Tác giả:

Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm…

Chương 71

Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Hạ Tác nhanh chóng lên xe.Mặc dù không có cấp dưới bên cạnh, nhưng thiết bị thông minh cá nhân kết nối với sóng tinh thần giả vô hình, đi vào mạng lưới, từng giờ từng khắc gửi tọa độ vị trí của Hạ Tác đến cơ quan giám sát. Thiết bị thông minh có thể phối hợp công việc của chủ nhân cũng đã gửi tin nhắn về sự xuất hiện của anh cho Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh. Biết rõ những điều này, Hạ Tác không hề ngạc nhiên khi thấy chiếc xe con thoi đã sớm đợi sẵn.Tất cả các bộ phận của Chính phủ Liên Bang đều làm việc hiệu quả, Bộ Quân sự cũng vậy.Các tổ chức cổ xưa có thể tồn tại qua thời gian dài tự nhiên có những điểm ưu việt, nhưng cũng không tránh khỏi trở nên quan liêu, kém hiệu quả, bị những người già quyền cao chức trọng nắm giữ, đàn áp người mới, có một bộ quy tắc ngầm kỳ lạ không bao giờ xuất hiện trên giấy tờ nhưng lại được mọi người tuân thủ.Nếu không có dòng máu tươi mới bổ sung, loại bỏ những cành khô héo, tổ chức cổ xưa này sẽ nhanh chóng mục nát theo thời gian, trở thành quá khứ, rồi bị mọi người lãng quên.Gần bốn mươi năm trước, Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, xảy ra vào ngày 30 tháng 5 năm 287 theo lịch Viễn Hàng, đã kéo Liên Bang Viễn Hàng thoát khỏi xu hướng đó.“Vậy nên những người già như chúng tôi, đôi khi thậm chí còn cảm ơn chiến tranh nữa đó.” An Hoài Xuân rót đầy một ấm nước nóng bốc hơi nghi ngút, đi tới đặt lên bàn trà.Hạ Tác im lặng sắp xếp hai chiếc tách sứ úp ngược. An Hoài Xuân mỉm cười nhìn động tác của anh, cảm thán: “Ôi chao, lớn lên nhiều quá nhỉ.”Từ một đứa trẻ ngây thơ đã biến thành một đứa lớn ngoan ngoãn.Hạ Tác nhìn vị Trung tướng mê trà ngon món ăn ngon này với kỹ thuật pha trà cực kỳ điêu luyện. Chẳng mấy chốc, hương trà thanh tao lan tỏa khắp văn phòng, và An Hoài Xuân không biết từ đâu trong đống tài liệu chất cao như núi lại tìm ra một đĩa bánh quy, đẩy đĩa sang cho anh nếm thử.Với đồ ăn, Hạ Tác chưa bao giờ biết thế nào là khách sáo. Trong chiếc đĩa bé tẹo chưa đầy lòng bàn tay cũng chẳng có mấy miếng bánh quy. Khi An Hoài Xuân nâng tách trà, nhắm mắt nhấp một ngụm thưởng thức rồi mở mắt ra, ông phát hiện ngoài một chút vụn bánh, đĩa chẳng còn gì.Và gò má của chàng trai đối diện ông đã phồng lên.Chắc đứa trẻ này không biết đĩa bánh quy thủ công bột vàng Di Phàm này đáng giá bao nhiêu, An Hoài Xuân nghĩ. Ông lại nhìn chằm chằm vào gò má đó vài giây, bất đắc dĩ dời ánh mắt đi.Làm ra hành động phá vỡ hình tượng như vậy, đứa trẻ này vẫn đẹp đến thế.Hạ Tác vừa xuống xe đi theo người vào Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh chưa đầy vài phút, đã được Trung tướng An Hoài Xuân – sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh (tiện thể nhắc đến, sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mạng lưới Kim Thủy Tinh là Nguyên soái Victor Turan) – mời vào văn phòng.Với lý do hàn huyên chuyện cũ.Đúng lúc Hạ Tác cũng muốn nói chuyện với một trong hai vị tướng lĩnh quân đội này.Vì Giáo phái Chiến tranh liên quan đến những bệnh nhân có ký sinh trùng não trong thời kỳ ủ bệnh, hơn nữa còn có mối quan hệ khó nói và kỳ quái với giới thượng lưu Liên Bang. Hiện tại, hai phần ba nhóm “tiểu điểu” dưới quyền Hạ Tác đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh và phe cấp tiến Chiến tranh. Kết quả là, nhóm “công tử bột” kiêu ngạo này bản tính quá hiếu chiến, chưa đầy vài ngày đã đánh nhau một trận với một nhóm khác cũng đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh.Khi báo cáo đến Hạ Tác, trận đánh đã xong, người cũng đã đắc tội rồi.Thật ra, một phần uy danh “Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác giết người không chớp mắt” chẳng phải là để dọn dẹp mớ hỗn độn cho cấp dưới sao?Chỉ dựa vào vẻ mặt lạnh lùng không thể khiến cấp dưới yêu mến được, phải che chở cho họ.Tuy nhiên, khi tất cả các cấp dưới đồng loạt báo cáo rằng những người đánh nhau với họ là người của Bộ Quân sự, ngay cả Hạ Tác cũng cảm thấy lần này không dễ kết thúc.Anh chỉ có thể trực tiếp đến hỏi Bộ Quân sự.Và là một trong hai người có quyền quyết định nhất trong quân đội, An Hoài Xuân lại tránh nặng tìm nhẹ, nói những chuyện không liên quan.“Không phải không liên quan đâu, Hạ Tác bé nhỏ à, là một người già, những gì tôi nói với cậu đều là những chuyện tôi đã tự mình trải qua.” An Hoài Xuân nói, lại không biết từ đâu tìm ra một gói cá khô nhỏ chia cho Hạ Tác.Mặc dù tự xưng là người già, An Hoài Xuân trông không thay đổi nhiều so với ba năm trước, khi ông còn dạy học ở Đại học Quốc gia Thủ đô. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trước mặt Hạ Tác, nâng tách trà cúi mắt ngửi hương trà. Ánh đèn dịu nhẹ, đường nét cơ thể ông mờ ảo, cùng với tuổi tác cũng mờ ảo, dường như là một quý ông trung niên thanh lịch, nhưng đôi khi lại cảm thấy người này rất trẻ.“Chuyện năm đó không cần nói nhiều, sau này cậu học rất giỏi, cũng đã học về lịch sử này rồi. Trước khi Chiến tranh Người – Côn trùng xảy ra, toàn bộ Liên Bang chính trị thối nát, luật pháp vừa ban hành buổi sáng đã bị tuyên bố vô hiệu vào buổi tối. Các gia tộc chính trị chia thành nhiều phe phái tranh giành quyền lực, công việc công cộng không ai quản. Các nhà tài chính thao túng ngành tài chính gây ra vài cuộc khủng hoảng kinh tế, quân đội các đoàn binh lính không bao giờ huấn luyện, trong giới trẻ các loại m* t** và thuốc phiện điện tử tràn lan, thế hệ mới gần như bị hủy hoại.”An Hoài Xuân dường như hồi tưởng lại chuyện buồn nào đó, nhắm mắt lại.“Nếu trùng tộc tấn công muộn thêm vài năm, có lẽ loài người chỉ có kết cục bị ăn thịt, ngay cả khả năng chống cự cũng không có.”“Không đâu.” Hạ Tác nói.Vì nói đến những chuyện buồn, giọng nói càng trở nên trầm thấp, An Hoài Xuân sững sờ, khôi phục vẻ mặt dịu dàng như gió xuân, đưa tay xoa đầu Hạ Tác.Hạ Tác rất nghiêm túc nói: “Loài người rất tốt.”Có Nhược Cửu Châu, chị gái, ngài Lý Đạo Lâm, thầy An, và cả những cấp dưới của anh, những người không gây chuyện thì không bình thường, tất cả đều rất tốt.Tất cả đều sống rất nghiêm túc trên thế giới này, vậy nên, dù có một trăm chủng tộc ngoài hành tinh xâm lược, mọi người vẫn sẽ kiên cường để mình sống sót.Bàn tay lớn của Chiến Binh trung niên đặt lên đầu người nhân tạo. Rõ ràng chàng trai trước mặt đã là một người đàn ông cao ráo, nhưng An Hoài Xuân vẫn nhớ về thiếu niên ba năm trước, người muốn nghe giảng nghiêm túc nhưng lại không nhịn được mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ gật.