“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 27
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mười phút sau, không có động tĩnh.Tưởng Trạch cho rằng chỉ cần ở lì trong phòng, cô chủ nhà trông nhỏ nhắn yếu ớt kia chắc chắn không làm gì được cậu ta.Tổng không thể cạy cửa, lôi cậu ta ra ngoài chứ.Tô Đào hết kiên nhẫn, trực tiếp để hệ thống dịch chuyển cậu ta ra ngoài, ném ra ngoài cổng số ba đông người qua lại.Sau đó lật thông tin khách thuê, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tưởng Trạch là Phạm Truyền Huy, bảo cậu ta về sớm.Tô Đào ngồi ở phòng khách đợi đến tận hai giờ chiều, Phạm Truyền Huy mới về, mở cửa nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, cậu ta cũng giật mình."Đây đây đây... Tôi với cậu ta quen biết chưa đến ba ngày, hoàn toàn là vì thuê chung phòng đôi mới đến cùng nhau, tối hôm qua tôi đã khuyên cậu ta đừng nghịch lửa trong phòng, cậu ta không nghe, còn mỉa mai tôi không có dị năng, tôi với cậu ta hoàn toàn không phải cùng một loại người, tôi rất biết quy củ, tôi có thể bồi thường theo giá thay cậu ta, đừng, đừng đuổi tôi đi." Phạm Truyền Huy chỉ là người bình thường, có một công việc coi như ổn định, chỉ là luôn nay đây mai đó không có chỗ ở ổn định, cho nên rất sợ mình bị đuổi đi.Đào Dương thật sự tốt hơn tất cả những nơi cậu ta từng ở trong ba mươi năm qua, nếu có thể cậu ta định ở đây kết hôn sinh con sống cả đời.Tô Đào thấy mặt cậu ta trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải đuổi cậu đi, cũng không cần cậu bồi thường, là giục cậu về tìm hành lý của mình, xem có tổn thất gì không, rồi lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một phòng mới cho cậu ở tạm."Cô cũng không đến mức làm chuyện tàn nhẫn liên lụy người khác, hành vi cá nhân tự chịu trách nhiệm.Thậm chí cô còn có chút áy náy, đã cho thuê một quả bom hẹn giờ vô trách nhiệm như Tưởng Trạch vào đây, gây nguy hiểm cho an toàn tính mạng và tài sản của tất cả khách thuê. Phạm Truyền Huy ngẩn ra, cậu ta cứ tưởng mình lại bị đuổi đi, giống như mỗi lần cậu ta tìm được chỗ để ở, lại bị ép chuyển nhà vậy.Không ngờ chủ nhà chỉ quan tâm cậu ta có tổn thất tài sản không, còn sắp xếp phòng mới cho cậu ta ở tạm.Phạm Truyền Huy có chút lúng túng, chỉ biết liên tục cảm ơn Tô Đào, còn chủ động dọn đồ nội thất bị cháy ra ngoài, cái nào lau sạch được thì đều lau sạch.Tô Đào giục cậu ta đi ăn cơm trước, sau đó lại mua đồ nội thất mới trong cửa hàng hệ thống, sơn lại tường, khôi phục phòng đôi như cũ.Mất khoảng một nghìn đồng Liên bang.Nói ra thì vẫn là Tưởng Trạch bị đuổi đi bị thiệt, tiền thuê phòng đôi nộp một nửa, vậy cậu ta cũng đã nộp 7500.Tiền thuê nhà này Tô Đào dù sao cũng không định trả lại cho cậu ta.Ngoài ra cô lại mở rộng thêm một phòng đơn, trang trí xong cho Phạm Truyền Huy ở tạm, đợi tháng sau cậu ta tìm được bạn cùng phòng phù hợp thì chuyển vào phòng đôi số 005 đã được sửa chữa, tiền thuê nhà cũng không cần bù trừ thêm. Phạm Truyền Huy rất cảm động trước sự sắp xếp này, người thật thà không biết nói nhiều lời hay, tối hôm đó đã viết một bài "Lưu lạc nửa đời tôi đã tìm thấy nhà ở Đào Dương" thật lòng thật dạ.Lời lẽ mộc mạc giản dị, tình cảm nồng nhiệt chân thành.Do gần đây Đào Dương mới xuất hiện là chủ đề nóng ở căn cứ Đông Dương, bài viết vừa đăng lên mạng nội bộ Đông Dương, đã chiếm lĩnh điểm nóng chủ đề.Trong nháy mắt từ "Phòng Đào Dương" trở thành từ khóa hot đứng đầu tìm kiếm.Tô Đào không hề hay biết chuyện này, bởi vì cô đang bận tiếp đón những người thuê nhà đợt hai.
