“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…
Chương 772
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Giang Đồng định nhiều lần nói hết sự thật với anh trai, muốn nói cho anh biết những năm qua cô đã bị loài người coi như hàng hóa, vật sở hữu mà tùy ý mua bán, bị ngược đãi đủ điều.Cô thậm chí còn không nhìn rõ, không nhớ nổi những kẻ đã ngược đãi, lăng nhục mình trông như thế nào, trong sự mơ hồ và hỗn loạn, cô sống không bằng chết.Thậm chí có kẻ ác độc thấy cô bị cận thị, còn lấy việc móc mắt cô ra làm trò tiêu khiển, biến cô thành người mù thật sự, rồi cười ha hả khi thấy cô ôm mắt sợ hãi chạy lung tung.Cho đến khi không còn giá trị giải trí, cô bị coi như mồi nhử zombie, chết trong miệng chúng.Lần đó vừa là cái chết, vừa là sự tái sinh.Tỉnh dậy lần nữa, cô mới lại nhìn thấy thế giới rõ ràng.Thì ra thế giới này bẩn thỉu, mục nát đến vậy, thì ra những kẻ từng đùa bỡn, hành hạ cô, đến lúc bị cô gϊếŧ chết cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng cầu xin. Thì ra cảm giác được làm chủ cuộc sống của mình, mạnh mẽ đến mức cả con người và zombie đều phải tránh né lại sung sướиɠ đến vậy.Làm người thì có gì tốt?Zombie thì đã sao, chỉ cần có thể sống với lòng tự trọng, cô thà làm quái vật.Thế nhưng, làm quái vật thật cô độc.Zombie cấp thấp chỉ biết nghe lệnh, không biết nói, không có suy nghĩ, giống như xác chết biết đi, vô vị.Cô đã thử tiếp cận con người, nhưng những người đó thấy cô là một cô gái đơn độc, luôn muốn hãm hại, lừa gạt cô.Cuối cùng, cô đã gϊếŧ và ăn thịt tất cả bọn họ.Cô vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm một người có thể bầu bạn với mình.Vất vả lắm mới quen được một cậu bé loài người cùng tuổi, cậu bé đó vì cô mà đi cướp nước, cướp thức ăn, kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích mà cô chưa từng được nghe, khen cô dũng cảm đáng yêu, động viên cô sống tiếp... Cô cứ ngỡ mình đã tìm thấy rồi, nhưng khi cô chân thành kể hết mọi chuyện, cậu bé lại sợ hãi bỏ chạy, còn tìm người đến định gϊếŧ cô.Cuối cùng, cô vẫn gϊếŧ sạch bọn họ, ăn thịt cậu bé đến không còn một mẩu xương.Sau đó, cô gặp Họa Bì giống mình.Nhưng Họa Bì coi việc gϊếŧ người là trò tiêu khiển, ngày nào cũng ăn thịt người hoặc lột da người để sưu tầm.Giang Đồng cảm thấy mình không có tiếng nói chung với cô ta.Cho đến khi cô gặp lại anh trai.Ký ức khi còn là con người dần dần thức tỉnh.Người đàn ông tìm thấy cô này đã yêu thương cô biết nhường nào, coi cô còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.Lúc đó cô đã nghĩ, nếu có thể lựa chọn, cô vẫn muốn làm cô em gái mù lòa của anh, cô không muốn làm quái vật nữa, cô muốn cùng anh về nhà. Cô không kiềm chế được bản thân, cứ thế đi theo anh.Họa Bì nhiều lần tìm đến cô, nói với cô rằng, anh trai cô sẽ không chấp nhận việc cô là một con zombie khoác da người đâu, cô định lừa dối anh ấy cả đời sao, rồi sẽ có ngày bị bại lộ thôi.Giang Đồng bắt đầu ghét Họa Bì.Anh trai sẽ không giống cậu bé kia, anh ấy sẽ chấp nhận cô, dù cô có trở thành bộ dạng gì đi chăng nữa.
