“Ọc… ọc…” Sáng sớm, Lục Thanh tỉnh dậy vì tiếng bụng đói réo vang. Cảm nhận cơn đói cồn cào trong bụng, hắn thở dài, đưa tay xoa nhẹ nơi dạ dày. “Có kêu thế cũng vô ích thôi… giờ biết tìm đâu ra cái ăn chứ?” Hắn đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà rách nát, xiêu vẹo, khó mà gọi là “nhà”, khiến hắn chỉ biết cười khổ. Người khác xuyên không đều có cuộc sống tốt đẹp, còn hắn thì đói đến mức không có gì để ăn — đây là kiểu đãi ngộ gì vậy chứ? Hắn đã nằm liệt giường suốt hai ngày. Hai ngày trước, khi mở mắt ra, Lục Thanh phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ. Trên người chỉ mặc vài mảnh vải rách, gầy gò chỉ còn da bọc xương, thậm chí còn biến thành một thiếu niên nhỏ tuổi. Sau một hồi sắp xếp lại trí nhớ, hắn mới hiểu ra tình cảnh của mình — Hắn đã xuyên không. Người mà hắn nhập vào là một cậu bé vừa mất cha mẹ. Sau khi bán hết tài sản trong nhà để lo tang sự, thân thể yếu ớt lại chịu lạnh suốt đêm, cuối cùng không qua khỏi. Có lẽ, với “nguyên chủ”, cái chết ấy còn là sự giải thoát. Đó là suy…
Chương 184: Quyết định
Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn VậtTác giả: Hàm Ngư Vương Chi ChiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Ọc… ọc…” Sáng sớm, Lục Thanh tỉnh dậy vì tiếng bụng đói réo vang. Cảm nhận cơn đói cồn cào trong bụng, hắn thở dài, đưa tay xoa nhẹ nơi dạ dày. “Có kêu thế cũng vô ích thôi… giờ biết tìm đâu ra cái ăn chứ?” Hắn đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà rách nát, xiêu vẹo, khó mà gọi là “nhà”, khiến hắn chỉ biết cười khổ. Người khác xuyên không đều có cuộc sống tốt đẹp, còn hắn thì đói đến mức không có gì để ăn — đây là kiểu đãi ngộ gì vậy chứ? Hắn đã nằm liệt giường suốt hai ngày. Hai ngày trước, khi mở mắt ra, Lục Thanh phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ. Trên người chỉ mặc vài mảnh vải rách, gầy gò chỉ còn da bọc xương, thậm chí còn biến thành một thiếu niên nhỏ tuổi. Sau một hồi sắp xếp lại trí nhớ, hắn mới hiểu ra tình cảnh của mình — Hắn đã xuyên không. Người mà hắn nhập vào là một cậu bé vừa mất cha mẹ. Sau khi bán hết tài sản trong nhà để lo tang sự, thân thể yếu ớt lại chịu lạnh suốt đêm, cuối cùng không qua khỏi. Có lẽ, với “nguyên chủ”, cái chết ấy còn là sự giải thoát. Đó là suy… Lòng Trần lão y khẽ chấn động, rơi vào trầm tư.Thấy Trần lão y đã hiểu ý mình, thiếu niên áo vải mỉm cười.Hắn gật đầu chào Lục Thanh, rồi cầm gói Mai Hoa trà nhỏ trên bàn, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật rời khỏi viện, xuống núi.Sau khi xác nhận thiếu niên áo vải đã đi xa, Lục Thanh mới hỏi:“Sư phụ, giờ chúng ta phải làm gì?”Tuy không nói rõ, nhưng Trần lão y biết hắn đang nói đến chuyện của Vương phủ Ngụy gia.Trần lão y khẽ thở dài:“Xem ra, lần này lão phu khó mà thoát khỏi liên lụy.”“Sư phụ, ý người là muốn đến Ngụy phủ chữa thương cho tổ tiên Ngụy gia ư?”“Dựa theo lời Chi Duệ vừa nói, có lẽ chỉ mình lão phu mới có thể trị lành vết thương của tổ tiên Ngụy gia. Ta từng gặp người Ngụy gia, họ không phải kẻ xấu, ta không thể khoanh tay đứng nhìn họ bị diệt tộc.”Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của sư phụ, Lục Thanh hiểu rằng nếu lần này sư phụ không đi, sau này quả thật sẽ day dứt cả đời.Nếu chưa biết tình trạng thương thế nghiêm trọng đến mức nào thì còn đỡ, nhưng nay đã biết rõ, lại không thể giả vờ làm ngơ.Cũng chẳng còn cách nào khác — sư phụ hắn vốn là người hiền hậu, nhân tâm từ bi.Nghĩ đến đây, Lục Thanh chợt hiểu: thiếu niên áo vải kia hẳn đã đoán được tính cách của sư phụ, nên mới cố ý buông những lời đó trước khi rời đi.“Nếu sư phụ đã muốn đi, vậy chúng ta cùng đi. Đệ tử ủng hộ người.”“Nhưng mà… sư phụ định đi bằng cách nào? Lén vào Ngụy phủ chăng?”“E là không được,” Trần lão y lắc đầu.“Tổ tiên Ngụy gia bị thương ở tâm mạch , tình trạng nguy kịch thế này, họ sao có thể tin một người cảnh Tiên Thiên xa lạ đột nhiên xông vào phủ?”“Hơn nữa, sau khi tu luyện đến cảnh Tiên Thiên, cần thường xuyên vận dụng thần hồn dung hợp cùng thiên địa nguyên khí, dẫn khí vào thể, luyện thành Tiên Thiên chân khí của riêng mình.”“Lâu ngày, thân thể tự nhiên mang theo khí tức của thiên địa, rất khó che giấu. Võ giả Hậu Thiên không cảm nhận được, nhưng những người đồng cảnh giới thì không thể không nhận ra.”“Nếu lão phu lén vào Ngụy phủ mà bị tổ tiên Ngụy gia hiểu lầm, sinh ra giao thủ, vậy thì nguy to.”Trần lão y tuy không tinh thông nhiều chuyện thế sự, nhưng đối với bệnh nhân khó trị, ông quá hiểu rõ tính cách con người.Lục Thanh nhớ lại lời thiếu niên áo vải nói, quả thật, nếu hiểu lầm như thế dẫn đến hai cao thủ cảnh Tiên Thiên giao chiến trong thành, thì đúng là đại họa.“Vậy phải tìm người trong Ngụy phủ mà họ tin tưởng để giới thiệu mới tránh được hiểu lầm này.” Lục Thanh chợt nghĩ ra, mắt sáng lên: “ ngụy Phu nhân và ngụy thiếu gia !”“Ý kiến hay, nhưng e rằng sẽ khiến họ gặp nguy hiểm,” Trần lão y nói.“Chúng ta là vì cứu Ngụy gia mà hành động, chắc chắn ngụy phu nhân sẽ hiểu.”Lục Thanh biết rõ, nếu ngụy phu nhân biết được lý do, e rằng còn sốt ruột hơn cả hắn và sư phụ.“Được rồi, đi đi, dẫn họ xuống núi. Chiều nay chúng ta khởi hành đến thành.” Trần lão y gật đầu.Thế là Lục Thanh dẫn theo Tiểu Ly vội vã tiến vào rừng sâu.Sau lần thiếu niên áo vải đến, hắn đã dặn Tiểu Ly trốn kỹ, không được ra gặp.Dù sao bảo vật kỳ dị của thiếu niên kia quá thần bí, có thể cảm nhận biến động linh khí trong thiên địa trong phạm vi trăm dặm.Tuy hắn không chắc việc giấu Tiểu Ly có hiệu quả hay không, nhưng tránh mặt vẫn hơn.Có điều, hình như thiếu niên ấy không phát hiện ra hắn đã tu luyện Thần Hồn chi lực — điều đó chứng tỏ bảo vật kia chưa phải vạn năng.Ít nhất, không phải chuyện gì nó cũng có thể nhìn thấu.Đáng tiếc, thiếu niên áo vải chưa từng lấy bảo vật đó ra, nên năng lực của Lục Thanh cũng không thể thăm dò xem rốt cuộc đó là loại bảo vật gì.Lục Thanh cùng Tiểu Ly chạy gấp, chẳng bao lâu đã đến sơn động nơi Mã Cố và hai người kia đang ẩn náu.May mắn thay, cả ba đều đang trong động.“ Lục Thanh huynh, có chuyện gì sao?”Thấy hắn xuất hiện, Mã Cố cùng hai người đều kinh hãi — không ngờ người vừa rời đi hôm qua nay lại quay về gấp như thế.“Vừa đi vừa nói, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị rời núi.”