Mười phút sau, không có động tĩnh.
Tưởng Trạch cho rằng chỉ cần ở lì trong phòng, cô chủ nhà trông nhỏ nhắn yếu ớt kia chắc chắn không làm gì được cậu ta.
Tổng không thể cạy cửa, lôi cậu ta ra ngoài chứ.
Tô Đào hết kiên nhẫn, trực tiếp để hệ thống dịch chuyển cậu ta ra ngoài, ném ra ngoài cổng số ba đông người qua lại.
Sau đó lật thông tin khách thuê, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tưởng Trạch là Phạm Truyền Huy, bảo cậu ta về sớm.
Tô Đào ngồi ở phòng khách đợi đến tận hai giờ chiều, Phạm Truyền Huy mới về, mở cửa nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, cậu ta cũng giật mình.
"Đây đây đây... Tôi với cậu ta quen biết chưa đến ba ngày, hoàn toàn là vì thuê chung phòng đôi mới đến cùng nhau, tối hôm qua tôi đã khuyên cậu ta đừng nghịch lửa trong phòng, cậu ta không nghe, còn mỉa mai tôi không có dị năng, tôi với cậu ta hoàn toàn không phải cùng một loại người, tôi rất biết quy củ, tôi có thể bồi thường theo giá thay cậu ta, đừng, đừng đuổi tôi đi."
Phạm Truyền Huy chỉ là người bình thường, có một công việc coi như ổn định, chỉ là luôn nay đây mai đó không có chỗ ở ổn định, cho nên rất sợ mình bị đuổi đi.
Đào Dương thật sự tốt hơn tất cả những nơi cậu ta từng ở trong ba mươi năm qua, nếu có thể cậu ta định ở đây kết hôn sinh con sống cả đời.
Tô Đào thấy mặt cậu ta trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải đuổi cậu đi, cũng không cần cậu bồi thường, là giục cậu về tìm hành lý của mình, xem có tổn thất gì không, rồi lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một phòng mới cho cậu ở tạm."
Cô cũng không đến mức làm chuyện tàn nhẫn liên lụy người khác, hành vi cá nhân tự chịu trách nhiệm.
Thậm chí cô còn có chút áy náy, đã cho thuê một quả bom hẹn giờ vô trách nhiệm như Tưởng Trạch vào đây, gây nguy hiểm cho an toàn tính mạng và tài sản của tất cả khách thuê.
Phạm Truyền Huy ngẩn ra, cậu ta cứ tưởng mình lại bị đuổi đi, giống như mỗi lần cậu ta tìm được chỗ để ở, lại bị ép chuyển nhà vậy.
Không ngờ chủ nhà chỉ quan tâm cậu ta có tổn thất tài sản không, còn sắp xếp phòng mới cho cậu ta ở tạm.
Phạm Truyền Huy có chút lúng túng, chỉ biết liên tục cảm ơn Tô Đào, còn chủ động dọn đồ nội thất bị cháy ra ngoài, cái nào lau sạch được thì đều lau sạch.
Tô Đào giục cậu ta đi ăn cơm trước, sau đó lại mua đồ nội thất mới trong cửa hàng hệ thống, sơn lại tường, khôi phục phòng đôi như cũ.
Mất khoảng một nghìn đồng Liên bang.
Nói ra thì vẫn là Tưởng Trạch bị đuổi đi bị thiệt, tiền thuê phòng đôi nộp một nửa, vậy cậu ta cũng đã nộp 7500.
Tiền thuê nhà này Tô Đào dù sao cũng không định trả lại cho cậu ta.
Ngoài ra cô lại mở rộng thêm một phòng đơn, trang trí xong cho Phạm Truyền Huy ở tạm, đợi tháng sau cậu ta tìm được bạn cùng phòng phù hợp thì chuyển vào phòng đôi số 005 đã được sửa chữa, tiền thuê nhà cũng không cần bù trừ thêm.
Phạm Truyền Huy rất cảm động trước sự sắp xếp này, người thật thà không biết nói nhiều lời hay, tối hôm đó đã viết một bài "Lưu lạc nửa đời tôi đã tìm thấy nhà ở Đào Dương" thật lòng thật dạ.
Lời lẽ mộc mạc giản dị, tình cảm nồng nhiệt chân thành.
Do gần đây Đào Dương mới xuất hiện là chủ đề nóng ở căn cứ Đông Dương, bài viết vừa đăng lên mạng nội bộ Đông Dương, đã chiếm lĩnh điểm nóng chủ đề.
Trong nháy mắt từ "Phòng Đào Dương" trở thành từ khóa hot đứng đầu tìm kiếm.
