Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm…
Chương 72
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Hôm nay, Bộ Tổng Tham mưu của Kim Thủy Tinh vô cùng náo nhiệt.Đầu tiên là Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác đến.Nghe nói vị thượng tá này là người thường không thể thức tỉnh năng lực, nhưng anh ta có thể dùng một phương pháp nghe có vẻ rất khoa học mà thực tế không biết có khoa học hay không, để sử dụng tia tinh thần giả, biến mình thành một Hướng đạo giả.Trong quân đội thiếu thốn nhất điều gì?Hàng triệu Chiến binh độc thân sẽ cắn khăn tay mà khóc lóc thảm thiết: Thiếu Hướng đạo nhất!Quân đội Liên Bang có trại Hướng đạo chuyên biệt. Trong chiến tranh hiện đại, vai trò của Hướng đạo không chỉ là chữa trị chứng thần du của Chiến binh—khả năng Chiến binh phát bệnh thần du trên chiến trường là mười lăm phần trăm. Lĩnh vực tinh thần của hai Hướng đạo tiếp xúc với nhau có thể trao đổi thông tin không bị cản trở, trừ khi bị Hướng đạo mạnh hơn cắt đứt liên lạc, sự giao tiếp này sẽ không có bất kỳ vấn đề an toàn nào.Hơn nữa, mạng lưới hiện đại hoàn toàn dựa vào tia tinh thần và tia tinh thần giả. Nếu không có Hướng đạo ở gần mà mạng lưới gặp vấn đề, toàn bộ hệ thống chỉ huy sẽ tê liệt.Điều quan trọng nhất không phải hai điểm trên.Điều quan trọng nhất là, việc sử dụng công nghệ xuyên không gian không thể thiếu sự định vị bằng lĩnh vực tinh thần của Hướng đạo.Hướng đạo ở đâu, quân đội có thể xuyên không gian đến đó.Trận đánh úp Nữ hoàng Trùng tộc năm xưa, chính là do Nguyên soái Victor Turan một mình lẻn vào hang ổ Trùng tộc, thực hiện định vị không gian, truyền tống toàn bộ quân đội Liên Bang đến.Đáng tiếc, những Hướng đạo mạnh mẽ như Nguyên soái Turan thực sự quá ít, và Hướng đạo tham gia quân đội lại càng ít hơn.Nếu không, mỗi tiểu đội được trang bị một Hướng đạo, thì có thể ngày nào cũng đánh úp Trùng tộc rồi chạy.Dự định của cấp cao quân đội rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Ba quân đoàn của Liên Bang, tổng số Hướng đạo cộng lại còn chưa tới hai chữ số. Từng có không ít Hướng đạo trẻ tuổi ra tiền tuyến theo tuyên truyền của chính phủ, nhưng chưa kịp đánh trận nào đã đổ bệnh vì không quen thủy thổ mà ngã xuống một nửa.Hơn nữa, thể lực Hướng đạo kém, các tướng quân không dám để họ quá vất vả.Việc đề xuất kế hoạch Hướng đạo nhân tạo thực sự là một điều bất đắc dĩ.Lúc này, Thượng tá Dạ Oanh không biết đang nói chuyện gì với Trung tướng An trong văn phòng, toàn bộ nhân viên Bộ Tham mưu đều hy vọng Tướng quân An sẽ mở lời giữ vị thượng tá tuy không phải Hướng đạo nhưng có tất cả năng lực của Hướng đạo này lại tiền tuyến.Vậy mà… Trung tá Nhược, anh chạy vào lúc này làm gì?!Nhỡ đâu Thượng tá Dạ Oanh nhìn thấy anh mà không muốn ở lại tiền tuyến nữa thì anh chịu trách nhiệm à?!Hai người có thù lớn đến vậy sao? Trung tá Nhược, anh anh anh chưa cả cởi quân phục chiến đấu, đã đạp ván trượt bay xông thẳng vào tìm Thượng tá Dạ Oanh à?!Chỉ có hai nữ tham mưu viên đẩy gọng kính, mặt kính sáng bóng phản chiếu một tia sáng chói lóa.Tích cực đến vậy, rốt cuộc là để gặp kẻ thù hay để gặp… người yêu?Càng nghĩ càng sợ, nhưng cũng mừng rỡ khôn xiết.Ngọn lửa phun ra từ bộ phận đẩy của ván trượt bay mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Đây vốn là vật tư quân dụng trên chiến trường, ngọn lửa không được bảo vệ an toàn sẽ được dùng làm vũ khí. Giờ đây, ngọn lửa chỉ dừng lại trong văn phòng vài giây, rèm cửa treo tua rua đã co rút lại.Nếu tài liệu không phải dạng điện tử, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.Đối mặt với màn xuất hiện cực kỳ ngầu của Nhược Cửu Châu, cả Hạ Tác lẫn An Hoài Xuân đều không nói nên lời.Huống chi anh ta còn biểu diễn một kỹ thuật xoay người 720 độ trên không trung. Ngọn lửa vàng đỏ xoáy tròn như lốc xoáy bay tán loạn, Chiến binh tóc đen phá tan ngọn lửa nhảy ra, như vị thần lửa……Mới lạ đó.Nhược Cửu Châu khi tiếp đất đã giẫm phải vỏ gói cá khô vừa bị vứt xuống đất, bị lớp giấy dầu trơn trượt làm trượt chân, suýt ngã sấp mặt.May mắn thay, thể chất ưu việt của Chiến binh cũng bao gồm khả năng giữ thăng bằng, giúp anh ta không bị ngã chổng vó trước mặt Hạ Tác.Tuy nhiên, màn xuất hiện ngầu lòi của anh ta chẳng còn tác dụng gì nữa. Một nhóm người ló đầu ra từ bên ngoài cửa, chỉ thấy buồn cười.Hạ Tác: "Anh…"Nhược Cửu Châu đứng vững, cắt lời Hạ Tác, "Anh cái gì mà anh, đồ bạch kiểm, anh đến đây sao không nói với tôi một tiếng?!"An Hoài Xuân và đám đông xung quanh: Ồ – !!!Cái giọng điệu này, tuy chửi mắng nhưng lại quá thân mật, kịch bản không đúng!An Hoài Xuân lẩm bẩm: "Thì ra mấy năm không gặp, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức này rồi sao? Tốc độ hơi…" Nói đến đây, ông ta ngẩn người. Dù hiện tại phát triển đến mức nào, cách ba năm thì đều hơi chậm.