Lòng Trần lão y khẽ chấn động, rơi vào trầm tư.
Thấy Trần lão y đã hiểu ý mình, thiếu niên áo vải mỉm cười.
Hắn gật đầu chào Lục Thanh, rồi cầm gói Mai Hoa trà nhỏ trên bàn, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật rời khỏi viện, xuống núi.
Sau khi xác nhận thiếu niên áo vải đã đi xa, Lục Thanh mới hỏi:
“Sư phụ, giờ chúng ta phải làm gì?”
Tuy không nói rõ, nhưng Trần lão y biết hắn đang nói đến chuyện của Vương phủ Ngụy gia.
Trần lão y khẽ thở dài:
“Xem ra, lần này lão phu khó mà thoát khỏi liên lụy.”
“Sư phụ, ý người là muốn đến Ngụy phủ chữa thương cho tổ tiên Ngụy gia ư?”
“Dựa theo lời Chi Duệ vừa nói, có lẽ chỉ mình lão phu mới có thể trị lành vết thương của tổ tiên Ngụy gia. Ta từng gặp người Ngụy gia, họ không phải kẻ xấu, ta không thể khoanh tay đứng nhìn họ bị diệt tộc.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của sư phụ, Lục Thanh hiểu rằng nếu lần này sư phụ không đi, sau này quả thật sẽ day dứt cả đời.
Nếu chưa biết tình trạng thương thế nghiêm trọng đến mức nào thì còn đỡ, nhưng nay đã biết rõ, lại không thể giả vờ làm ngơ.
Cũng chẳng còn cách nào khác — sư phụ hắn vốn là người hiền hậu, nhân tâm từ bi.
Nghĩ đến đây, Lục Thanh chợt hiểu: thiếu niên áo vải kia hẳn đã đoán được tính cách của sư phụ, nên mới cố ý buông những lời đó trước khi rời đi.
“Nếu sư phụ đã muốn đi, vậy chúng ta cùng đi. Đệ tử ủng hộ người.”
“Nhưng mà… sư phụ định đi bằng cách nào? Lén vào Ngụy phủ chăng?”
“E là không được,” Trần lão y lắc đầu.
“Tổ tiên Ngụy gia bị thương ở tâm mạch , tình trạng nguy kịch thế này, họ sao có thể tin một người cảnh Tiên Thiên xa lạ đột nhiên xông vào phủ?”
“Hơn nữa, sau khi tu luyện đến cảnh Tiên Thiên, cần thường xuyên vận dụng thần hồn dung hợp cùng thiên địa nguyên khí, dẫn khí vào thể, luyện thành Tiên Thiên chân khí của riêng mình.”
“Lâu ngày, thân thể tự nhiên mang theo khí tức của thiên địa, rất khó che giấu. Võ giả Hậu Thiên không cảm nhận được, nhưng những người đồng cảnh giới thì không thể không nhận ra.”
“Nếu lão phu lén vào Ngụy phủ mà bị tổ tiên Ngụy gia hiểu lầm, sinh ra giao thủ, vậy thì nguy to.”
Trần lão y tuy không tinh thông nhiều chuyện thế sự, nhưng đối với bệnh nhân khó trị, ông quá hiểu rõ tính cách con người.
Lục Thanh nhớ lại lời thiếu niên áo vải nói, quả thật, nếu hiểu lầm như thế dẫn đến hai cao thủ cảnh Tiên Thiên giao chiến trong thành, thì đúng là đại họa.
“Vậy phải tìm người trong Ngụy phủ mà họ tin tưởng để giới thiệu mới tránh được hiểu lầm này.” Lục Thanh chợt nghĩ ra, mắt sáng lên: “ ngụy Phu nhân và ngụy thiếu gia !”
“Ý kiến hay, nhưng e rằng sẽ khiến họ gặp nguy hiểm,” Trần lão y nói.
“Chúng ta là vì cứu Ngụy gia mà hành động, chắc chắn ngụy phu nhân sẽ hiểu.”
Lục Thanh biết rõ, nếu ngụy phu nhân biết được lý do, e rằng còn sốt ruột hơn cả hắn và sư phụ.
“Được rồi, đi đi, dẫn họ xuống núi. Chiều nay chúng ta khởi hành đến thành.” Trần lão y gật đầu.
Thế là Lục Thanh dẫn theo Tiểu Ly vội vã tiến vào rừng sâu.