“Hạ Tác cũng rất tốt.”Bất kể thân phận của cậu có gì khó xử, cậu đều rất tốt.Hai người cùng im lặng, mỗi người cầm tách trà của mình trầm ngâm, ngay cả cá khô cũng quên ăn. Vài phút sau, An Hoài Xuân mới chợt nhớ ra –– “Chúng ta không phải đang nói về Giáo phái Chiến tranh sao?”Đúng vậy, Hạ Tác đang suy nghĩ về vấn đề này. Anh không phải đến để hỏi Bộ Quân sự tại sao lại điều tra Giáo phái Chiến tranh sao?Hai người nhìn nhau, một lúc sau An Hoài Xuân gãi gáy cười gượng.“Hahaha, người già nói chuyện quá khứ thì không kìm được, không sao, chúng ta tiếp tục nói về Giáo phái Chiến tranh nhé.”Hạ Tác gật đầu, gắp miếng cá khô cuối cùng, ăn.Không biết tại sao An Hoài Xuân, người có rất nhiều đồ ăn bên mình, lại tìm ra một gói sô cô la hạt chia cho Hạ Tác, rồi tiếp tục chủ đề.“Mặc dù rất nhiều người đã chết… quá nhiều người đã chết, nhưng trong chiến tranh, các gia tộc nắm quyền cũ suy tàn vì chính sách sai lầm, các thương nhân kiếm lời từ tai ương không thoát khỏi, quân đội lại đoàn kết thành một sợi dây… hai sợi.” An Hoài Xuân bất đắc dĩ nói, Tập đoàn quân thứ hai và Tập đoàn quân thứ ba không hợp nhau thì Liên Bang ai cũng biết, gần đây quan hệ có tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút.“Sau khi đánh đuổi trùng tộc ra khỏi mạng lưới Kim Thủy Tinh, Liên Bang phục hưng trong mắt những người chúng tôi đã chiến đấu thật sự đẹp đẽ đến không gì sánh bằng, và mọi khởi đầu của sự thay đổi chính là Chiến tranh Người – Côn trùng… Hạ Tác, cậu nghĩ sao?”“Chiến tranh chuyển hướng mâu thuẫn xã hội.” Hạ Tác trả lời.“Một câu trả lời hoàn hảo như trong sách giáo khoa,” An Hoài Xuân ngả người ra sau ghế sofa, tay đỡ trán. Ánh mắt Hạ Tác dõi theo động tác của ông, thấy một sợi tóc bạc bên thái dương gần ngón tay ông.Ảo giác thời gian ngừng lại trên người đàn ông ôn hòa đã bị phá vỡ.Hạ Tác rất nghiêm túc suy nghĩ kỹ những lời An Hoài Xuân vừa nói trong đầu, chậm rãi và do dự mở miệng: “Nhưng… không chỉ là do chiến tranh.”“Ừm?” An Hoài Xuân mở mắt.Hạ Tác ngập ngừng nói: “Mặc dù lúc đó… có nhiều điều không tốt, nhiều người không tốt, nhưng cũng có những người đang cố gắng… Giới trẻ lúc đó cũng muốn thay đổi, như ngài và Nguyên soái Turan, bà Catherine Bacon, ngài Lý Đạo Lâm, và Chánh văn phòng Nobel, tôi biết những người này đều là những trụ cột của phe cải cách trong giới trẻ lúc đó, giờ đây đã trở thành trụ cột của Liên Bang… Nếu không có các vị, Liên Bang sẽ không trở thành hình dáng hiện tại.”An Hoài Xuân sững sờ.Ông biết Hạ Tác có lẽ không nghĩ những lời mình nói là lời khen ngợi, mà chỉ nghĩ mình đang nói sự thật, nên trông càng chân thành.Chân thành đến mức khiến ông cảm thấy xấu hổ.Người có chí thay đổi Liên Bang là những thiên tài như Turan. Ông chỉ tình cờ nhập ngũ, tình cờ đi đến đây, và tình cờ giúp đỡ một chút trong công cuộc cải cách mà thôi.Đôi khi giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ, ông vẫn cảm thấy mình đang ngủ trong cửa hàng nhỏ của gia đình, và đang lo lắng vì điểm văn học của mình không đạt.Bản thân ông không thích chiến tranh, không muốn đánh trận, càng không muốn trở thành chỉ huy tướng quân.Nhưng… ông giờ đã là Trung tướng An Hoài Xuân, một trong hai tướng lĩnh của Liên Bang, dù không thích đến mấy, trách nhiệm thuộc về mình cũng phải gánh vác.Dù sao ông cũng đã chạy trốn suốt bấy nhiêu năm rồi mà.Hạ Tác nói một đoạn dài vẫn đang suy nghĩ dùng từ, An Hoài Xuân đã khôi phục từ tâm trạng trầm lắng và mỉm cười.“Hạ Tác bé nhỏ quả nhiên là một đứa trẻ ngoan mà.”“Trung tướng, tôi đã hai mươi hai tuổi rồi.”An Hoài Xuân lắc đầu, không phản bác anh, mà trở lại vấn đề chính.“Vào cuối Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, phe cải cách đã đề xuất lợi dụng chiến tranh để loại bỏ các thế lực cản trở cải cách, bởi vì lúc đó trên danh nghĩa Nguyên soái quân đội là Thượng tướng Martin, nhưng quyền chỉ huy thực tế đã bị Turan giành mất một nửa. Sau này đề xuất đó không thành, vì chúng ta không thể kiểm soát hành động của trùng tộc, Nữ hoàng trùng tộc lúc đó sống quá lâu, thời gian đã ban cho bà ta trí tuệ.”“Không lâu sau khi Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất kết thúc, Liên Bang quyết định phát động phản công trùng tộc đang chiếm đóng hành tinh Cố Môn để thu hồi lãnh thổ bị mất. Đây là Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ hai. Kết quả là đại quân xuất chinh gặp phải phục kích, chuyện sau này cậu cũng biết. Nhưng mấy năm nay tôi qua một số kênh phát hiện, sở dĩ trùng tộc phục kích thành công đại quân của chúng ta, tiến vào nội địa Liên Bang, là vì phe phái muốn lợi dụng chiến tranh năm xưa đã bắt tay với trùng tộc.”Hạ Tác phản ứng nhanh: “Giáo phái Chiến tranh?”An Hoài Xuân gật đầu: “Chắc chắn có một mức độ liên quan nào đó, vì thế lực này đã thâm nhập sâu vào phe cải cách, tức là thế lực cầm quyền hiện tại, nên ngược lại rất khó điều tra.”Nếu phải xét duyệt từng người, thì Lý Đạo Lâm, người đã ủng hộ chiến tranh từ đầu đến cuối, có khả năng bị nghi ngờ rất lớn.An Hoài Xuân không nói ra câu này, ông biết Hạ Tác sẽ không nghĩ đến khía cạnh đó.Hai người đặt tách trà xuống, khi Hạ Tác đứng dậy định cáo từ, cả hai đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn ào bên ngoài cửa.Tiếng bàn ghế đổ, tiếng mọi người kêu lên, và một tiếng rõ ràng nhất –– Tiếng súng phun lửa không ngừng tiến lên.Giây tiếp theo, cánh cửa văn phòng đổ sập, một người giẫm trên ván trượt bay, kéo theo vệt lửa dài xông vào.Ngọn lửa vàng đỏ cực kỳ chói mắt, người đó còn biểu diễn kỹ năng xoay chuyển trong không gian chật hẹp. Gió thổi bay mái tóc mái của người tới, để lộ vầng trán nhẵn nhụi và một chiếc kính bảo hộ to đùng.Lúc này, một tiếng gầm thét mới theo sau người đó vào văn phòng.“Trung tá Nhược đừng tự ý xông vào Tổng tham mưu ah ah ah ah ah ah!!!”