Đám đông xung quanh: "…"Vì sao tướng quân lại không hề ngạc nhiên chút nào!Cuộc đối thoại bên kia vẫn tiếp tục.Hạ Tác: "Tôi…"Nhược Cửu Châu: "Nghe tin anh đến tiền tuyến, tôi lo chết đi được chứ gì!"Mọi người: "…Câu này có phải là để đóng dấu cho gian tình không?"Trán Hạ Tác nổi lên một hàng gân xanh nhỏ đang nhảy múa, mặt không cảm xúc giơ nắm đấm lên. Nhược Cửu Châu nheo mắt, cũng giơ nắm đấm lên, nóng lòng muốn thử."Đến đây đến đây, đồ bạch kiểm, để tôi xem anh tiến bộ lớn đến đâu."Chiến binh kéo dài âm điệu của từ "bạch kiểm" thật dài, lười biếng vô cùng, nhưng ánh mắt lại sáng rực, rõ ràng rất mong muốn được đánh một trận.Đáng tiếc, lần này họ không đánh nhau. An Hoài Xuân, với vẻ mặt âm trầm vì phát hiện bí mật không thể che giấu, tiến lên một bước, ngăn cản hai người, nghiêm túc nói: "Cửu Châu, hôm nay không phải cậu đang trực trên Thiên Võng sao? Ai cho phép cậu xuống đây?""Tôi muốn xuống thì xuống…" Nhược Cửu Châu lúc này mới thấy bên cạnh Hạ Tác còn có một người, liếc mắt nhìn, ngây người ra, "An lão sư? Anh đến tiền… cùng Hạ Tác à?"Chiến binh quả nhiên bị mắc kẹt đúng như An Hoài Xuân dự đoán.Anh ta không thể tin được lùi lại một bước, ánh mắt quét khắp người An Hoài Xuân ba lượt, dừng lại ở quân hàm trên vai và hai vạch chéo vàng.Quân hàm Trung tướng.Họ An.Cả Liên Bang chỉ có một người.Song tướng Liên Bang, Bức Tường Hộ Vệ."Không đúng," Nhược Cửu Châu lẩm bẩm, "Thần tượng của tôi sao có thể như vậy, như vậy, như vậy…"Như vậy thế nào?Nhược Cửu Châu trong nháy mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm nhỏ nhặt khi anh và An lão sư ở bên nhau. Người đàn ông trước mặt tùy tiện nhắc đến một trận chiến, dù là trận chiến then chốt ai cũng biết, hay trận chiến không được nhiều người biết đến nhưng lại đặc sắc độc đáo, thậm chí cả những trận chiến bí mật mà mọi thông tin đều bị chính phủ phong tỏa, chỉ có vài lời đồn đại, đều được ông phân tích cực kỳ chính xác từng điểm, từng thay đổi, thậm chí cả tâm lý của hai chỉ huy, cứ như thể ông đang nhìn xuống chiến trường từ trên cao.Trí tuệ như vậy, chỉ một người sở hữu.An Hoài Xuân.Mặc dù háu ăn và lười biếng, ngay cả vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng điểm sáng đó chưa bao giờ bị che khuất.An lão sư chính là An Hoài Xuân, điều này anh ta lại đến tận bây giờ mới phát hiện ra.Mọi người cùng nhìn Nhược Cửu Châu im lặng, họ cũng theo Nhược Cửu Châu im lặng, im lặng, im lặng.Sau đó, Chiến binh tóc đen đột nhiên bùng nổ, nhặt cánh cửa bị đổ dậy, lắp lại vào khung cửa, tiện thể nhấn nút cách âm, để tiếng nói trong văn phòng không bị truyền ra ngoài.Hạ Tác: "…"An Hoài Xuân: "…"Người này cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?Họ đều nghĩ rằng ngay sau đó Nhược Cửu Châu sẽ chất vấn An Hoài Xuân tại sao lại lừa dối, nhưng Nhược Cửu Châu tiến lên ba bước, nắm lấy tay Hạ Tác, "An… lão sư nhất định là có nhiệm vụ đặc biệt nên mới ở lại Đại học Quốc phòng Thủ đô đúng không?"Hạ Tác: "Không phải."Nhược Cửu Châu: "Để không gây phiền phức cho An… lão sư, chúng ta mau rời đi thôi."Hạ Tác: "…Nhược Cửu Châu, bệnh trung nhị của anh lại tái phát rồi sao? Anh đang tự tưởng tượng ra cái quái gì vậy, tự đi hỏi An lão sư ấy."Tuy nhiên, Nhược Cửu Châu dường như hoàn toàn không nghe thấy Hạ Tác nói gì, kéo anh đi như thể có một đàn ong bắp cày đang đuổi theo phía sau.An Hoài Xuân cuối cùng cũng không nhịn được mở lời."Cửu Châu, chờ đã."Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài."Cửu Châu, nghe ta nói…"Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài.Hạ Tác: "…"Anh giơ bàn tay còn lại không bị kéo, nắm thành nắm đấm, một quyền đấm vào lưng Nhược Cửu Châu.Nhược Cửu Châu mặc bộ giáp chiến đấu có thể chống chịu áp lực và giảm xóc, nắm đấm của người bình thường đánh vào chẳng khác nào gãi ngứa, đáng tiếc lực tay của Hạ Tác không phải bộ giáp chiến đấu có thể bảo vệ được. Khi nắm đấm giáng xuống, cả ba người có mặt đều nghe thấy tiếng xương cốt gãy "khục".Nhược Cửu Châu cắn răng chịu đau quay đầu lại, "Đồ bạch kiểm… anh muốn mưu sát chồng mình à."Hạ Tác mặc kệ anh ta: "Chúng ta chưa kết hôn, buông tay ra."Chiến binh hậm hực buông tay.Còn An Hoài Xuân ở một bên hứng thú hỏi: "Chưa kết hôn? Vậy bây giờ đã đến mức nào rồi?"Hạ Tác: "Tôi là bạn trai của anh ta."Nhược Cửu Châu: "Này đồ bạch kiểm…"Hạ Tác: "Tôi nói không đúng sao?"Nhược Cửu Châu: "…Không."An Hoài Xuân ở một bên cảm thấy mình bị màn ân ái của hai người này làm cho chói mắt.Văn phòng im lặng một lúc lâu, Nhược Cửu Châu mới rụt rè đi đến trước mặt An Hoài Xuân, chỉ cần nhìn biểu cảm của anh ta là biết anh ta đang phân vân giữa hai ý định: lao vào ôm lấy đùi và quay người chạy ra khỏi văn phòng."An tướng quân…" Anh ta ậm ừ một hồi lâu, mới từ từ nói, "Tôi… tôi…"An Hoài Xuân lặng lẽ rút một tờ giấy, ký tên lên đó, rồi đưa cho anh ta.Nhược Cửu Châu lập tức giật lấy tờ giấy có chữ ký, vì động tác quá nhanh nên tờ giấy bị nhăn hai đường. Chiến binh cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, đầu ngón tay lướt qua tên, dừng lại vài giây, rồi mới gấp gọn gàng cất vào túi ngực bên trong bộ giáp chiến đấu.Làm xong tất cả những hành động cuồng si đó, anh ta mới ngẩng đầu lên."Khụ khụ… Tướng quân có gì phân phó không?"An Hoài Xuân: "…"Hạ Tác: "…"Này này, cứ thế giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao!Ngay khi một lớn một nhỏ đang thầm than thở, cánh cửa văn phòng hôm nay đã đổ lần nữa.Đồng thời, trước mặt An Hoài Xuân và Nhược Cửu Châu, từng màn hình quang khẩn cấp bật ra."Số lượng Trùng tộc đột nhiên tăng gấp đôi, áp lực tiền tuyến tăng mạnh!" Phó quan của An Hoài Xuân xông vào, "Nhân viên chiến đấu và chỉ huy về vị trí! Thống soái, Nguyên soái Turan đã chuyển giao quyền chỉ huy cho ngài!"An Hoài Xuân giật mình, "Chờ đã, ông ấy đâu rồi?""Nguyên soái đã lên tàu Viễn Ninh, đích thân trấn giữ trận địa!"An Hoài Xuân gần như muốn lôi cái tên tùy hứng đó trở về, nhưng ông là người càng đối mặt với áp lực càng bình tĩnh, biết rõ mọi việc không thể thay đổi, vừa ra lệnh vừa đi theo phó quan rời đi.Hạ Tác và Nhược Cửu Châu bị bỏ lại trong văn phòng bừa bộn nhìn nhau.Hai người nhìn nhau vài giây, đồng thời dời mắt.Hạ Tác: "Nhân viên chiến đấu về vị trí." Anh còn không đi à?Nhược Cửu Châu: "Tôi… anh… anh muốn đến xem không?"Hạ Tác: "…Xem gì?"Nhược Cửu Châu do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Xem chiến trường."Xem chiến trường của tôi.Xem… bóng dáng tôi chiến đấu.Nhược Cửu Châu thầm nghĩ: Nhất định phải đẹp trai ngời ngời trước mặt Hạ Tác.
Hôm nay, Bộ Tổng Tham mưu của Kim Thủy Tinh vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác đến.
Nghe nói vị thượng tá này là người thường không thể thức tỉnh năng lực, nhưng anh ta có thể dùng một phương pháp nghe có vẻ rất khoa học mà thực tế không biết có khoa học hay không, để sử dụng tia tinh thần giả, biến mình thành một Hướng đạo giả.
Trong quân đội thiếu thốn nhất điều gì?
Hàng triệu Chiến binh độc thân sẽ cắn khăn tay mà khóc lóc thảm thiết: Thiếu Hướng đạo nhất!
Quân đội Liên Bang có trại Hướng đạo chuyên biệt. Trong chiến tranh hiện đại, vai trò của Hướng đạo không chỉ là chữa trị chứng thần du của Chiến binh—khả năng Chiến binh phát bệnh thần du trên chiến trường là mười lăm phần trăm. Lĩnh vực tinh thần của hai Hướng đạo tiếp xúc với nhau có thể trao đổi thông tin không bị cản trở, trừ khi bị Hướng đạo mạnh hơn cắt đứt liên lạc, sự giao tiếp này sẽ không có bất kỳ vấn đề an toàn nào.
Hơn nữa, mạng lưới hiện đại hoàn toàn dựa vào tia tinh thần và tia tinh thần giả. Nếu không có Hướng đạo ở gần mà mạng lưới gặp vấn đề, toàn bộ hệ thống chỉ huy sẽ tê liệt.
Điều quan trọng nhất không phải hai điểm trên.
Điều quan trọng nhất là, việc sử dụng công nghệ xuyên không gian không thể thiếu sự định vị bằng lĩnh vực tinh thần của Hướng đạo.
