“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 26
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Không thể để cháy nhà được, những căn phòng này đều liền kề nhau, lửa lớn lên sẽ rất khó khống chế.Thấy không có ai trả lời, Tô Đào vội vàng gọi lớn các khách thuê khác đang ở nhà.Ngay khi mọi người bê chậu nước định xông vào thì cửa mở ra.Khói bốc ra khỏi phòng, phả vào người mọi người, khiến mọi người lùi lại hai bước.Phòng đôi này ở hai người đàn ông, người mở cửa là một chàng trai trẻ tên Tưởng Trạch có vóc dáng nhỏ bé, lúc này tóc cậu ta cháy xém, mặt mũi lem luốc.Tô Đào che miệng che mũi đi vào xem, hai chiếc giường đơn mới mua bị cháy đến biến dạng, tủ quần áo cũng bị cháy mất nửa cánh cửa, bên kia lung lay sắp đổ.Đi vào trong nữa, bồn cầu và bồn rửa mặt đều bị cháy đen, đường ống hợp kim bị cháy đỏ rực.Tô Đào lập tức nổi giận, cố nén cơn giận, trầm mặt hỏi: "Cậu làm gì trong đó? Trước khi đưa thẻ cửa tôi có nói phải chú ý an toàn không? Những vật dễ cháy nổ không mang về được thì đừng mang về, ở đây có nhiều khách thuê như vậy, phòng của mọi người lại còn liền kề nhau, lửa này không khống chế được thì tất cả mọi người phải chôn cùng cậu."Tô Đào rất ít khi tức giận, nhưng vừa nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc liền thấy sợ hãi, càng nghĩ càng tức.Mấy người khách thuê đến giúp đỡ cũng thấy sợ hãi, nhìn Tưởng Trạch với vẻ trách móc.Tưởng Trạch lau mặt, hình như có chút bất mãn với lời nói của Tô Đào, lẩm bẩm một câu:"Không phải không sao rồi sao, hơn nữa tôi có thể khống chế lửa."Nói xong liền cho mọi người xem dị năng hệ hỏa của mình, hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa trên đầu ngón tay, rồi nhanh chóng tắt. Tô Đào càng tức giận: "Hợp đồng cậu đã xem rồi chứ, chữ cũng đã ký rồi, trong khu Đào Dương không được phép sử dụng dị năng cậu có biết không?"Tưởng Trạch gật đầu: "Biết, nhưng tôi cũng không dùng để đánh nhau làm gì, chỉ là luyện tập trong phòng mình thôi, chị đừng kích động như vậy, những thứ này tôi sẽ bồi thường theo giá cho chị là được."Thái độ này khiến Tô Đào chỉ muốn đuổi cậu ta ra ngoài ngay lập tức:"Chuyện bồi thường tính sau, luyện tập cậu không thể ra ngoài luyện tập sao? Trong căn cứ Đông Dương cũng có sân tập miễn phí, cậu nhất định phải luyện tập trong phòng?"Lư Đào đi cùng đến cứu hỏa cũng rất khó chịu:"Trông cậu hình như dị năng mới thức tỉnh không lâu, giai đoạn này dị năng khó khống chế nhất, hôm nay cậu không để lửa cháy lớn là may mắn đấy, chủ nhà Tô, tôi đề nghị cho tên này chuyển đi, thái độ hiện giờ của cậu ta chẳng khác gì quả bom hẹn giờ." Vợ của Lư Đào là Khổng Ngọc Anh lúc này vẫn còn mặt mày tái nhợt, nhìn Tưởng Trạch như nhìn thấy mãnh thú.Mấy người khách thuê mới khác cũng đều bày tỏ muốn Tưởng Trạch chuyển đi.Tưởng Trạch lập tức không đồng ý, cậu ta vất vả lắm mới tìm được chỗ ở tốt như vậy, không muốn rời đi chút nào."Tôi đã trả tiền rồi, dựa vào cái gì mà bắt tôi chuyển đi, đồ bị hỏng tôi cũng sẽ bồi thường theo giá, liên quan gì đến các người? Tôi không chuyển."Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại, khiến mọi người hít phải một mũi bụi."Người gì vậy, làm sai còn lý sự?""Sống cùng người như vậy thật sự lo lắng, có phải bị bệnh khó ở không?""Chủ nhà Tô, người này có lần một sẽ có lần hai, ai mà biết được nửa đêm tỉnh dậy có phải đang ở trong biển lửa không."Tô Đào thật không ngờ khách thuê mới vào ở ngày thứ hai đã gây ra chuyện lớn như vậy cho cô, thái độ còn tệ hại như vậy.Cô nén cơn giận chửi người, gõ cửa: "Tôi cho cậu mười phút để ra ngoài, nếu không tôi đảm bảo cậu sẽ bị ném ra khỏi Đào Dương."