Hạ Tác nhanh chóng lên xe.

Mặc dù không có cấp dưới bên cạnh, nhưng thiết bị thông minh cá nhân kết nối với sóng tinh thần giả vô hình, đi vào mạng lưới, từng giờ từng khắc gửi tọa độ vị trí của Hạ Tác đến cơ quan giám sát. Thiết bị thông minh có thể phối hợp công việc của chủ nhân cũng đã gửi tin nhắn về sự xuất hiện của anh cho Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh. Biết rõ những điều này, Hạ Tác không hề ngạc nhiên khi thấy chiếc xe con thoi đã sớm đợi sẵn.

Tất cả các bộ phận của Chính phủ Liên Bang đều làm việc hiệu quả, Bộ Quân sự cũng vậy.

Các tổ chức cổ xưa có thể tồn tại qua thời gian dài tự nhiên có những điểm ưu việt, nhưng cũng không tránh khỏi trở nên quan liêu, kém hiệu quả, bị những người già quyền cao chức trọng nắm giữ, đàn áp người mới, có một bộ quy tắc ngầm kỳ lạ không bao giờ xuất hiện trên giấy tờ nhưng lại được mọi người tuân thủ.

Nếu không có dòng máu tươi mới bổ sung, loại bỏ những cành khô héo, tổ chức cổ xưa này sẽ nhanh chóng mục nát theo thời gian, trở thành quá khứ, rồi bị mọi người lãng quên.

Gần bốn mươi năm trước, Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, xảy ra vào ngày 30 tháng 5 năm 287 theo lịch Viễn Hàng, đã kéo Liên Bang Viễn Hàng thoát khỏi xu hướng đó.

“Vậy nên những người già như chúng tôi, đôi khi thậm chí còn cảm ơn chiến tranh nữa đó.” An Hoài Xuân rót đầy một ấm nước nóng bốc hơi nghi ngút, đi tới đặt lên bàn trà.

Hạ Tác im lặng sắp xếp hai chiếc tách sứ úp ngược. An Hoài Xuân mỉm cười nhìn động tác của anh, cảm thán: “Ôi chao, lớn lên nhiều quá nhỉ.”