Hướng đạo ở đâu, quân đội có thể xuyên không gian đến đó.
Trận đánh úp Nữ hoàng Trùng tộc năm xưa, chính là do Nguyên soái Victor Turan một mình lẻn vào hang ổ Trùng tộc, thực hiện định vị không gian, truyền tống toàn bộ quân đội Liên Bang đến.
Đáng tiếc, những Hướng đạo mạnh mẽ như Nguyên soái Turan thực sự quá ít, và Hướng đạo tham gia quân đội lại càng ít hơn.
Nếu không, mỗi tiểu đội được trang bị một Hướng đạo, thì có thể ngày nào cũng đánh úp Trùng tộc rồi chạy.
Dự định của cấp cao quân đội rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Ba quân đoàn của Liên Bang, tổng số Hướng đạo cộng lại còn chưa tới hai chữ số. Từng có không ít Hướng đạo trẻ tuổi ra tiền tuyến theo tuyên truyền của chính phủ, nhưng chưa kịp đánh trận nào đã đổ bệnh vì không quen thủy thổ mà ngã xuống một nửa.
Hơn nữa, thể lực Hướng đạo kém, các tướng quân không dám để họ quá vất vả.
Việc đề xuất kế hoạch Hướng đạo nhân tạo thực sự là một điều bất đắc dĩ.
Lúc này, Thượng tá Dạ Oanh không biết đang nói chuyện gì với Trung tướng An trong văn phòng, toàn bộ nhân viên Bộ Tham mưu đều hy vọng Tướng quân An sẽ mở lời giữ vị thượng tá tuy không phải Hướng đạo nhưng có tất cả năng lực của Hướng đạo này lại tiền tuyến.
Vậy mà… Trung tá Nhược, anh chạy vào lúc này làm gì?!
Nhỡ đâu Thượng tá Dạ Oanh nhìn thấy anh mà không muốn ở lại tiền tuyến nữa thì anh chịu trách nhiệm à?!
Hai người có thù lớn đến vậy sao? Trung tá Nhược, anh anh anh chưa cả cởi quân phục chiến đấu, đã đạp ván trượt bay xông thẳng vào tìm Thượng tá Dạ Oanh à?!
Chỉ có hai nữ tham mưu viên đẩy gọng kính, mặt kính sáng bóng phản chiếu một tia sáng chói lóa.
Tích cực đến vậy, rốt cuộc là để gặp kẻ thù hay để gặp… người yêu?
Càng nghĩ càng sợ, nhưng cũng mừng rỡ khôn xiết.
Ngọn lửa phun ra từ bộ phận đẩy của ván trượt bay mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Đây vốn là vật tư quân dụng trên chiến trường, ngọn lửa không được bảo vệ an toàn sẽ được dùng làm vũ khí. Giờ đây, ngọn lửa chỉ dừng lại trong văn phòng vài giây, rèm cửa treo tua rua đã co rút lại.
Nếu tài liệu không phải dạng điện tử, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Đối mặt với màn xuất hiện cực kỳ ngầu của Nhược Cửu Châu, cả Hạ Tác lẫn An Hoài Xuân đều không nói nên lời.
Huống chi anh ta còn biểu diễn một kỹ thuật xoay người 720 độ trên không trung. Ngọn lửa vàng đỏ xoáy tròn như lốc xoáy bay tán loạn, Chiến binh tóc đen phá tan ngọn lửa nhảy ra, như vị thần lửa…
…Mới lạ đó.
Nhược Cửu Châu khi tiếp đất đã giẫm phải vỏ gói cá khô vừa bị vứt xuống đất, bị lớp giấy dầu trơn trượt làm trượt chân, suýt ngã sấp mặt.
May mắn thay, thể chất ưu việt của Chiến binh cũng bao gồm khả năng giữ thăng bằng, giúp anh ta không bị ngã chổng vó trước mặt Hạ Tác.
Tuy nhiên, màn xuất hiện ngầu lòi của anh ta chẳng còn tác dụng gì nữa. Một nhóm người ló đầu ra từ bên ngoài cửa, chỉ thấy buồn cười.
Hạ Tác: "Anh…"
Nhược Cửu Châu đứng vững, cắt lời Hạ Tác, "Anh cái gì mà anh, đồ bạch kiểm, anh đến đây sao không nói với tôi một tiếng?!"
An Hoài Xuân và đám đông xung quanh: Ồ – !!!
Cái giọng điệu này, tuy chửi mắng nhưng lại quá thân mật, kịch bản không đúng!
An Hoài Xuân lẩm bẩm: "Thì ra mấy năm không gặp, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức này rồi sao? Tốc độ hơi…" Nói đến đây, ông ta ngẩn người. Dù hiện tại phát triển đến mức nào, cách ba năm thì đều hơi chậm.
Đám đông xung quanh: "…"
Vì sao tướng quân lại không hề ngạc nhiên chút nào!
Cuộc đối thoại bên kia vẫn tiếp tục.
Hạ Tác: "Tôi…"
Nhược Cửu Châu: "Nghe tin anh đến tiền tuyến, tôi lo chết đi được chứ gì!"
Mọi người: "…Câu này có phải là để đóng dấu cho gian tình không?"
Trán Hạ Tác nổi lên một hàng gân xanh nhỏ đang nhảy múa, mặt không cảm xúc giơ nắm đấm lên. Nhược Cửu Châu nheo mắt, cũng giơ nắm đấm lên, nóng lòng muốn thử.
"Đến đây đến đây, đồ bạch kiểm, để tôi xem anh tiến bộ lớn đến đâu."
Chiến binh kéo dài âm điệu của từ "bạch kiểm" thật dài, lười biếng vô cùng, nhưng ánh mắt lại sáng rực, rõ ràng rất mong muốn được đánh một trận.