Sau lần thiếu niên áo vải đến, hắn đã dặn Tiểu Ly trốn kỹ, không được ra gặp.
Dù sao bảo vật kỳ dị của thiếu niên kia quá thần bí, có thể cảm nhận biến động linh khí trong thiên địa trong phạm vi trăm dặm.
Tuy hắn không chắc việc giấu Tiểu Ly có hiệu quả hay không, nhưng tránh mặt vẫn hơn.
Có điều, hình như thiếu niên ấy không phát hiện ra hắn đã tu luyện Thần Hồn chi lực — điều đó chứng tỏ bảo vật kia chưa phải vạn năng.
Ít nhất, không phải chuyện gì nó cũng có thể nhìn thấu.
Đáng tiếc, thiếu niên áo vải chưa từng lấy bảo vật đó ra, nên năng lực của Lục Thanh cũng không thể thăm dò xem rốt cuộc đó là loại bảo vật gì.
Lục Thanh cùng Tiểu Ly chạy gấp, chẳng bao lâu đã đến sơn động nơi Mã Cố và hai người kia đang ẩn náu.
May mắn thay, cả ba đều đang trong động.
“ Lục Thanh huynh, có chuyện gì sao?”
Thấy hắn xuất hiện, Mã Cố cùng hai người đều kinh hãi — không ngờ người vừa rời đi hôm qua nay lại quay về gấp như thế.
“Vừa đi vừa nói, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị rời núi.”
Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn VậtTác giả: Hàm Ngư Vương Chi ChiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Ọc… ọc…” Sáng sớm, Lục Thanh tỉnh dậy vì tiếng bụng đói réo vang. Cảm nhận cơn đói cồn cào trong bụng, hắn thở dài, đưa tay xoa nhẹ nơi dạ dày. “Có kêu thế cũng vô ích thôi… giờ biết tìm đâu ra cái ăn chứ?” Hắn đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà rách nát, xiêu vẹo, khó mà gọi là “nhà”, khiến hắn chỉ biết cười khổ. Người khác xuyên không đều có cuộc sống tốt đẹp, còn hắn thì đói đến mức không có gì để ăn — đây là kiểu đãi ngộ gì vậy chứ? Hắn đã nằm liệt giường suốt hai ngày. Hai ngày trước, khi mở mắt ra, Lục Thanh phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ. Trên người chỉ mặc vài mảnh vải rách, gầy gò chỉ còn da bọc xương, thậm chí còn biến thành một thiếu niên nhỏ tuổi. Sau một hồi sắp xếp lại trí nhớ, hắn mới hiểu ra tình cảnh của mình — Hắn đã xuyên không. Người mà hắn nhập vào là một cậu bé vừa mất cha mẹ. Sau khi bán hết tài sản trong nhà để lo tang sự, thân thể yếu ớt lại chịu lạnh suốt đêm, cuối cùng không qua khỏi. Có lẽ, với “nguyên chủ”, cái chết ấy còn là sự giải thoát. Đó là suy… Lòng Trần lão y khẽ chấn động, rơi vào trầm tư.Thấy Trần lão y đã hiểu ý mình, thiếu niên áo vải mỉm cười.Hắn gật đầu chào Lục Thanh, rồi cầm gói Mai Hoa trà nhỏ trên bàn, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật rời khỏi viện, xuống núi.Sau khi xác nhận thiếu niên áo vải đã đi xa, Lục Thanh mới hỏi:“Sư phụ, giờ chúng ta phải làm gì?”Tuy không nói rõ, nhưng Trần lão y biết hắn đang nói đến chuyện của Vương phủ Ngụy gia.Trần lão y khẽ thở dài:“Xem ra, lần này lão phu khó mà thoát khỏi liên lụy.”“Sư phụ, ý người là muốn đến Ngụy phủ chữa thương cho tổ tiên Ngụy gia ư?”“Dựa theo lời Chi Duệ vừa nói, có lẽ chỉ mình lão phu mới có thể trị lành vết thương của tổ tiên Ngụy gia. Ta từng gặp người Ngụy gia, họ không phải kẻ xấu, ta không thể khoanh tay đứng nhìn họ bị diệt tộc.”Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của sư phụ, Lục Thanh hiểu rằng nếu lần này sư phụ không đi, sau này quả thật sẽ day dứt cả đời.Nếu chưa biết tình trạng thương thế nghiêm trọng đến mức nào thì còn đỡ, nhưng nay đã biết rõ, lại không thể giả vờ làm ngơ.Cũng chẳng còn cách nào khác — sư phụ hắn vốn là người hiền hậu, nhân tâm từ bi.Nghĩ đến đây, Lục Thanh chợt hiểu: thiếu niên áo vải kia hẳn đã đoán được tính cách của sư phụ, nên mới cố ý buông những lời đó trước khi rời đi.“Nếu sư phụ đã muốn đi, vậy chúng ta cùng đi. Đệ tử ủng hộ người.”“Nhưng mà… sư phụ định đi bằng cách nào? Lén vào Ngụy phủ chăng?”“E là không được,” Trần lão y lắc đầu.“Tổ tiên Ngụy gia bị thương ở tâm mạch , tình trạng nguy kịch thế này, họ sao có thể tin một người cảnh Tiên Thiên xa lạ đột nhiên xông vào phủ?”“Hơn nữa, sau khi tu luyện đến cảnh Tiên Thiên, cần thường xuyên vận dụng thần hồn dung hợp cùng thiên địa nguyên khí, dẫn khí vào thể, luyện thành Tiên Thiên chân khí của riêng mình.”“Lâu ngày, thân thể tự nhiên mang theo khí tức của thiên địa, rất khó che giấu. Võ giả Hậu Thiên không cảm nhận được, nhưng những người đồng cảnh giới thì không thể không nhận ra.”“Nếu lão phu lén vào Ngụy phủ mà bị tổ tiên Ngụy gia hiểu lầm, sinh ra giao thủ, vậy thì nguy to.”Trần lão y tuy không tinh thông nhiều chuyện thế sự, nhưng đối với bệnh nhân khó trị, ông quá hiểu rõ tính cách con người.Lục Thanh nhớ lại lời thiếu niên áo vải nói, quả thật, nếu hiểu lầm như thế dẫn đến hai cao thủ cảnh Tiên Thiên giao chiến trong thành, thì đúng là đại họa.“Vậy phải tìm người trong Ngụy phủ mà họ tin tưởng để giới thiệu mới tránh được hiểu lầm này.” Lục Thanh chợt nghĩ ra, mắt sáng lên: “ ngụy Phu nhân và ngụy thiếu gia !”“Ý kiến hay, nhưng e rằng sẽ khiến họ gặp nguy hiểm,” Trần lão y nói.“Chúng ta là vì cứu Ngụy gia mà hành động, chắc chắn ngụy phu nhân sẽ hiểu.”Lục Thanh biết rõ, nếu ngụy phu nhân biết được lý do, e rằng còn sốt ruột hơn cả hắn và sư phụ.“Được rồi, đi đi, dẫn họ xuống núi. Chiều nay chúng ta khởi hành đến thành.” Trần lão y gật đầu.Thế là Lục Thanh dẫn theo Tiểu Ly vội vã tiến vào rừng sâu.Sau lần thiếu niên áo vải đến, hắn đã dặn Tiểu Ly trốn kỹ, không được ra gặp.Dù sao bảo vật kỳ dị của thiếu niên kia quá thần bí, có thể cảm nhận biến động linh khí trong thiên địa trong phạm vi trăm dặm.Tuy hắn không chắc việc giấu Tiểu Ly có hiệu quả hay không, nhưng tránh mặt vẫn hơn.Có điều, hình như thiếu niên ấy không phát hiện ra hắn đã tu luyện Thần Hồn chi lực — điều đó chứng tỏ bảo vật kia chưa phải vạn năng.Ít nhất, không phải chuyện gì nó cũng có thể nhìn thấu.Đáng tiếc, thiếu niên áo vải chưa từng lấy bảo vật đó ra, nên năng lực của Lục Thanh cũng không thể thăm dò xem rốt cuộc đó là loại bảo vật gì.Lục Thanh cùng Tiểu Ly chạy gấp, chẳng bao lâu đã đến sơn động nơi Mã Cố và hai người kia đang ẩn náu.May mắn thay, cả ba đều đang trong động.“ Lục Thanh huynh, có chuyện gì sao?”Thấy hắn xuất hiện, Mã Cố cùng hai người đều kinh hãi — không ngờ người vừa rời đi hôm qua nay lại quay về gấp như thế.“Vừa đi vừa nói, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị rời núi.”