Từ một đứa trẻ ngây thơ đã biến thành một đứa lớn ngoan ngoãn.

Hạ Tác nhìn vị Trung tướng mê trà ngon món ăn ngon này với kỹ thuật pha trà cực kỳ điêu luyện. Chẳng mấy chốc, hương trà thanh tao lan tỏa khắp văn phòng, và An Hoài Xuân không biết từ đâu trong đống tài liệu chất cao như núi lại tìm ra một đĩa bánh quy, đẩy đĩa sang cho anh nếm thử.

Với đồ ăn, Hạ Tác chưa bao giờ biết thế nào là khách sáo. Trong chiếc đĩa bé tẹo chưa đầy lòng bàn tay cũng chẳng có mấy miếng bánh quy. Khi An Hoài Xuân nâng tách trà, nhắm mắt nhấp một ngụm thưởng thức rồi mở mắt ra, ông phát hiện ngoài một chút vụn bánh, đĩa chẳng còn gì.

Và gò má của chàng trai đối diện ông đã phồng lên.

Chắc đứa trẻ này không biết đĩa bánh quy thủ công bột vàng Di Phàm này đáng giá bao nhiêu, An Hoài Xuân nghĩ. Ông lại nhìn chằm chằm vào gò má đó vài giây, bất đắc dĩ dời ánh mắt đi.

Làm ra hành động phá vỡ hình tượng như vậy, đứa trẻ này vẫn đẹp đến thế.

Hạ Tác vừa xuống xe đi theo người vào Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh chưa đầy vài phút, đã được Trung tướng An Hoài Xuân – sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh (tiện thể nhắc đến, sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mạng lưới Kim Thủy Tinh là Nguyên soái Victor Turan) – mời vào văn phòng.

Với lý do hàn huyên chuyện cũ.

Đúng lúc Hạ Tác cũng muốn nói chuyện với một trong hai vị tướng lĩnh quân đội này.

Vì Giáo phái Chiến tranh liên quan đến những bệnh nhân có ký sinh trùng não trong thời kỳ ủ bệnh, hơn nữa còn có mối quan hệ khó nói và kỳ quái với giới thượng lưu Liên Bang. Hiện tại, hai phần ba nhóm “tiểu điểu” dưới quyền Hạ Tác đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh và phe cấp tiến Chiến tranh. Kết quả là, nhóm “công tử bột” kiêu ngạo này bản tính quá hiếu chiến, chưa đầy vài ngày đã đánh nhau một trận với một nhóm khác cũng đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh.

Khi báo cáo đến Hạ Tác, trận đánh đã xong, người cũng đã đắc tội rồi.

Thật ra, một phần uy danh “Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác giết người không chớp mắt” chẳng phải là để dọn dẹp mớ hỗn độn cho cấp dưới sao?

Chỉ dựa vào vẻ mặt lạnh lùng không thể khiến cấp dưới yêu mến được, phải che chở cho họ.

Tuy nhiên, khi tất cả các cấp dưới đồng loạt báo cáo rằng những người đánh nhau với họ là người của Bộ Quân sự, ngay cả Hạ Tác cũng cảm thấy lần này không dễ kết thúc.

Anh chỉ có thể trực tiếp đến hỏi Bộ Quân sự.

Và là một trong hai người có quyền quyết định nhất trong quân đội, An Hoài Xuân lại tránh nặng tìm nhẹ, nói những chuyện không liên quan.

“Không phải không liên quan đâu, Hạ Tác bé nhỏ à, là một người già, những gì tôi nói với cậu đều là những chuyện tôi đã tự mình trải qua.” An Hoài Xuân nói, lại không biết từ đâu tìm ra một gói cá khô nhỏ chia cho Hạ Tác.

Mặc dù tự xưng là người già, An Hoài Xuân trông không thay đổi nhiều so với ba năm trước, khi ông còn dạy học ở Đại học Quốc gia Thủ đô. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trước mặt Hạ Tác, nâng tách trà cúi mắt ngửi hương trà. Ánh đèn dịu nhẹ, đường nét cơ thể ông mờ ảo, cùng với tuổi tác cũng mờ ảo, dường như là một quý ông trung niên thanh lịch, nhưng đôi khi lại cảm thấy người này rất trẻ.

“Chuyện năm đó không cần nói nhiều, sau này cậu học rất giỏi, cũng đã học về lịch sử này rồi. Trước khi Chiến tranh Người – Côn trùng xảy ra, toàn bộ Liên Bang chính trị thối nát, luật pháp vừa ban hành buổi sáng đã bị tuyên bố vô hiệu vào buổi tối. Các gia tộc chính trị chia thành nhiều phe phái tranh giành quyền lực, công việc công cộng không ai quản. Các nhà tài chính thao túng ngành tài chính gây ra vài cuộc khủng hoảng kinh tế, quân đội các đoàn binh lính không bao giờ huấn luyện, trong giới trẻ các loại m* t** và thuốc phiện điện tử tràn lan, thế hệ mới gần như bị hủy hoại.”

An Hoài Xuân dường như hồi tưởng lại chuyện buồn nào đó, nhắm mắt lại.

“Nếu trùng tộc tấn công muộn thêm vài năm, có lẽ loài người chỉ có kết cục bị ăn thịt, ngay cả khả năng chống cự cũng không có.”

“Không đâu.” Hạ Tác nói.

Vì nói đến những chuyện buồn, giọng nói càng trở nên trầm thấp, An Hoài Xuân sững sờ, khôi phục vẻ mặt dịu dàng như gió xuân, đưa tay xoa đầu Hạ Tác.

Hạ Tác rất nghiêm túc nói: “Loài người rất tốt.”

Có Nhược Cửu Châu, chị gái, ngài Lý Đạo Lâm, thầy An, và cả những cấp dưới của anh, những người không gây chuyện thì không bình thường, tất cả đều rất tốt.

Tất cả đều sống rất nghiêm túc trên thế giới này, vậy nên, dù có một trăm chủng tộc ngoài hành tinh xâm lược, mọi người vẫn sẽ kiên cường để mình sống sót.