Đáng tiếc, lần này họ không đánh nhau. An Hoài Xuân, với vẻ mặt âm trầm vì phát hiện bí mật không thể che giấu, tiến lên một bước, ngăn cản hai người, nghiêm túc nói: "Cửu Châu, hôm nay không phải cậu đang trực trên Thiên Võng sao? Ai cho phép cậu xuống đây?"
"Tôi muốn xuống thì xuống…" Nhược Cửu Châu lúc này mới thấy bên cạnh Hạ Tác còn có một người, liếc mắt nhìn, ngây người ra, "An lão sư? Anh đến tiền… cùng Hạ Tác à?"
Chiến binh quả nhiên bị mắc kẹt đúng như An Hoài Xuân dự đoán.
Anh ta không thể tin được lùi lại một bước, ánh mắt quét khắp người An Hoài Xuân ba lượt, dừng lại ở quân hàm trên vai và hai vạch chéo vàng.
Quân hàm Trung tướng.
Họ An.
Cả Liên Bang chỉ có một người.
Song tướng Liên Bang, Bức Tường Hộ Vệ.
"Không đúng," Nhược Cửu Châu lẩm bẩm, "Thần tượng của tôi sao có thể như vậy, như vậy, như vậy…"
Như vậy thế nào?
Nhược Cửu Châu trong nháy mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm nhỏ nhặt khi anh và An lão sư ở bên nhau. Người đàn ông trước mặt tùy tiện nhắc đến một trận chiến, dù là trận chiến then chốt ai cũng biết, hay trận chiến không được nhiều người biết đến nhưng lại đặc sắc độc đáo, thậm chí cả những trận chiến bí mật mà mọi thông tin đều bị chính phủ phong tỏa, chỉ có vài lời đồn đại, đều được ông phân tích cực kỳ chính xác từng điểm, từng thay đổi, thậm chí cả tâm lý của hai chỉ huy, cứ như thể ông đang nhìn xuống chiến trường từ trên cao.
Trí tuệ như vậy, chỉ một người sở hữu.
An Hoài Xuân.
Mặc dù háu ăn và lười biếng, ngay cả vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng điểm sáng đó chưa bao giờ bị che khuất.
An lão sư chính là An Hoài Xuân, điều này anh ta lại đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
Mọi người cùng nhìn Nhược Cửu Châu im lặng, họ cũng theo Nhược Cửu Châu im lặng, im lặng, im lặng.
Sau đó, Chiến binh tóc đen đột nhiên bùng nổ, nhặt cánh cửa bị đổ dậy, lắp lại vào khung cửa, tiện thể nhấn nút cách âm, để tiếng nói trong văn phòng không bị truyền ra ngoài.
Hạ Tác: "…"
An Hoài Xuân: "…"
Người này cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?
Họ đều nghĩ rằng ngay sau đó Nhược Cửu Châu sẽ chất vấn An Hoài Xuân tại sao lại lừa dối, nhưng Nhược Cửu Châu tiến lên ba bước, nắm lấy tay Hạ Tác, "An… lão sư nhất định là có nhiệm vụ đặc biệt nên mới ở lại Đại học Quốc phòng Thủ đô đúng không?"
Hạ Tác: "Không phải."
Nhược Cửu Châu: "Để không gây phiền phức cho An… lão sư, chúng ta mau rời đi thôi."
Hạ Tác: "…Nhược Cửu Châu, bệnh trung nhị của anh lại tái phát rồi sao? Anh đang tự tưởng tượng ra cái quái gì vậy, tự đi hỏi An lão sư ấy."
Tuy nhiên, Nhược Cửu Châu dường như hoàn toàn không nghe thấy Hạ Tác nói gì, kéo anh đi như thể có một đàn ong bắp cày đang đuổi theo phía sau.
An Hoài Xuân cuối cùng cũng không nhịn được mở lời.
"Cửu Châu, chờ đã."
Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài.
"Cửu Châu, nghe ta nói…"
Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài.
Hạ Tác: "…"
Anh giơ bàn tay còn lại không bị kéo, nắm thành nắm đấm, một quyền đấm vào lưng Nhược Cửu Châu.
Nhược Cửu Châu mặc bộ giáp chiến đấu có thể chống chịu áp lực và giảm xóc, nắm đấm của người bình thường đánh vào chẳng khác nào gãi ngứa, đáng tiếc lực tay của Hạ Tác không phải bộ giáp chiến đấu có thể bảo vệ được. Khi nắm đấm giáng xuống, cả ba người có mặt đều nghe thấy tiếng xương cốt gãy "khục".
Nhược Cửu Châu cắn răng chịu đau quay đầu lại, "Đồ bạch kiểm… anh muốn mưu sát chồng mình à."
Hạ Tác mặc kệ anh ta: "Chúng ta chưa kết hôn, buông tay ra."
Chiến binh hậm hực buông tay.
Còn An Hoài Xuân ở một bên hứng thú hỏi: "Chưa kết hôn? Vậy bây giờ đã đến mức nào rồi?"
Hạ Tác: "Tôi là bạn trai của anh ta."
Nhược Cửu Châu: "Này đồ bạch kiểm…"
Hạ Tác: "Tôi nói không đúng sao?"
Nhược Cửu Châu: "…Không."
An Hoài Xuân ở một bên cảm thấy mình bị màn ân ái của hai người này làm cho chói mắt.
Văn phòng im lặng một lúc lâu, Nhược Cửu Châu mới rụt rè đi đến trước mặt An Hoài Xuân, chỉ cần nhìn biểu cảm của anh ta là biết anh ta đang phân vân giữa hai ý định: lao vào ôm lấy đùi và quay người chạy ra khỏi văn phòng.
