“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng…

Chương 773

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Nhưng nhìn người anh trai trước mắt, không chỉ không tin lời cô nói, mà còn không muốn rời khỏi nơi này, Giang Đồng dao động.Dường như, anh ấy còn có thứ gì đó quan trọng hơn.Cô không phải là trọng tâm cuộc sống của anh ấy, anh ấy cũng không còn sống vì cô nữa.Anh ấy yêu sâu đậm mảnh đất dưới chân mình, dựa dẫm vào con người nơi đây, tận hưởng và biết ơn cuộc sống tốt đẹp nơi này.Anh ấy sẽ không vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây.Giang Đồng vừa hoang mang vừa tức giận.Cô nhẫn nhịn, cho đến khi không thể nhịn được nữa, mạnh tay đẩy Giang Dữ một cái:"Em hận anh!"Giang Dữ bị cô đẩy loạng quạng, lùi lại hai bước: "Đồng-"Giang Đồng quay đầu nhìn anh, hai đồng tử trong nháy mắt bắt đầu phân tách, hơi thở của cái chết ập đến.Giang Dữ cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân máu như đang chảy ngược. Giang Đồng đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi Đào Dương, chạy đến con hẻm bỏ hoang quen thuộc, nhìn thấy Họa Bì mà cô ghét.Họa Bì không biết lại từ đâu kiếm được một người phụ nữ, sau khi gϊếŧ chết và ăn thịt, nhặt đôi giày của xác chết lên, đưa bàn chân trắng nõn, hoàn mỹ không tì vết của mình vào thử, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng:"Vừa khít!"Cô ta ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn Giang Đồng:"Xem ra anh trai loài người của cô đã làm cô thất vọng rồi, tôi nói đúng không?"Giang Đồng không nói gì, nhìn chằm chằm cô ta.Họa Bì cười: "Sao vậy, muốn tôi giúp nghĩ cách? Vậy thì đơn giản thôi, cô muốn anh ta ở bên cạnh cô, thì trực tiếp bắt anh ta đi là được rồi, mang về nuôi làm thú cưng cũng tốt mà, cần gì phải ở lại nơi đó, lỡ đâu người ở đó đã phát hiện ra cô không bình thường rồi." Nói xong nụ cười của Họa Bì biến mất, cảnh giác nhìn lên trời, khi nhìn thấy một con quạ bay lượn trên không trung, cô ta liếʍ máu trên khóe miệng nói:"Xem ra, cô đã bại lộ rồi."Giang Đồng cũng đột nhiên nhìn lên trời.Họa Bì nói: "Tốt nhất là cô nên ra tay trong hôm nay, trực tiếp bắt người đi, mặc kệ anh ta nghĩ thế nào, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, thời gian lâu anh ta sẽ tự nhiên quen với thân phận thú cưng thôi."Nói xong cô ta lại liếc nhìn con quạ kia, nheo đôi mắt đẹp lại, lộ ra vẻ mặt bất hảo. ...Linh Vũ bỏ chạy thục mạng.Tô Đào chưa bao giờ thấy nó như vậy, rụt đầu vào trong cánh, trốn trong ổ mèo của Bạch Chi Ma không chịu ra.Dỗ dành hồi lâu, nó mới dè dặt thò đầu ra, líu ríu lặp lại toàn bộ cuộc đối thoại.Nó không hiểu ý nghĩa của nhiều từ, nhưng sau khi được huấn luyện, nó có thể ghi nhớ hoàn toàn cách phát âm trong thời gian ngắn và thuật lại. Tô Đào nghe xong lời thuật lại của nó, lập tức như sét đánh ngang tai.Những từ khóa cứ lởn vởn trong đầu cô, anh trai loài người, bắt đi, ra tay hôm nay...Nếu trước đây chỉ là phỏng đoán, thì hôm nay nghe lén này, gần như có thể khẳng định 90%, Giang Đồng chính là Cốt Dực thứ hai.Người phụ nữ khác trong miệng Linh Vũ, có lẽ cũng là đồng loại.Xuất hiện cùng lúc hai Cốt Dực, Tô Đào chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, suốt hai phút đầu óc trống rỗng.Linh Vũ nói xong lại rụt vào ổ mèo kêu:"Cô ta muốn gϊếŧ tôi, cô ta muốn gϊếŧ tôi!"Tô Đào hỏi có ý gì, nhưng Linh Vũ không nói được, chỉ lặp lại câu đó, vô cùng bồn chồn lo lắng.Tô Đào không kịp hỏi thêm, trực tiếp tìm Tề Vân Lam, bảo cô ấy giám sát chặt chẽ mọi hoạt động của Giang Đồng trong Đào Dương.

Nhưng nhìn người anh trai trước mắt, không chỉ không tin lời cô nói, mà còn không muốn rời khỏi nơi này, Giang Đồng dao động.

Dường như, anh ấy còn có thứ gì đó quan trọng hơn.

Cô không phải là trọng tâm cuộc sống của anh ấy, anh ấy cũng không còn sống vì cô nữa.

