không thể lớn lên, đó sẽ là một chuyện nuối tiếc đến nhường nào. Nếu Lục Thừa An không thể thấy được dáng vẻ trưởng thành của tôi, làm sao tôi có thể nhắm mắt xuôi tay. Tôi thật sự rất muốn xem, ngày mai mà tôi và Lục Thừa An đấu tranh thành công sẽ trông như thế nào. Và cả tương lai nữa, sẽ ra sao. Sau đó, cơn bạo bệnh của tôi đã khỏi, nhưng tôi vẫn giả vờ ốm yếu, trông như không sống được bao lâu. Tôi không đến trường nữa, không còn sợ hãi quyền uy của cha. Nếu ngài ấy muốn tôi chết, tôi có sợ hãi cũng vô ích. Tôi bắt đầu mạnh dạn cãi lại cha, để ngài ấy thấy sự bất phục của mình. Tôi không còn nhận sai, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói. Ngài ấy bảo tôi quay lại trường, tôi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không thèm để ý. Tôi thậm chí không lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt ngài ấy cúi đầu nghe huấn thị, cũng không còn run sợ. Ngài ấy có thể tiếp tục ngược đãi tôi, có thể làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Nhưng tôi, đã không còn sợ hãi ngài ấy nữa. Tôi dùng sự tôn nghiêm thầm lặng của mình để nói cho Mục Hàn Vân biết, nếu tôi là con trai Thượng tướng, vậy tôi sẽ cho ngài ấy thấy, tôi sẽ vận dụng thân phận này như thế nào. Không ngờ, cha lại hiếm hoi khen ngợi tôi, khen tôi làm rất tốt. Tôi không hiểu nổi bản tính con người rốt cuộc là gì, có lẽ là đen tối chăng. Tôi cầu xin cha đừng nổi giận mà tha cho tôi, ngài ấy không dao động. Tôi không cầu xin, thậm chí phản kháng, ngài ấy lại cảm thấy đó mới là phong thái của con trai Thượng tướng. Thôi được... Thôi được. Tôi lớn hơn Lục Thừa An 2 tuổi. Hai năm giả bệnh trôi qua rất nhanh, tôi và Lục Thừa An, người cũng bắt đầu đi học, đã học chung một lớp. Tôi, người chưa từng đến nhà trẻ, đã trở thành bạn học của Lục Thừa An. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện. Tôi càng thêm hoài nghi, việc quen biết Lục Thừa An ư năm trước, phải chăng chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Xã hội loài người, nơi đâu cũng là sự nịnh bợ. Quyền thế của cha đã kéo mọi ánh mắt về phía tôi. Khi những người đó cẩn thận dè dặt đến xu nịnh tôi, những giáo viên đã trưởng thành so với những học sinh tâm trí chưa chín chắn cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí bộ mặt còn xấu xí, đáng ghét hơn. Họ tôn kính tôi, sợ hãi tôi. Nhưng họ lại chế nhạo Lục Thừa An, bắt nạt Lục Thừa An. Trước đây khi đi học, tôi đều có xe của chú Điền đưa đón. Sau khi trở thành bạn học của Lục Thừa An, tôi không để chú ấy đến đón nữa. Tôi nói tôi sẽ tự đi bộ về nhà, như vậy có thể đi cùng một đoạn đường với Lục Thừa An. Dù chúng tôi cách nhau khá xa, nhưng đích đến của chúng tôi là giống nhau. Theo tuổi tác, nhận thức về giới tính của học sinh tiểu học và trung học cũng nhiều hơn. Dù là ở tiểu học hay sau này là trung học, ba của Lục Thừa An đều là đối tượng ám chỉ của rất nhiều bạn học nam. Họ trơ trẽn thảo luận, dò hỏi ngay trước mặt Lục Thừa An. Và Lục Thừa An, vẫn y hệt như hồi nhỏ. Khi họ nói về em ấy, em ấy không bao giờ tức giận, thậm chí còn cười. Nhưng nếu có người nhắc đến Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc, em ấy sẽ không còn cười nữa. Không nói hai lời, cởi phăng áo đồng phục, lao lên vung nắm đấm đánh nhau. Trường lớn như vậy, người nhiều như vậy, chỉ với một đôi mắt, tôi không thể quản hết được. Nhưng một khi tôi xác định được Lục Thừa An đã đánh nhau với ai, kẻ đó ngày hôm sau tuyệt đối không thể xuất hiện ở trường được nữa. Tôi cũng y hệt như hồi nhỏ. Tôi ra tay đánh chúng, chỉ chọn lúc ánh sáng lờ mờ, không lộ mặt, không lên tiếng. Nhiều năm qua, hành vi này đã trở nên quen thuộc, tôi làm không một kẽ hở, không để lại dấu vết. Lục Thừa An có một cái đầu thông minh. Em ấy đi học không mấy khi nghe giảng, toàn vẽ linh tinh vào sách giáo khoa, dường như cảm thấy những giáo viên giảng đi giảng lại kiến thức cơ bản là thiểu năng, nghe đến phát ngáp. Sau đó mắt em ấy cứ díp