"An tướng quân…" Anh ta ậm ừ một hồi lâu, mới từ từ nói, "Tôi… tôi…"
An Hoài Xuân lặng lẽ rút một tờ giấy, ký tên lên đó, rồi đưa cho anh ta.
Nhược Cửu Châu lập tức giật lấy tờ giấy có chữ ký, vì động tác quá nhanh nên tờ giấy bị nhăn hai đường. Chiến binh cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, đầu ngón tay lướt qua tên, dừng lại vài giây, rồi mới gấp gọn gàng cất vào túi ngực bên trong bộ giáp chiến đấu.
Làm xong tất cả những hành động cuồng si đó, anh ta mới ngẩng đầu lên.
"Khụ khụ… Tướng quân có gì phân phó không?"
An Hoài Xuân: "…"
Hạ Tác: "…"
Này này, cứ thế giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao!
Ngay khi một lớn một nhỏ đang thầm than thở, cánh cửa văn phòng hôm nay đã đổ lần nữa.
Đồng thời, trước mặt An Hoài Xuân và Nhược Cửu Châu, từng màn hình quang khẩn cấp bật ra.
"Số lượng Trùng tộc đột nhiên tăng gấp đôi, áp lực tiền tuyến tăng mạnh!" Phó quan của An Hoài Xuân xông vào, "Nhân viên chiến đấu và chỉ huy về vị trí! Thống soái, Nguyên soái Turan đã chuyển giao quyền chỉ huy cho ngài!"
An Hoài Xuân giật mình, "Chờ đã, ông ấy đâu rồi?"
"Nguyên soái đã lên tàu Viễn Ninh, đích thân trấn giữ trận địa!"
An Hoài Xuân gần như muốn lôi cái tên tùy hứng đó trở về, nhưng ông là người càng đối mặt với áp lực càng bình tĩnh, biết rõ mọi việc không thể thay đổi, vừa ra lệnh vừa đi theo phó quan rời đi.
Hạ Tác và Nhược Cửu Châu bị bỏ lại trong văn phòng bừa bộn nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau vài giây, đồng thời dời mắt.
Hạ Tác: "Nhân viên chiến đấu về vị trí." Anh còn không đi à?
Nhược Cửu Châu: "Tôi… anh… anh muốn đến xem không?"
Hạ Tác: "…Xem gì?"
Nhược Cửu Châu do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Xem chiến trường."
Xem chiến trường của tôi.
Xem… bóng dáng tôi chiến đấu.
Nhược Cửu Châu thầm nghĩ: Nhất định phải đẹp trai ngời ngời trước mặt Hạ Tác.
Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Hôm nay, Bộ Tổng Tham mưu của Kim Thủy Tinh vô cùng náo nhiệt.Đầu tiên là Thượng tá Dạ Oanh Hạ Tác đến.Nghe nói vị thượng tá này là người thường không thể thức tỉnh năng lực, nhưng anh ta có thể dùng một phương pháp nghe có vẻ rất khoa học mà thực tế không biết có khoa học hay không, để sử dụng tia tinh thần giả, biến mình thành một Hướng đạo giả.Trong quân đội thiếu thốn nhất điều gì?Hàng triệu Chiến binh độc thân sẽ cắn khăn tay mà khóc lóc thảm thiết: Thiếu Hướng đạo nhất!Quân đội Liên Bang có trại Hướng đạo chuyên biệt. Trong chiến tranh hiện đại, vai trò của Hướng đạo không chỉ là chữa trị chứng thần du của Chiến binh—khả năng Chiến binh phát bệnh thần du trên chiến trường là mười lăm phần trăm. Lĩnh vực tinh thần của hai Hướng đạo tiếp xúc với nhau có thể trao đổi thông tin không bị cản trở, trừ khi bị Hướng đạo mạnh hơn cắt đứt liên lạc, sự giao tiếp này sẽ không có bất kỳ vấn đề an toàn nào.Hơn nữa, mạng lưới hiện đại hoàn toàn dựa vào tia tinh thần và tia tinh thần giả. Nếu không có Hướng đạo ở gần mà mạng lưới gặp vấn đề, toàn bộ hệ thống chỉ huy sẽ tê liệt.Điều quan trọng nhất không phải hai điểm trên.Điều quan trọng nhất là, việc sử dụng công nghệ xuyên không gian không thể thiếu sự định vị bằng lĩnh vực tinh thần của Hướng đạo.Hướng đạo ở đâu, quân đội có thể xuyên không gian đến đó.Trận đánh úp Nữ hoàng Trùng tộc năm xưa, chính là do Nguyên soái Victor Turan một mình lẻn vào hang ổ Trùng tộc, thực hiện định vị không gian, truyền tống toàn bộ quân đội Liên Bang đến.Đáng tiếc, những Hướng đạo mạnh mẽ như Nguyên soái Turan thực sự quá ít, và Hướng đạo tham gia quân đội lại càng ít hơn.Nếu không, mỗi tiểu đội được trang bị một Hướng đạo, thì có thể ngày nào cũng đánh úp Trùng tộc rồi chạy.Dự định của cấp cao quân đội rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Ba quân đoàn của Liên Bang, tổng số Hướng đạo cộng lại còn chưa tới hai chữ số. Từng có không ít Hướng đạo trẻ tuổi ra tiền tuyến theo tuyên truyền của chính phủ, nhưng chưa kịp đánh trận nào đã đổ bệnh vì không quen thủy thổ mà ngã xuống một nửa.Hơn nữa, thể lực Hướng đạo kém, các tướng quân không dám để họ quá vất vả.Việc đề xuất kế hoạch Hướng