Không thể để cháy nhà được, những căn phòng này đều liền kề nhau, lửa lớn lên sẽ rất khó khống chế.
Thấy không có ai trả lời, Tô Đào vội vàng gọi lớn các khách thuê khác đang ở nhà.
Ngay khi mọi người bê chậu nước định xông vào thì cửa mở ra.
Khói bốc ra khỏi phòng, phả vào người mọi người, khiến mọi người lùi lại hai bước.
Phòng đôi này ở hai người đàn ông, người mở cửa là một chàng trai trẻ tên Tưởng Trạch có vóc dáng nhỏ bé, lúc này tóc cậu ta cháy xém, mặt mũi lem luốc.
Tô Đào che miệng che mũi đi vào xem, hai chiếc giường đơn mới mua bị cháy đến biến dạng, tủ quần áo cũng bị cháy mất nửa cánh cửa, bên kia lung lay sắp đổ.
Đi vào trong nữa, bồn cầu và bồn rửa mặt đều bị cháy đen, đường ống hợp kim bị cháy đỏ rực.
Tô Đào lập tức nổi giận, cố nén cơn giận, trầm mặt hỏi:
"Cậu làm gì trong đó? Trước khi đưa thẻ cửa tôi có nói phải chú ý an toàn không? Những vật dễ cháy nổ không mang về được thì đừng mang về, ở đây có nhiều khách thuê như vậy, phòng của mọi người lại còn liền kề nhau, lửa này không khống chế được thì tất cả mọi người phải chôn cùng cậu."
Tô Đào rất ít khi tức giận, nhưng vừa nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc liền thấy sợ hãi, càng nghĩ càng tức.
Mấy người khách thuê đến giúp đỡ cũng thấy sợ hãi, nhìn Tưởng Trạch với vẻ trách móc.
Tưởng Trạch lau mặt, hình như có chút bất mãn với lời nói của Tô Đào, lẩm bẩm một câu:
"Không phải không sao rồi sao, hơn nữa tôi có thể khống chế lửa."
Nói xong liền cho mọi người xem dị năng hệ hỏa của mình, hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa trên đầu ngón tay, rồi nhanh chóng tắt.
Tô Đào càng tức giận: "Hợp đồng cậu đã xem rồi chứ, chữ cũng đã ký rồi, trong khu Đào Dương không được phép sử dụng dị năng cậu có biết không?"
Tưởng Trạch gật đầu: "Biết, nhưng tôi cũng không dùng để đánh nhau làm gì, chỉ là luyện tập trong phòng mình thôi, chị đừng kích động như vậy, những thứ này tôi sẽ bồi thường theo giá cho chị là được."
Thái độ này khiến Tô Đào chỉ muốn đuổi cậu ta ra ngoài ngay lập tức:
"Chuyện bồi thường tính sau, luyện tập cậu không thể ra ngoài luyện tập sao? Trong căn cứ Đông Dương cũng có sân tập miễn phí, cậu nhất định phải luyện tập trong phòng?"
Lư Đào đi cùng đến cứu hỏa cũng rất khó chịu:
"Trông cậu hình như dị năng mới thức tỉnh không lâu, giai đoạn này dị năng khó khống chế nhất, hôm nay cậu không để lửa cháy lớn là may mắn đấy, chủ nhà Tô, tôi đề nghị cho tên này chuyển đi, thái độ hiện giờ của cậu ta chẳng khác gì quả bom hẹn giờ."
Vợ của Lư Đào là Khổng Ngọc Anh lúc này vẫn còn mặt mày tái nhợt, nhìn Tưởng Trạch như nhìn thấy mãnh thú.
Mấy người khách thuê mới khác cũng đều bày tỏ muốn Tưởng Trạch chuyển đi.
Tưởng Trạch lập tức không đồng ý, cậu ta vất vả lắm mới tìm được chỗ ở tốt như vậy, không muốn rời đi chút nào.
"Tôi đã trả tiền rồi, dựa vào cái gì mà bắt tôi chuyển đi, đồ bị hỏng tôi cũng sẽ bồi thường theo giá, liên quan gì đến các người? Tôi không chuyển."
Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại, khiến mọi người hít phải một mũi bụi.
"Người gì vậy, làm sai còn lý sự?"
"Sống cùng người như vậy thật sự lo lắng, có phải bị bệnh khó ở không?"
"Chủ nhà Tô, người này có lần một sẽ có lần hai, ai mà biết được nửa đêm tỉnh dậy có phải đang ở trong biển lửa không."
Tô Đào thật không ngờ khách thuê mới vào ở ngày thứ hai đã gây ra chuyện lớn như vậy cho cô, thái độ còn tệ hại như vậy.
Cô nén cơn giận chửi người, gõ cửa: "Tôi cho cậu mười phút để ra ngoài, nếu không tôi đảm bảo cậu sẽ bị ném ra khỏi Đào Dương."