Bàn tay lớn của Chiến Binh trung niên đặt lên đầu người nhân tạo. Rõ ràng chàng trai trước mặt đã là một người đàn ông cao ráo, nhưng An Hoài Xuân vẫn nhớ về thiếu niên ba năm trước, người muốn nghe giảng nghiêm túc nhưng lại không nhịn được mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ gật.

“Hạ Tác cũng rất tốt.”

Bất kể thân phận của cậu có gì khó xử, cậu đều rất tốt.

Hai người cùng im lặng, mỗi người cầm tách trà của mình trầm ngâm, ngay cả cá khô cũng quên ăn. Vài phút sau, An Hoài Xuân mới chợt nhớ ra –

– “Chúng ta không phải đang nói về Giáo phái Chiến tranh sao?”

Đúng vậy, Hạ Tác đang suy nghĩ về vấn đề này. Anh không phải đến để hỏi Bộ Quân sự tại sao lại điều tra Giáo phái Chiến tranh sao?

Hai người nhìn nhau, một lúc sau An Hoài Xuân gãi gáy cười gượng.

“Hahaha, người già nói chuyện quá khứ thì không kìm được, không sao, chúng ta tiếp tục nói về Giáo phái Chiến tranh nhé.”

Hạ Tác gật đầu, gắp miếng cá khô cuối cùng, ăn.

Không biết tại sao An Hoài Xuân, người có rất nhiều đồ ăn bên mình, lại tìm ra một gói sô cô la hạt chia cho Hạ Tác, rồi tiếp tục chủ đề.

“Mặc dù rất nhiều người đã chết… quá nhiều người đã chết, nhưng trong chiến tranh, các gia tộc nắm quyền cũ suy tàn vì chính sách sai lầm, các thương nhân kiếm lời từ tai ương không thoát khỏi, quân đội lại đoàn kết thành một sợi dây… hai sợi.” An Hoài Xuân bất đắc dĩ nói, Tập đoàn quân thứ hai và Tập đoàn quân thứ ba không hợp nhau thì Liên Bang ai cũng biết, gần đây quan hệ có tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút.

“Sau khi đánh đuổi trùng tộc ra khỏi mạng lưới Kim Thủy Tinh, Liên Bang phục hưng trong mắt những người chúng tôi đã chiến đấu thật sự đẹp đẽ đến không gì sánh bằng, và mọi khởi đầu của sự thay đổi chính là Chiến tranh Người – Côn trùng… Hạ Tác, cậu nghĩ sao?”

“Chiến tranh chuyển hướng mâu thuẫn xã hội.” Hạ Tác trả lời.

“Một câu trả lời hoàn hảo như trong sách giáo khoa,” An Hoài Xuân ngả người ra sau ghế sofa, tay đỡ trán. Ánh mắt Hạ Tác dõi theo động tác của ông, thấy một sợi tóc bạc bên thái dương gần ngón tay ông.

Ảo giác thời gian ngừng lại trên người đàn ông ôn hòa đã bị phá vỡ.

Hạ Tác rất nghiêm túc suy nghĩ kỹ những lời An Hoài Xuân vừa nói trong đầu, chậm rãi và do dự mở miệng: “Nhưng… không chỉ là do chiến tranh.”

“Ừm?” An Hoài Xuân mở mắt.

Hạ Tác ngập ngừng nói: “Mặc dù lúc đó… có nhiều điều không tốt, nhiều người không tốt, nhưng cũng có những người đang cố gắng… Giới trẻ lúc đó cũng muốn thay đổi, như ngài và Nguyên soái Turan, bà Catherine Bacon, ngài Lý Đạo Lâm, và Chánh văn phòng Nobel, tôi biết những người này đều là những trụ cột của phe cải cách trong giới trẻ lúc đó, giờ đây đã trở thành trụ cột của Liên Bang… Nếu không có các vị, Liên Bang sẽ không trở thành hình dáng hiện tại.”

An Hoài Xuân sững sờ.

Ông biết Hạ Tác có lẽ không nghĩ những lời mình nói là lời khen ngợi, mà chỉ nghĩ mình đang nói sự thật, nên trông càng chân thành.

Chân thành đến mức khiến ông cảm thấy xấu hổ.

Người có chí thay đổi Liên Bang là những thiên tài như Turan. Ông chỉ tình cờ nhập ngũ, tình cờ đi đến đây, và tình cờ giúp đỡ một chút trong công cuộc cải cách mà thôi.

Đôi khi giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ, ông vẫn cảm thấy mình đang ngủ trong cửa hàng nhỏ của gia đình, và đang lo lắng vì điểm văn học của mình không đạt.

Bản thân ông không thích chiến tranh, không muốn đánh trận, càng không muốn trở thành chỉ huy tướng quân.

Nhưng… ông giờ đã là Trung tướng An Hoài Xuân, một trong hai tướng lĩnh của Liên Bang, dù không thích đến mấy, trách nhiệm thuộc về mình cũng phải gánh vác.

Dù sao ông cũng đã chạy trốn suốt bấy nhiêu năm rồi mà.

Hạ Tác nói một đoạn dài vẫn đang suy nghĩ dùng từ, An Hoài Xuân đã khôi phục từ tâm trạng trầm lắng và mỉm cười.

“Hạ Tác bé nhỏ quả nhiên là một đứa trẻ ngoan mà.”

“Trung tướng, tôi đã hai mươi hai tuổi rồi.”

An Hoài Xuân lắc đầu, không phản bác anh, mà trở lại vấn đề chính.

“Vào cuối Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, phe cải cách đã đề xuất lợi dụng chiến tranh để loại bỏ các thế lực cản trở cải cách, bởi vì lúc đó trên danh nghĩa Nguyên soái quân đội là Thượng tướng Martin, nhưng quyền chỉ huy thực tế đã bị Turan giành mất một nửa. Sau này đề xuất đó không thành, vì chúng ta không thể kiểm soát hành động của trùng tộc, Nữ hoàng trùng tộc lúc đó sống quá lâu, thời gian đã ban cho bà ta trí tuệ.”