đạo nhân tạo thực sự là một điều bất đắc dĩ.Lúc này, Thượng tá Dạ Oanh không biết đang nói chuyện gì với Trung tướng An trong văn phòng, toàn bộ nhân viên Bộ Tham mưu đều hy vọng Tướng quân An sẽ mở lời giữ vị thượng tá tuy không phải Hướng đạo nhưng có tất cả năng lực của Hướng đạo này lại tiền tuyến.Vậy mà… Trung tá Nhược, anh chạy vào lúc này làm gì?!Nhỡ đâu Thượng tá Dạ Oanh nhìn thấy anh mà không muốn ở lại tiền tuyến nữa thì anh chịu trách nhiệm à?!Hai người có thù lớn đến vậy sao? Trung tá Nhược, anh anh anh chưa cả cởi quân phục chiến đấu, đã đạp ván trượt bay xông thẳng vào tìm Thượng tá Dạ Oanh à?!Chỉ có hai nữ tham mưu viên đẩy gọng kính, mặt kính sáng bóng phản chiếu một tia sáng chói lóa.Tích cực đến vậy, rốt cuộc là để gặp kẻ thù hay để gặp… người yêu?Càng nghĩ càng sợ, nhưng cũng mừng rỡ khôn xiết.Ngọn lửa phun ra từ bộ phận đẩy của ván trượt bay mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Đây vốn là vật tư quân dụng trên chiến trường, ngọn lửa không được bảo vệ an toàn sẽ được dùng làm vũ khí. Giờ đây, ngọn lửa chỉ dừng lại trong văn phòng vài giây, rèm cửa treo tua rua đã co rút lại.Nếu tài liệu không phải dạng điện tử, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.Đối mặt với màn xuất hiện cực kỳ ngầu của Nhược Cửu Châu, cả Hạ Tác lẫn An Hoài Xuân đều không nói nên lời.Huống chi anh ta còn biểu diễn một kỹ thuật xoay người 720 độ trên không trung. Ngọn lửa vàng đỏ xoáy tròn như lốc xoáy bay tán loạn, Chiến binh tóc đen phá tan ngọn lửa nhảy ra, như vị thần lửa……Mới lạ đó.Nhược Cửu Châu khi tiếp đất đã giẫm phải vỏ gói cá khô vừa bị vứt xuống đất, bị lớp giấy dầu trơn trượt làm trượt chân, suýt ngã sấp mặt.May mắn thay, thể chất ưu việt của Chiến binh cũng bao gồm khả năng giữ thăng bằng, giúp anh ta không bị ngã chổng vó trước mặt Hạ Tác.Tuy nhiên, màn xuất hiện ngầu lòi của anh ta chẳng còn tác dụng gì nữa. Một nhóm người ló đầu ra từ bên ngoài cửa, chỉ thấy buồn cười.Hạ Tác: "Anh…"Nhược Cửu Châu đứng vững, cắt lời Hạ Tác, "Anh cái gì mà anh, đồ bạch kiểm, anh đến đây sao không nói với tôi một tiếng?!"An Hoài Xuân và đám đông xung quanh: Ồ – !!!Cái giọng điệu này, tuy chửi mắng nhưng lại quá thân mật, kịch bản không đúng!An Hoài Xuân lẩm bẩm: "Thì ra mấy năm không gặp, quan hệ của hai người đã phát triển đến mức này rồi sao? Tốc độ hơi…" Nói đến đây, ông ta ngẩn người. Dù hiện tại phát triển đến mức nào, cách ba năm thì đều hơi chậm.Đám đông xung quanh: "…"Vì sao tướng quân lại không hề ngạc nhiên chút nào!Cuộc đối thoại bên kia vẫn tiếp tục.Hạ Tác: "Tôi…"Nhược Cửu Châu: "Nghe tin anh đến tiền tuyến, tôi lo chết đi được chứ gì!"Mọi người: "…Câu này có phải là để đóng dấu cho gian tình không?"Trán Hạ Tác nổi lên một hàng gân xanh nhỏ đang nhảy múa, mặt không cảm xúc giơ nắm đấm lên. Nhược Cửu Châu nheo mắt, cũng giơ nắm đấm lên, nóng lòng muốn thử."Đến đây đến đây, đồ bạch kiểm, để tôi xem anh tiến bộ lớn đến đâu."Chiến binh kéo dài âm điệu của từ "bạch kiểm" thật dài, lười biếng vô cùng, nhưng ánh mắt lại sáng rực, rõ ràng rất mong muốn được đánh một trận.Đáng tiếc, lần này họ không đánh nhau. An Hoài Xuân, với vẻ mặt âm trầm vì phát hiện bí mật không thể che giấu, tiến lên một bước, ngăn cản hai người, nghiêm túc nói: "Cửu Châu, hôm nay không phải cậu đang trực trên Thiên Võng sao? Ai cho phép cậu xuống đây?""Tôi muốn xuống thì xuống…" Nhược Cửu Châu lúc này mới thấy bên cạnh Hạ Tác còn có một người, liếc mắt nhìn, ngây người ra, "An lão sư? Anh đến tiền… cùng Hạ Tác à?"Chiến binh quả nhiên bị mắc kẹt đúng như An Hoài Xuân dự đoán.Anh ta không thể tin được lùi lại một bước, ánh mắt quét khắp người An Hoài Xuân ba lượt, dừng lại ở quân hàm trên vai và hai vạch chéo vàng.Quân hàm Trung tướng.Họ An.Cả Liên Bang chỉ có một người.Song tướng Liên Bang, Bức Tường Hộ Vệ."Không đúng," Nhược Cửu Châu lẩm bẩm, "Thần tượng của tôi sao có thể như vậy, như vậy, như vậy…"Như vậy thế nào?Nhược Cửu Châu trong nháy mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm nhỏ nhặt khi anh và An lão sư ở bên nhau. Người đàn ông trước mặt tùy tiện nhắc đến một trận chiến, dù là