Tô Đào không hề hay biết chuyện này, bởi vì cô đang bận tiếp đón những người thuê nhà đợt hai.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Mười phút sau, không có động tĩnh.Tưởng Trạch cho rằng chỉ cần ở lì trong phòng, cô chủ nhà trông nhỏ nhắn yếu ớt kia chắc chắn không làm gì được cậu ta.Tổng không thể cạy cửa, lôi cậu ta ra ngoài chứ.Tô Đào hết kiên nhẫn, trực tiếp để hệ thống dịch chuyển cậu ta ra ngoài, ném ra ngoài cổng số ba đông người qua lại.Sau đó lật thông tin khách thuê, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tưởng Trạch là Phạm Truyền Huy, bảo cậu ta về sớm.Tô Đào ngồi ở phòng khách đợi đến tận hai giờ chiều, Phạm Truyền Huy mới về, mở cửa nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, cậu ta cũng giật mình."Đây đây đây... Tôi với cậu ta quen biết chưa đến ba ngày, hoàn toàn là vì thuê chung phòng đôi mới đến cùng nhau, tối hôm qua tôi đã khuyên cậu ta đừng nghịch lửa trong phòng, cậu ta không nghe, còn mỉa mai tôi không có dị năng, tôi với cậu ta hoàn toàn không phải cùng một loại người, tôi rất biết quy củ, tôi có thể bồi thường theo giá thay cậu ta, đừng, đừng đuổi tôi đi." Phạm Truyền Huy chỉ là người bình thường, có một công việc coi như ổn định, chỉ là luôn nay đây mai đó không có chỗ ở ổn định, cho nên rất sợ mình bị đuổi đi.Đào Dương thật sự tốt hơn tất cả những nơi cậu ta từng ở trong ba mươi năm qua, nếu có thể cậu ta định ở đây kết hôn sinh con sống cả đời.Tô Đào thấy mặt cậu ta trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải đuổi cậu đi, cũng không cần cậu bồi thường, là giục cậu về tìm hành lý của mình, xem có tổn thất gì không, rồi lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một phòng mới cho cậu ở tạm."Cô cũng không đến mức làm chuyện tàn nhẫn liên lụy người khác, hành vi cá nhân tự chịu trách nhiệm.Thậm chí cô còn có chút áy náy, đã cho thuê một quả bom hẹn giờ vô trách nhiệm như Tưởng Trạch vào đây, gây nguy hiểm cho an toàn tính mạng và tài sản của tất cả khách thuê. Phạm Truyền Huy ngẩn ra, cậu ta cứ tưởng mình lại bị đuổi đi, giống như mỗi lần cậu ta tìm được chỗ để ở, lại bị ép chuyển nhà vậy.Không ngờ chủ nhà chỉ quan tâm cậu ta có tổn thất tài sản không, còn sắp xếp phòng mới cho cậu ta ở tạm.Phạm Truyền Huy có chút lúng túng, chỉ biết liên tục cảm ơn Tô Đào, còn chủ động dọn đồ nội thất bị cháy ra ngoài, cái nào lau sạch được thì đều lau sạch.Tô Đào giục cậu ta đi ăn cơm trước, sau đó lại mua đồ nội thất mới trong cửa hàng hệ thống, sơn lại tường, khôi phục phòng đôi như cũ.Mất khoảng một nghìn đồng Liên bang.Nói ra thì vẫn là Tưởng Trạch bị đuổi đi bị thiệt, tiền thuê phòng đôi nộp một nửa, vậy cậu ta cũng đã nộp 7500.Tiền thuê nhà này Tô Đào dù sao cũng không định trả lại cho cậu ta.Ngoài ra cô lại mở rộng thêm một phòng đơn, trang trí xong cho Phạm Truyền Huy ở tạm, đợi tháng sau cậu ta tìm được bạn cùng phòng phù hợp thì chuyển vào phòng đôi số 005 đã được sửa chữa, tiền thuê nhà cũng không cần bù trừ thêm. Phạm Truyền Huy rất cảm động trước sự sắp xếp này, người thật thà không biết nói nhiều lời hay, tối hôm đó đã viết một bài "Lưu lạc nửa đời tôi đã tìm thấy nhà ở Đào Dương" thật lòng thật dạ.Lời lẽ mộc mạc giản dị, tình cảm nồng nhiệt chân thành.Do gần đây Đào Dương mới xuất hiện là chủ đề nóng ở căn cứ Đông Dương, bài viết vừa đăng lên mạng nội bộ Đông Dương, đã chiếm lĩnh điểm nóng chủ đề.Trong nháy mắt từ "Phòng Đào Dương" trở thành từ khóa hot đứng đầu tìm kiếm.Tô Đào không hề hay biết chuyện này, bởi vì cô đang bận tiếp đón những người thuê nhà đợt hai.