“Không lâu sau khi Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất kết thúc, Liên Bang quyết định phát động phản công trùng tộc đang chiếm đóng hành tinh Cố Môn để thu hồi lãnh thổ bị mất. Đây là Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ hai. Kết quả là đại quân xuất chinh gặp phải phục kích, chuyện sau này cậu cũng biết. Nhưng mấy năm nay tôi qua một số kênh phát hiện, sở dĩ trùng tộc phục kích thành công đại quân của chúng ta, tiến vào nội địa Liên Bang, là vì phe phái muốn lợi dụng chiến tranh năm xưa đã bắt tay với trùng tộc.”

Hạ Tác phản ứng nhanh: “Giáo phái Chiến tranh?”

An Hoài Xuân gật đầu: “Chắc chắn có một mức độ liên quan nào đó, vì thế lực này đã thâm nhập sâu vào phe cải cách, tức là thế lực cầm quyền hiện tại, nên ngược lại rất khó điều tra.”

Nếu phải xét duyệt từng người, thì Lý Đạo Lâm, người đã ủng hộ chiến tranh từ đầu đến cuối, có khả năng bị nghi ngờ rất lớn.

An Hoài Xuân không nói ra câu này, ông biết Hạ Tác sẽ không nghĩ đến khía cạnh đó.

Hai người đặt tách trà xuống, khi Hạ Tác đứng dậy định cáo từ, cả hai đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn ào bên ngoài cửa.

Tiếng bàn ghế đổ, tiếng mọi người kêu lên, và một tiếng rõ ràng nhất –

– Tiếng súng phun lửa không ngừng tiến lên.

Giây tiếp theo, cánh cửa văn phòng đổ sập, một người giẫm trên ván trượt bay, kéo theo vệt lửa dài xông vào.

Ngọn lửa vàng đỏ cực kỳ chói mắt, người đó còn biểu diễn kỹ năng xoay chuyển trong không gian chật hẹp. Gió thổi bay mái tóc mái của người tới, để lộ vầng trán nhẵn nhụi và một chiếc kính bảo hộ to đùng.

Lúc này, một tiếng gầm thét mới theo sau người đó vào văn phòng.

“Trung tá Nhược đừng tự ý xông vào Tổng tham mưu ah ah ah ah ah ah!!!”

Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Hạ Tác nhanh chóng lên xe.Mặc dù không có cấp dưới bên cạnh, nhưng thiết bị thông minh cá nhân kết nối với sóng tinh thần giả vô hình, đi vào mạng lưới, từng giờ từng khắc gửi tọa độ vị trí của Hạ Tác đến cơ quan giám sát. Thiết bị thông minh có thể phối hợp công việc của chủ nhân cũng đã gửi tin nhắn về sự xuất hiện của anh cho Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh. Biết rõ những điều này, Hạ Tác không hề ngạc nhiên khi thấy chiếc xe con thoi đã sớm đợi sẵn.Tất cả các bộ phận của Chính phủ Liên Bang đều làm việc hiệu quả, Bộ Quân sự cũng vậy.Các tổ chức cổ xưa có thể tồn tại qua thời gian dài tự nhiên có những điểm ưu việt, nhưng cũng không tránh khỏi trở nên quan liêu, kém hiệu quả, bị những người già quyền cao chức trọng nắm giữ, đàn áp người mới, có một bộ quy tắc ngầm kỳ lạ không bao giờ xuất hiện trên giấy tờ nhưng lại được mọi người tuân thủ.Nếu không có dòng máu tươi mới bổ sung, loại bỏ những cành khô héo, tổ chức cổ xưa này sẽ nhanh chóng mục nát theo thời gian, trở thành quá khứ, rồi bị mọi người lãng quên.Gần bốn mươi năm trước, Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, xảy ra vào ngày 30 tháng 5 năm 287 theo lịch Viễn Hàng, đã kéo Liên Bang Viễn Hàng thoát khỏi xu hướng đó.“Vậy nên những người già như chúng tôi, đôi khi thậm chí còn cảm ơn chiến tranh nữa đó.” An Hoài Xuân rót đầy một ấm nước nóng bốc hơi nghi ngút, đi tới đặt lên bàn trà.Hạ Tác im lặng sắp xếp hai chiếc tách sứ úp ngược. An Hoài Xuân mỉm cười nhìn động tác của anh, cảm thán: “Ôi chao, lớn lên nhiều quá nhỉ.”Từ một đứa trẻ ngây thơ đã biến thành một đứa lớn ngoan ngoãn.Hạ Tác nhìn vị Trung tướng mê trà ngon món ăn ngon này với kỹ thuật pha trà cực kỳ điêu luyện. Chẳng mấy chốc, hương trà thanh tao lan tỏa khắp văn phòng, và An Hoài Xuân không biết từ đâu trong đống tài liệu chất cao như núi lại tìm ra một đĩa bánh quy, đẩy đĩa sang cho anh nếm thử.Với đồ ăn, Hạ Tác chưa bao giờ biết thế nào là khách sáo. Trong chiếc đĩa bé tẹo chưa đầy lòng bàn tay cũng chẳng có mấy miếng bánh quy. Khi An Hoài Xuân nâng tách trà, nhắm mắt nhấp một ngụm thưởng thức rồi mở mắt ra, ông phát hiện ngoài một chút vụn bánh, đĩa chẳng còn gì.Và gò má của chàng trai đối diện ông đã phồng lên.Chắc đứa trẻ này không biết đĩa bánh quy thủ công bột vàng Di Phàm này đáng giá bao nhiêu, An Hoài Xuân nghĩ. Ông lại nhìn chằm chằm vào gò má đó vài giây, bất đắc dĩ dời ánh mắt đi.Làm ra hành động phá vỡ hình tượng như vậy, đứa trẻ này vẫn đẹp đến thế.Hạ Tác vừa xuống xe đi theo người vào Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh chưa đầy vài phút, đã được Trung tướng An Hoài Xuân – sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mặt đất của Kim Thủy Tinh (tiện thể nhắc đến, sếp lớn của Bộ Tổng tham mưu trên mạng lưới Kim Thủy Tinh là Nguyên soái Victor Turan) – mời vào văn phòng.Với lý do hàn huyên chuyện cũ.Đúng lúc Hạ Tác cũng muốn nói chuyện với một trong hai vị tướng lĩnh quân đội này.Vì Giáo phái Chiến tranh liên quan đến những bệnh nhân có ký sinh trùng não trong thời kỳ ủ bệnh, hơn nữa còn có mối quan hệ khó nói và kỳ quái với giới thượng lưu Liên Bang. Hiện tại, hai phần ba nhóm “tiểu điểu” dưới quyền Hạ Tác đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh và phe cấp tiến Chiến tranh. Kết quả là, nhóm “công tử bột” kiêu ngạo này bản tính quá hiếu chiến, chưa đầy vài ngày đã đánh nhau một trận với một nhóm khác cũng đang theo dõi Giáo phái Chiến tranh.Khi báo cáo đến Hạ Tác, trận đánh đã xong, người cũng đã đắc tội rồi.Thật ra, một phần uy danh “Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác giết người không chớp mắt” chẳng phải là để dọn dẹp mớ hỗn độn cho cấp dưới sao?Chỉ dựa vào vẻ mặt lạnh lùng không thể khiến cấp dưới yêu mến được, phải che chở cho họ.Tuy nhiên, khi tất cả các cấp dưới đồng loạt báo cáo rằng những người đánh nhau với họ là người của Bộ Quân sự, ngay cả Hạ Tác cũng cảm thấy lần này không dễ kết thúc.Anh chỉ có thể trực tiếp đến hỏi Bộ Quân sự.Và là một trong hai người có quyền quyết định nhất trong quân đội, An Hoài Xuân lại tránh nặng tìm nhẹ, nói những chuyện không liên quan.“Không phải không liên quan đâu, Hạ Tác bé nhỏ à, là một người già, những gì tôi nói với cậu đều là những chuyện tôi đã tự mình trải qua.” An Hoài Xuân nói, lại không biết từ đâu tìm ra một gói cá khô nhỏ chia cho Hạ Tác.Mặc dù tự xưng là người già, An Hoài Xuân trông không thay đổi nhiều so với ba năm trước, khi ông còn dạy học ở Đại học Quốc gia Thủ đô. Ông mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trước mặt Hạ Tác, nâng tách trà cúi mắt ngửi hương trà. Ánh đèn dịu nhẹ, đường nét cơ thể ông mờ ảo, cùng với tuổi tác cũng mờ ảo, dường như là một quý ông trung niên thanh lịch, nhưng đôi khi lại cảm thấy người này rất trẻ.“Chuyện năm đó không cần nói nhiều, sau này cậu học rất giỏi, cũng đã học về lịch sử này rồi. Trước khi Chiến tranh Người – Côn trùng xảy ra, toàn bộ Liên Bang chính trị thối nát, luật pháp vừa ban hành buổi sáng đã bị tuyên bố vô hiệu vào buổi tối. Các gia tộc chính trị chia thành nhiều phe phái tranh giành quyền lực, công việc công cộng không ai quản. Các nhà tài chính thao túng ngành tài chính gây ra vài cuộc khủng hoảng kinh tế, quân đội các đoàn binh lính không bao giờ huấn luyện, trong giới trẻ các loại m* t** và thuốc phiện điện tử tràn lan, thế hệ mới gần như bị hủy hoại.”An Hoài Xuân dường như hồi tưởng lại chuyện buồn nào đó, nhắm mắt lại.“Nếu trùng tộc tấn công muộn thêm vài năm, có lẽ loài người chỉ có kết cục bị ăn thịt, ngay cả khả năng chống cự cũng không có.”“Không đâu.” Hạ Tác nói.Vì nói đến những chuyện buồn, giọng nói càng trở nên trầm thấp, An Hoài Xuân sững sờ, khôi phục vẻ mặt dịu dàng như gió xuân, đưa tay xoa đầu Hạ Tác.Hạ Tác rất nghiêm túc nói: “Loài người rất tốt.”Có Nhược Cửu Châu, chị gái, ngài Lý Đạo Lâm, thầy An, và cả những cấp dưới của anh, những người không gây chuyện thì không bình thường, tất cả đều rất tốt.Tất cả đều sống rất nghiêm túc trên thế giới này, vậy nên, dù có một trăm chủng tộc ngoài hành tinh xâm lược, mọi người vẫn sẽ kiên cường để mình sống sót.Bàn tay lớn của Chiến Binh trung niên đặt lên đầu người nhân tạo. Rõ ràng chàng trai trước mặt đã là một người đàn ông cao ráo, nhưng An Hoài Xuân vẫn nhớ về thiếu niên ba năm trước, người muốn nghe giảng nghiêm túc nhưng lại không nhịn được mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ gật.