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Không thể để cháy nhà được, những căn phòng này đều liền kề nhau, lửa lớn lên sẽ rất khó khống chế.Thấy không có ai trả lời, Tô Đào vội vàng gọi lớn các khách thuê khác đang ở nhà.Ngay khi mọi người bê chậu nước định xông vào thì cửa mở ra.Khói bốc ra khỏi phòng, phả vào người mọi người, khiến mọi người lùi lại hai bước.Phòng đôi này ở hai người đàn ông, người mở cửa là một chàng trai trẻ tên Tưởng Trạch có vóc dáng nhỏ bé, lúc này tóc cậu ta cháy xém, mặt mũi lem luốc.Tô Đào che miệng che mũi đi vào xem, hai chiếc giường đơn mới mua bị cháy đến biến dạng, tủ quần áo cũng bị cháy mất nửa cánh cửa, bên kia lung lay sắp đổ.Đi vào trong nữa, bồn cầu và bồn rửa mặt đều bị cháy đen, đường ống hợp kim bị cháy đỏ rực.Tô Đào lập tức nổi giận, cố nén cơn giận, trầm mặt hỏi: "Cậu làm gì trong đó? Trước khi đưa thẻ cửa tôi có nói phải chú ý an toàn không? Những vật dễ cháy nổ không mang về được thì đừng mang về, ở đây có nhiều khách thuê như vậy, phòng của mọi người lại còn liền kề nhau, lửa này không khống chế được thì tất cả mọi người phải chôn cùng cậu."Tô Đào rất ít khi tức giận, nhưng vừa nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc liền thấy sợ hãi, càng nghĩ càng tức.Mấy người khách thuê đến giúp đỡ cũng thấy sợ hãi, nhìn Tưởng Trạch với vẻ trách móc.Tưởng Trạch lau mặt, hình như có chút bất mãn với lời nói của Tô Đào, lẩm bẩm một câu:"Không phải không sao rồi sao, hơn nữa tôi có thể khống chế lửa."Nói xong liền cho mọi người xem dị năng hệ hỏa của mình, hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa trên đầu ngón tay, rồi nhanh chóng tắt. Tô Đào càng tức giận: "Hợp đồng cậu đã xem rồi chứ, chữ cũng đã ký rồi, trong khu Đào Dương không được phép sử dụng dị năng cậu có biết không?"Tưởng Trạch gật đầu: "Biết, nhưng tôi cũng không dùng để đánh nhau làm gì, chỉ là luyện tập trong phòng mình thôi, chị đừng kích động như vậy, những thứ này tôi sẽ bồi thường theo giá cho chị là được."Thái độ này khiến Tô Đào chỉ muốn đuổi cậu ta ra ngoài ngay lập tức:"Chuyện bồi thường tính sau, luyện tập cậu không thể ra ngoài luyện tập sao? Trong căn cứ Đông Dương cũng có sân tập miễn phí, cậu nhất định phải luyện tập trong phòng?"Lư Đào đi cùng đến cứu hỏa cũng rất khó chịu:"Trông cậu hình như dị năng mới thức tỉnh không lâu, giai đoạn này dị năng khó khống chế nhất, hôm nay cậu không để lửa cháy lớn là may mắn đấy, chủ nhà Tô, tôi đề nghị cho tên này chuyển đi, thái độ hiện giờ của cậu ta chẳng khác gì quả bom hẹn giờ." Vợ của Lư Đào là Khổng Ngọc Anh lúc này vẫn còn mặt mày tái nhợt, nhìn Tưởng Trạch như nhìn thấy mãnh thú.Mấy người khách thuê mới khác cũng đều bày tỏ muốn Tưởng Trạch chuyển đi.Tưởng Trạch lập tức không đồng ý, cậu ta vất vả lắm mới tìm được chỗ ở tốt như vậy, không muốn rời đi chút nào."Tôi đã trả tiền rồi, dựa vào cái gì mà bắt tôi chuyển đi, đồ bị hỏng tôi cũng sẽ bồi thường theo giá, liên quan gì đến các người? Tôi không chuyển."Nói xong bịch một tiếng đóng cửa lại, khiến mọi người hít phải một mũi bụi."Người gì vậy, làm sai còn lý sự?""Sống cùng người như vậy thật sự lo lắng, có phải bị bệnh khó ở không?""Chủ nhà Tô, người này có lần một sẽ có lần hai, ai mà biết được nửa đêm tỉnh dậy có phải đang ở trong biển lửa không."Tô Đào thật không ngờ khách thuê mới vào ở ngày thứ hai đã gây ra chuyện lớn như vậy cho cô, thái độ còn tệ hại như vậy.Cô nén cơn giận chửi người, gõ cửa: "Tôi cho cậu mười phút để ra ngoài, nếu không tôi đảm bảo cậu sẽ bị ném ra khỏi Đào Dương."