lại, đầu gật gà gật gù, cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu đập một tiếng 'cộp' xuống sách giáo khoa rồi ngủ say. Mỗi lần như vậy tôi lại không nhịn được cười em ấy. Rất nhiều lần, đáng lẽ em ấy phải nghe được tiếng tôi cười nhạo - dù tôi có thể đảm bảo mình không hề phát ra âm thanh - Lục Thừa An sẽ lập tức tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, khẽ nghiêng đầu, dùng khóe mắt hung hăng mà lườm tôi. Hồi tiểu học và trung học, chỗ ngồi của tôi luôn ở ngay sau em ấy. Tính đến nay, tôi đã rình coi em ấy suốt 10 năm. Trông như một tên b**n th** đáng sợ. Dù bài giảng có nhàm chán đến đâu, cậu ấy cũng không bao giờ trốn học. Đây là một thói quen rất tốt. Cho đến khi chúng tôi lên lớp 10, trong hơn 3000 học sinh mới, Lục Thừa An đã giành được suất miễn toàn bộ học phí với thành tích đứng thứ 7 toàn trường. Lẽ ra em ấy phải có một cuộc đời tươi sáng hơn, tôi đã ảo tưởng rằng chúng tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng sự thật là, mới khai giảng lớp 10 được hơn một tháng, Lục Thừa An đột nhiên như biến thành người khác. Em ấy bắt đầu điên cuồng trốn học, không hề tiếp thu thêm chút kiến thức nào. 10 năm tôi nhìn em ấy đã thành một nỗi ám ảnh, đột nhiên không thấy bóng dáng em ấy đâu, lòng tôi hoảng loạn vô cùng. Cả người tuy chưa chết, nhưng cũng gần như chết điếng. Nhưng tôi không thể cùng trốn học được, không thể xem rốt cuộc em ấy đang làm gì. Vô số cặp mắt đang đổ dồn vào tôi. Họ soi mói từng lời nói, hành động của con trai Thượng tướng. Tai mắt của cha ở khắp mọi nơi. Vài ngày sau, Lục Thừa An lại đột nhiên xuất hiện ở trường như chưa có chuyện gì xảy ra, và bất ngờ đứng ngay trước mặt tôi. Nhìn thấy em ấy chặn đường tôi đến nhà ăn trước mặt bao người, tôi vừa kinh ngạc, vừa lo lắng như lửa đốt. Tôi rất muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay em ấy đã đi đâu. Nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, thậm chí phải tỏ ra khó chịu và mất kiên nhẫn khi bị một người như em ấy cản đường. Lục Thừa An gọi tôi: "Cảnh Thượng." Cảnh Thượng... Cảnh Thượng... Là Lục Thừa An đang gọi tên tôi. Đã 10 năm rồi tôi không được nghe Lục Thừa An gọi tên mình. Những chuyện hồi nhỏ không phải là mơ. Chúng thật sự đã tồn tại. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, những ngón tay buông thõng bên hông đang không tự chủ mà khẽ co lại. Giống như trái tim tôi đang thắt lại thành một khối. "Cảnh Thượng!" Tôi không để ý đến em ấy, chỉ nhíu mày. Trong mắt người ngoài, trông tôi chắc chắn là sắp nổi giận, nhưng vì lễ nghi gia giáo đã được dạy từ nhỏ nên không tiện phát tác. "Tuy chúng ta chưa từng nói chuyện, nhưng cả hai chúng ta đều là hàng xóm, cũng coi như lớn lên cùng nhau, biết rõ về nhau mà." Khóe môi Lục Thừa An nở một nụ cười rạng rỡ nhất, em ấy nói với tôi một cách đầy tự tin: "Em thích anh, hay là chúng ta hẹn hò đi." Năm đó, Lục Thừa An 14 tuổi. Là độ tuổi mới biết yêu. Tôi không biết mình có thích Lục Thừa An hay không, năm 16 tuổi tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tôi biết tôi rất muốn, rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn chiếm hữu em ấy, và tôi tin chắc rằng sự thật này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ thành hiện thực. Nếu có kẻ nào không biết sống chết mà dám tranh giành với tôi, tôi nhất định sẽ giết hắn. Có thể tưởng tượng được, trái tim vốn đang đập loạn xạ của tôi khi nghe được những lời đó, đã hoàn toàn biến thành một thứ gì đó rất xa lạ. Nó đập mạnh đến mức cả lồng ngực tôi đau nhói. Mừng như phát điên. Mừng như phát điên tột độ. Đó là phản ứng đầu tiên của tôi. Nhưng phản ứng thứ hai lạnh lẽo đến rợn người cũng theo sau đó, tôi không thể phớt lờ. Lục Thừa An chắc chắn đã gặp phải rắc rối. Rắc rối này không ai biết, nhưng em ấy muốn bảo vệ chính mình. Vì vậy không tiếc phá vỡ giao kèo năm xưa, công khai trước thiên hạ rằng thích tôi, nhất định phải ở bên tôi. - Em ấy đang cầu cứu tôi.