“Hạ Tác cũng rất tốt.”Bất kể thân phận của cậu có gì khó xử, cậu đều rất tốt.Hai người cùng im lặng, mỗi người cầm tách trà của mình trầm ngâm, ngay cả cá khô cũng quên ăn. Vài phút sau, An Hoài Xuân mới chợt nhớ ra –– “Chúng ta không phải đang nói về Giáo phái Chiến tranh sao?”Đúng vậy, Hạ Tác đang suy nghĩ về vấn đề này. Anh không phải đến để hỏi Bộ Quân sự tại sao lại điều tra Giáo phái Chiến tranh sao?Hai người nhìn nhau, một lúc sau An Hoài Xuân gãi gáy cười gượng.“Hahaha, người già nói chuyện quá khứ thì không kìm được, không sao, chúng ta tiếp tục nói về Giáo phái Chiến tranh nhé.”Hạ Tác gật đầu, gắp miếng cá khô cuối cùng, ăn.Không biết tại sao An Hoài Xuân, người có rất nhiều đồ ăn bên mình, lại tìm ra một gói sô cô la hạt chia cho Hạ Tác, rồi tiếp tục chủ đề.“Mặc dù rất nhiều người đã chết… quá nhiều người đã chết, nhưng trong chiến tranh, các gia tộc nắm quyền cũ suy tàn vì chính sách sai lầm, các thương nhân kiếm lời từ tai ương không thoát khỏi, quân đội lại đoàn kết thành một sợi dây… hai sợi.” An Hoài Xuân bất đắc dĩ nói, Tập đoàn quân thứ hai và Tập đoàn quân thứ ba không hợp nhau thì Liên Bang ai cũng biết, gần đây quan hệ có tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút.“Sau khi đánh đuổi trùng tộc ra khỏi mạng lưới Kim Thủy Tinh, Liên Bang phục hưng trong mắt những người chúng tôi đã chiến đấu thật sự đẹp đẽ đến không gì sánh bằng, và mọi khởi đầu của sự thay đổi chính là Chiến tranh Người – Côn trùng… Hạ Tác, cậu nghĩ sao?”“Chiến tranh chuyển hướng mâu thuẫn xã hội.” Hạ Tác trả lời.“Một câu trả lời hoàn hảo như trong sách giáo khoa,” An Hoài Xuân ngả người ra sau ghế sofa, tay đỡ trán. Ánh mắt Hạ Tác dõi theo động tác của ông, thấy một sợi tóc bạc bên thái dương gần ngón tay ông.Ảo giác thời gian ngừng lại trên người đàn ông ôn hòa đã bị phá vỡ.Hạ Tác rất nghiêm túc suy nghĩ kỹ những lời An Hoài Xuân vừa nói trong đầu, chậm rãi và do dự mở miệng: “Nhưng… không chỉ là do chiến tranh.”“Ừm?” An Hoài Xuân mở mắt.Hạ Tác ngập ngừng nói: “Mặc dù lúc đó… có nhiều điều không tốt, nhiều người không tốt, nhưng cũng có những người đang cố gắng… Giới trẻ lúc đó cũng muốn thay đổi, như ngài và Nguyên soái Turan, bà Catherine Bacon, ngài Lý Đạo Lâm, và Chánh văn phòng Nobel, tôi biết những người này đều là những trụ cột của phe cải cách trong giới trẻ lúc đó, giờ đây đã trở thành trụ cột của Liên Bang… Nếu không có các vị, Liên Bang sẽ không trở thành hình dáng hiện tại.”An Hoài Xuân sững sờ.Ông biết Hạ Tác có lẽ không nghĩ những lời mình nói là lời khen ngợi, mà chỉ nghĩ mình đang nói sự thật, nên trông càng chân thành.Chân thành đến mức khiến ông cảm thấy xấu hổ.Người có chí thay đổi Liên Bang là những thiên tài như Turan. Ông chỉ tình cờ nhập ngũ, tình cờ đi đến đây, và tình cờ giúp đỡ một chút trong công cuộc cải cách mà thôi.Đôi khi giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ, ông vẫn cảm thấy mình đang ngủ trong cửa hàng nhỏ của gia đình, và đang lo lắng vì điểm văn học của mình không đạt.Bản thân ông không thích chiến tranh, không muốn đánh trận, càng không muốn trở thành chỉ huy tướng quân.Nhưng… ông giờ đã là Trung tướng An Hoài Xuân, một trong hai tướng lĩnh của Liên Bang, dù không thích đến mấy, trách nhiệm thuộc về mình cũng phải gánh vác.Dù sao ông cũng đã chạy trốn suốt bấy nhiêu năm rồi mà.Hạ Tác nói một đoạn dài vẫn đang suy nghĩ dùng từ, An Hoài Xuân đã khôi phục từ tâm trạng trầm lắng và mỉm cười.“Hạ Tác bé nhỏ quả nhiên là một đứa trẻ ngoan mà.”“Trung tướng, tôi đã hai mươi hai tuổi rồi.”An Hoài Xuân lắc đầu, không phản bác anh, mà trở lại vấn đề chính.“Vào cuối Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất, phe cải cách đã đề xuất lợi dụng chiến tranh để loại bỏ các thế lực cản trở cải cách, bởi vì lúc đó trên danh nghĩa Nguyên soái quân đội là Thượng tướng Martin, nhưng quyền chỉ huy thực tế đã bị Turan giành mất một nửa. Sau này đề xuất đó không thành, vì chúng ta không thể kiểm soát hành động của trùng tộc, Nữ hoàng trùng tộc lúc đó sống quá lâu, thời gian đã ban cho bà ta trí tuệ.”“Không lâu sau khi Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ nhất kết thúc, Liên Bang quyết định phát động phản công trùng tộc đang chiếm đóng hành tinh Cố Môn để thu hồi lãnh thổ bị mất. Đây là Chiến tranh Người – Côn trùng lần thứ hai. Kết quả là đại quân xuất chinh gặp phải phục kích, chuyện sau này cậu cũng biết. Nhưng mấy năm nay tôi qua một số kênh phát hiện, sở dĩ trùng tộc phục kích thành công đại quân của chúng ta, tiến vào nội địa Liên Bang, là vì phe phái muốn lợi dụng chiến tranh năm xưa đã bắt tay với trùng tộc.”Hạ Tác phản ứng nhanh: “Giáo phái Chiến tranh?”An Hoài Xuân gật đầu: “Chắc chắn có một mức độ liên quan nào đó, vì thế lực này đã thâm nhập sâu vào phe cải cách, tức là thế lực cầm quyền hiện tại, nên ngược lại rất khó điều tra.”Nếu phải xét duyệt từng người, thì Lý Đạo Lâm, người đã ủng hộ chiến tranh từ đầu đến cuối, có khả năng bị nghi ngờ rất lớn.An Hoài Xuân không nói ra câu này, ông biết Hạ Tác sẽ không nghĩ đến khía cạnh đó.Hai người đặt tách trà xuống, khi Hạ Tác đứng dậy định cáo từ, cả hai đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn ào bên ngoài cửa.Tiếng bàn ghế đổ, tiếng mọi người kêu lên, và một tiếng rõ ràng nhất –– Tiếng súng phun lửa không ngừng tiến lên.Giây tiếp theo, cánh cửa văn phòng đổ sập, một người giẫm trên ván trượt bay, kéo theo vệt lửa dài xông vào.Ngọn lửa vàng đỏ cực kỳ chói mắt, người đó còn biểu diễn kỹ năng xoay chuyển trong không gian chật hẹp. Gió thổi bay mái tóc mái của người tới, để lộ vầng trán nhẵn nhụi và một chiếc kính bảo hộ to đùng.Lúc này, một tiếng gầm thét mới theo sau người đó vào văn phòng.“Trung tá Nhược đừng tự ý xông vào Tổng tham mưu ah ah ah ah ah ah!!!”

Chương 71