Giang Đồng định nhiều lần nói hết sự thật với anh trai, muốn nói cho anh biết những năm qua cô đã bị loài người coi như hàng hóa, vật sở hữu mà tùy ý mua bán, bị ngược đãi đủ điều.
Cô thậm chí còn không nhìn rõ, không nhớ nổi những kẻ đã ngược đãi, lăng nhục mình trông như thế nào, trong sự mơ hồ và hỗn loạn, cô sống không bằng chết.
Thậm chí có kẻ ác độc thấy cô bị cận thị, còn lấy việc móc mắt cô ra làm trò tiêu khiển, biến cô thành người mù thật sự, rồi cười ha hả khi thấy cô ôm mắt sợ hãi chạy lung tung.
Cho đến khi không còn giá trị giải trí, cô bị coi như mồi nhử zombie, chết trong miệng chúng.
Lần đó vừa là cái chết, vừa là sự tái sinh.
Tỉnh dậy lần nữa, cô mới lại nhìn thấy thế giới rõ ràng.
Thì ra thế giới này bẩn thỉu, mục nát đến vậy, thì ra những kẻ từng đùa bỡn, hành hạ cô, đến lúc bị cô gϊếŧ chết cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng cầu xin.
Thì ra cảm giác được làm chủ cuộc sống của mình, mạnh mẽ đến mức cả con người và zombie đều phải tránh né lại sung sướиɠ đến vậy.
Làm người thì có gì tốt?
Zombie thì đã sao, chỉ cần có thể sống với lòng tự trọng, cô thà làm quái vật.
Thế nhưng, làm quái vật thật cô độc.
Zombie cấp thấp chỉ biết nghe lệnh, không biết nói, không có suy nghĩ, giống như xác chết biết đi, vô vị.
Cô đã thử tiếp cận con người, nhưng những người đó thấy cô là một cô gái đơn độc, luôn muốn hãm hại, lừa gạt cô.
Cuối cùng, cô đã gϊếŧ và ăn thịt tất cả bọn họ.
Cô vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm một người có thể bầu bạn với mình.
Vất vả lắm mới quen được một cậu bé loài người cùng tuổi, cậu bé đó vì cô mà đi cướp nước, cướp thức ăn, kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích mà cô chưa từng được nghe, khen cô dũng cảm đáng yêu, động viên cô sống tiếp...
Cô cứ ngỡ mình đã tìm thấy rồi, nhưng khi cô chân thành kể hết mọi chuyện, cậu bé lại sợ hãi bỏ chạy, còn tìm người đến định gϊếŧ cô.
Cuối cùng, cô vẫn gϊếŧ sạch bọn họ, ăn thịt cậu bé đến không còn một mẩu xương.
Sau đó, cô gặp Họa Bì giống mình.
Nhưng Họa Bì coi việc gϊếŧ người là trò tiêu khiển, ngày nào cũng ăn thịt người hoặc lột da người để sưu tầm.
Giang Đồng cảm thấy mình không có tiếng nói chung với cô ta.
Cho đến khi cô gặp lại anh trai.
Ký ức khi còn là con người dần dần thức tỉnh.
Người đàn ông tìm thấy cô này đã yêu thương cô biết nhường nào, coi cô còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Lúc đó cô đã nghĩ, nếu có thể lựa chọn, cô vẫn muốn làm cô em gái mù lòa của anh, cô không muốn làm quái vật nữa, cô muốn cùng anh về nhà.
Cô không kiềm chế được bản thân, cứ thế đi theo anh.
Họa Bì nhiều lần tìm đến cô, nói với cô rằng, anh trai cô sẽ không chấp nhận việc cô là một con zombie khoác da người đâu, cô định lừa dối anh ấy cả đời sao, rồi sẽ có ngày bị bại lộ thôi.
Giang Đồng bắt đầu ghét Họa Bì.
Anh trai sẽ không giống cậu bé kia, anh ấy sẽ chấp nhận cô, dù cô có trở thành bộ dạng gì đi chăng nữa.
Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm. Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Giang Đồng định nhiều lần nói hết sự thật với anh trai, muốn nói cho anh biết những năm qua cô đã bị loài người coi như hàng hóa, vật sở hữu mà tùy ý mua bán, bị ngược đãi đủ điều.Cô thậm chí còn không nhìn rõ, không nhớ nổi những kẻ đã ngược đãi, lăng nhục mình trông như thế nào, trong sự mơ hồ và hỗn loạn, cô sống không bằng chết.Thậm chí có kẻ ác độc thấy cô bị cận thị, còn lấy việc móc mắt cô ra làm trò tiêu khiển, biến cô thành người mù thật sự, rồi cười ha hả khi thấy cô ôm mắt sợ hãi chạy lung tung.Cho đến khi không còn giá trị giải trí, cô bị coi như mồi nhử zombie, chết trong miệng chúng.Lần đó vừa là cái chết, vừa là sự tái sinh.Tỉnh dậy lần nữa, cô mới lại nhìn thấy thế giới rõ ràng.Thì ra thế giới này bẩn thỉu, mục nát đến vậy, thì ra những kẻ từng đùa bỡn, hành hạ cô, đến lúc bị cô gϊếŧ chết cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng cầu xin. Thì ra cảm giác được làm chủ cuộc sống của mình, mạnh mẽ đến mức cả con người và zombie đều phải tránh né lại sung sướиɠ đến vậy.Làm người thì có gì tốt?Zombie thì đã sao, chỉ cần có thể sống với lòng tự trọng, cô thà làm quái vật.Thế nhưng, làm quái vật thật cô độc.Zombie cấp thấp chỉ biết nghe lệnh, không biết nói, không có suy nghĩ, giống như xác chết biết đi, vô vị.Cô đã thử tiếp cận con người, nhưng những người đó thấy cô là một cô gái đơn độc, luôn muốn hãm hại, lừa gạt cô.Cuối cùng, cô đã gϊếŧ và ăn thịt tất cả bọn họ.Cô vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm một người có thể bầu bạn với mình.Vất vả lắm mới quen được một cậu bé loài người cùng tuổi, cậu bé đó vì cô mà đi cướp nước, cướp thức ăn, kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích mà cô chưa từng được nghe, khen cô dũng cảm đáng yêu, động viên cô sống tiếp... Cô cứ ngỡ mình đã tìm thấy rồi, nhưng khi cô chân thành kể hết mọi chuyện, cậu bé lại sợ hãi bỏ chạy, còn tìm người đến định gϊếŧ cô.Cuối cùng, cô vẫn gϊếŧ sạch bọn họ, ăn thịt cậu bé đến không còn một mẩu xương.Sau đó, cô gặp Họa Bì giống mình.Nhưng Họa Bì coi việc gϊếŧ người là trò tiêu khiển, ngày nào cũng ăn thịt người hoặc lột da người để sưu tầm.Giang Đồng cảm thấy mình không có tiếng nói chung với cô ta.Cho đến khi cô gặp lại anh trai.Ký ức khi còn là con người dần dần thức tỉnh.Người đàn ông tìm thấy cô này đã yêu thương cô biết nhường nào, coi cô còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.Lúc đó cô đã nghĩ, nếu có thể lựa chọn, cô vẫn muốn làm cô em gái mù lòa của anh, cô không muốn làm quái vật nữa, cô muốn cùng anh về nhà. Cô không kiềm chế được bản thân, cứ thế đi theo anh.Họa Bì nhiều lần tìm đến cô, nói với cô rằng, anh trai cô sẽ không chấp nhận việc cô là một con zombie khoác da người đâu, cô định lừa dối anh ấy cả đời sao, rồi sẽ có ngày bị bại lộ thôi.Giang Đồng bắt đầu ghét Họa Bì.Anh trai sẽ không giống cậu bé kia, anh ấy sẽ chấp nhận cô, dù cô có trở thành bộ dạng gì đi chăng nữa.