Anh ấy yêu sâu đậm mảnh đất dưới chân mình, dựa dẫm vào con người nơi đây, tận hưởng và biết ơn cuộc sống tốt đẹp nơi này.

Anh ấy sẽ không vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây.

Giang Đồng vừa hoang mang vừa tức giận.

Cô nhẫn nhịn, cho đến khi không thể nhịn được nữa, mạnh tay đẩy Giang Dữ một cái:

"Em hận anh!"

Giang Dữ bị cô đẩy loạng quạng, lùi lại hai bước: "Đồng-"

Giang Đồng quay đầu nhìn anh, hai đồng tử trong nháy mắt bắt đầu phân tách, hơi thở của cái chết ập đến.

Giang Dữ cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân máu như đang chảy ngược.

 

Giang Đồng đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi Đào Dương, chạy đến con hẻm bỏ hoang quen thuộc, nhìn thấy Họa Bì mà cô ghét.

Họa Bì không biết lại từ đâu kiếm được một người phụ nữ, sau khi gϊếŧ chết và ăn thịt, nhặt đôi giày của xác chết lên, đưa bàn chân trắng nõn, hoàn mỹ không tì vết của mình vào thử, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng:

"Vừa khít!"

Cô ta ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn Giang Đồng:

"Xem ra anh trai loài người của cô đã làm cô thất vọng rồi, tôi nói đúng không?"

Giang Đồng không nói gì, nhìn chằm chằm cô ta.

Họa Bì cười: "Sao vậy, muốn tôi giúp nghĩ cách? Vậy thì đơn giản thôi, cô muốn anh ta ở bên cạnh cô, thì trực tiếp bắt anh ta đi là được rồi, mang về nuôi làm thú cưng cũng tốt mà, cần gì phải ở lại nơi đó, lỡ đâu người ở đó đã phát hiện ra cô không bình thường rồi."

 

Nói xong nụ cười của Họa Bì biến mất, cảnh giác nhìn lên trời, khi nhìn thấy một con quạ bay lượn trên không trung, cô ta liếʍ máu trên khóe miệng nói:

"Xem ra, cô đã bại lộ rồi."

Giang Đồng cũng đột nhiên nhìn lên trời.

Họa Bì nói: "Tốt nhất là cô nên ra tay trong hôm nay, trực tiếp bắt người đi, mặc kệ anh ta nghĩ thế nào, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, thời gian lâu anh ta sẽ tự nhiên quen với thân phận thú cưng thôi."

Nói xong cô ta lại liếc nhìn con quạ kia, nheo đôi mắt đẹp lại, lộ ra vẻ mặt bất hảo. ...

Linh Vũ bỏ chạy thục mạng.

Tô Đào chưa bao giờ thấy nó như vậy, rụt đầu vào trong cánh, trốn trong ổ mèo của Bạch Chi Ma không chịu ra.

Dỗ dành hồi lâu, nó mới dè dặt thò đầu ra, líu ríu lặp lại toàn bộ cuộc đối thoại.

Nó không hiểu ý nghĩa của nhiều từ, nhưng sau khi được huấn luyện, nó có thể ghi nhớ hoàn toàn cách phát âm trong thời gian ngắn và thuật lại.

 

Tô Đào nghe xong lời thuật lại của nó, lập tức như sét đánh ngang tai.

Những từ khóa cứ lởn vởn trong đầu cô, anh trai loài người, bắt đi, ra tay hôm nay...

Nếu trước đây chỉ là phỏng đoán, thì hôm nay nghe lén này, gần như có thể khẳng định 90%, Giang Đồng chính là Cốt Dực thứ hai.

Người phụ nữ khác trong miệng Linh Vũ, có lẽ cũng là đồng loại.

Xuất hiện cùng lúc hai Cốt Dực, Tô Đào chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, suốt hai phút đầu óc trống rỗng.

Linh Vũ nói xong lại rụt vào ổ mèo kêu:

"Cô ta muốn gϊếŧ tôi, cô ta muốn gϊếŧ tôi!"

Tô Đào hỏi có ý gì, nhưng Linh Vũ không nói được, chỉ lặp lại câu đó, vô cùng bồn chồn lo lắng.

Tô Đào không kịp hỏi thêm, trực tiếp tìm Tề Vân Lam, bảo cô ấy giám sát chặt chẽ mọi hoạt động của Giang Đồng trong Đào Dương.

Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt ThếTác giả: Nhàn Thư Hưng ChiTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Đào Đào, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là mẹ hết cách rồi. Nhà mình chỉ có hai phòng mà tới tám người ở. Bây giờ con có cơ hội theo đội khai hoang ra ngoài, được bao ăn bao ở, nghe nói còn có ký túc xá. Điều kiện tốt như vậy, con cứ đi đi…” Tuy đã có linh cảm từ trước, nhưng Tô Đào vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Mẹ à, con không có dị năng, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi căn cứ. Nếu ra ngoài theo quân khai hoang…” Thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế. Năm thứ hai mươi kể từ khi tận thế bắt đầu, các căn cứ lớn dần được xây dựng và hoàn thiện. Không chỉ có thể ăn no, mà còn tránh được sự tấn công của tang thi và dị thú, thế nên người sống sót đổ về như nước. Ai ai cũng vì muốn sống mà tìm mọi cách chui vào căn cứ, dẫn đến dân số căn cứ tăng vọt, đất đai trở nên khan hiếm.   Cha của Tô Đào – Tô Viễn Hàng – là kỹ sư tham gia xây dựng căn cứ từ sớm, nên được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ, diện tích 60 mét vuông. Theo lý thì ba người một nhà ở như vậy là thoải mái. Nhưng… Nhưng nhìn người anh trai trước mắt, không chỉ không tin lời cô nói, mà còn không muốn rời khỏi nơi này, Giang Đồng dao động.Dường như, anh ấy còn có thứ gì đó quan trọng hơn.Cô không phải là trọng tâm cuộc sống của anh ấy, anh ấy cũng không còn sống vì cô nữa.Anh ấy yêu sâu đậm mảnh đất dưới chân mình, dựa dẫm vào con người nơi đây, tận hưởng và biết ơn cuộc sống tốt đẹp nơi này.Anh ấy sẽ không vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây.Giang Đồng vừa hoang mang vừa tức giận.Cô nhẫn nhịn, cho đến khi không thể nhịn được nữa, mạnh tay đẩy Giang Dữ một cái:"Em hận anh!"Giang Dữ bị cô đẩy loạng quạng, lùi lại hai bước: "Đồng-"Giang Đồng quay đầu nhìn anh, hai đồng tử trong nháy mắt bắt đầu phân tách, hơi thở của cái chết ập đến.Giang Dữ cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân máu như đang chảy ngược. Giang Đồng đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi Đào Dương, chạy đến con hẻm bỏ hoang quen thuộc, nhìn thấy Họa Bì mà cô ghét.Họa Bì không biết lại từ đâu kiếm được một người phụ nữ, sau khi gϊếŧ chết và ăn thịt, nhặt đôi giày của xác chết lên, đưa bàn chân trắng nõn, hoàn mỹ không tì vết của mình vào thử, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng:"Vừa khít!"Cô ta ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn Giang Đồng:"Xem ra anh trai loài người của cô đã làm cô thất vọng rồi, tôi nói đúng không?"Giang Đồng không nói gì, nhìn chằm chằm cô ta.Họa Bì cười: "Sao vậy, muốn tôi giúp nghĩ cách? Vậy thì đơn giản thôi, cô muốn anh ta ở bên cạnh cô, thì trực tiếp bắt anh ta đi là được rồi, mang về nuôi làm thú cưng cũng tốt mà, cần gì phải ở lại nơi đó, lỡ đâu người ở đó đã phát hiện ra cô không bình thường rồi." Nói xong nụ cười của Họa Bì biến mất, cảnh giác nhìn lên trời, khi nhìn thấy một con quạ bay lượn trên không trung, cô ta liếʍ máu trên khóe miệng nói:"Xem ra, cô đã bại lộ rồi."Giang Đồng cũng đột nhiên nhìn lên trời.Họa Bì nói: "Tốt nhất là cô nên ra tay trong hôm nay, trực tiếp bắt người đi, mặc kệ anh ta nghĩ thế nào, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, thời gian lâu anh ta sẽ tự nhiên quen với thân phận thú cưng thôi."Nói xong cô ta lại liếc nhìn con quạ kia, nheo đôi mắt đẹp lại, lộ ra vẻ mặt bất hảo. ...Linh Vũ bỏ chạy thục mạng.Tô Đào chưa bao giờ thấy nó như vậy, rụt đầu vào trong cánh, trốn trong ổ mèo của Bạch Chi Ma không chịu ra.Dỗ dành hồi lâu, nó mới dè dặt thò đầu ra, líu ríu lặp lại toàn bộ cuộc đối thoại.Nó không hiểu ý nghĩa của nhiều từ, nhưng sau khi được huấn luyện, nó có thể ghi nhớ hoàn toàn cách phát âm trong thời gian ngắn và thuật lại. Tô Đào nghe xong lời thuật lại của nó, lập tức như sét đánh ngang tai.Những từ khóa cứ lởn vởn trong đầu cô, anh trai loài người, bắt đi, ra tay hôm nay...Nếu trước đây chỉ là phỏng đoán, thì hôm nay nghe lén này, gần như có thể khẳng định 90%, Giang Đồng chính là Cốt Dực thứ hai.Người phụ nữ khác trong miệng Linh Vũ, có lẽ cũng là đồng loại.Xuất hiện cùng lúc hai Cốt Dực, Tô Đào chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, suốt hai phút đầu óc trống rỗng.Linh Vũ nói xong lại rụt vào ổ mèo kêu:"Cô ta muốn gϊếŧ tôi, cô ta muốn gϊếŧ tôi!"Tô Đào hỏi có ý gì, nhưng Linh Vũ không nói được, chỉ lặp lại câu đó, vô cùng bồn chồn lo lắng.Tô Đào không kịp hỏi thêm, trực tiếp tìm Tề Vân Lam, bảo cô ấy giám sát chặt chẽ mọi hoạt động của Giang Đồng trong Đào Dương.

Chương 773