trận chiến then chốt ai cũng biết, hay trận chiến không được nhiều người biết đến nhưng lại đặc sắc độc đáo, thậm chí cả những trận chiến bí mật mà mọi thông tin đều bị chính phủ phong tỏa, chỉ có vài lời đồn đại, đều được ông phân tích cực kỳ chính xác từng điểm, từng thay đổi, thậm chí cả tâm lý của hai chỉ huy, cứ như thể ông đang nhìn xuống chiến trường từ trên cao.Trí tuệ như vậy, chỉ một người sở hữu.An Hoài Xuân.Mặc dù háu ăn và lười biếng, ngay cả vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng điểm sáng đó chưa bao giờ bị che khuất.An lão sư chính là An Hoài Xuân, điều này anh ta lại đến tận bây giờ mới phát hiện ra.Mọi người cùng nhìn Nhược Cửu Châu im lặng, họ cũng theo Nhược Cửu Châu im lặng, im lặng, im lặng.Sau đó, Chiến binh tóc đen đột nhiên bùng nổ, nhặt cánh cửa bị đổ dậy, lắp lại vào khung cửa, tiện thể nhấn nút cách âm, để tiếng nói trong văn phòng không bị truyền ra ngoài.Hạ Tác: "…"An Hoài Xuân: "…"Người này cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?Họ đều nghĩ rằng ngay sau đó Nhược Cửu Châu sẽ chất vấn An Hoài Xuân tại sao lại lừa dối, nhưng Nhược Cửu Châu tiến lên ba bước, nắm lấy tay Hạ Tác, "An… lão sư nhất định là có nhiệm vụ đặc biệt nên mới ở lại Đại học Quốc phòng Thủ đô đúng không?"Hạ Tác: "Không phải."Nhược Cửu Châu: "Để không gây phiền phức cho An… lão sư, chúng ta mau rời đi thôi."Hạ Tác: "…Nhược Cửu Châu, bệnh trung nhị của anh lại tái phát rồi sao? Anh đang tự tưởng tượng ra cái quái gì vậy, tự đi hỏi An lão sư ấy."Tuy nhiên, Nhược Cửu Châu dường như hoàn toàn không nghe thấy Hạ Tác nói gì, kéo anh đi như thể có một đàn ong bắp cày đang đuổi theo phía sau.An Hoài Xuân cuối cùng cũng không nhịn được mở lời."Cửu Châu, chờ đã."Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài."Cửu Châu, nghe ta nói…"Nhược Cửu Châu vẫn kéo Hạ Tác đi ra ngoài.Hạ Tác: "…"Anh giơ bàn tay còn lại không bị kéo, nắm thành nắm đấm, một quyền đấm vào lưng Nhược Cửu Châu.Nhược Cửu Châu mặc bộ giáp chiến đấu có thể chống chịu áp lực và giảm xóc, nắm đấm của người bình thường đánh vào chẳng khác nào gãi ngứa, đáng tiếc lực tay của Hạ Tác không phải bộ giáp chiến đấu có thể bảo vệ được. Khi nắm đấm giáng xuống, cả ba người có mặt đều nghe thấy tiếng xương cốt gãy "khục".Nhược Cửu Châu cắn răng chịu đau quay đầu lại, "Đồ bạch kiểm… anh muốn mưu sát chồng mình à."Hạ Tác mặc kệ anh ta: "Chúng ta chưa kết hôn, buông tay ra."Chiến binh hậm hực buông tay.Còn An Hoài Xuân ở một bên hứng thú hỏi: "Chưa kết hôn? Vậy bây giờ đã đến mức nào rồi?"Hạ Tác: "Tôi là bạn trai của anh ta."Nhược Cửu Châu: "Này đồ bạch kiểm…"Hạ Tác: "Tôi nói không đúng sao?"Nhược Cửu Châu: "…Không."An Hoài Xuân ở một bên cảm thấy mình bị màn ân ái của hai người này làm cho chói mắt.Văn phòng im lặng một lúc lâu, Nhược Cửu Châu mới rụt rè đi đến trước mặt An Hoài Xuân, chỉ cần nhìn biểu cảm của anh ta là biết anh ta đang phân vân giữa hai ý định: lao vào ôm lấy đùi và quay người chạy ra khỏi văn phòng."An tướng quân…" Anh ta ậm ừ một hồi lâu, mới từ từ nói, "Tôi… tôi…"An Hoài Xuân lặng lẽ rút một tờ giấy, ký tên lên đó, rồi đưa cho anh ta.Nhược Cửu Châu lập tức giật lấy tờ giấy có chữ ký, vì động tác quá nhanh nên tờ giấy bị nhăn hai đường. Chiến binh cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, đầu ngón tay lướt qua tên, dừng lại vài giây, rồi mới gấp gọn gàng cất vào túi ngực bên trong bộ giáp chiến đấu.Làm xong tất cả những hành động cuồng si đó, anh ta mới ngẩng đầu lên."Khụ khụ… Tướng quân có gì phân phó không?"An Hoài Xuân: "…"Hạ Tác: "…"Này này, cứ thế giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao!Ngay khi một lớn một nhỏ đang thầm than thở, cánh cửa văn phòng hôm nay đã đổ lần nữa.Đồng thời, trước mặt An Hoài Xuân và Nhược Cửu Châu, từng màn hình quang khẩn cấp bật ra."Số lượng Trùng tộc đột nhiên tăng gấp đôi, áp lực tiền tuyến tăng mạnh!" Phó quan của An Hoài Xuân xông vào, "Nhân viên chiến đấu và chỉ huy về vị trí! Thống soái, Nguyên soái Turan đã chuyển giao quyền chỉ huy cho ngài!"An Hoài Xuân giật mình, "Chờ đã, ông ấy đâu rồi?""Nguyên soái đã lên tàu Viễn Ninh, đích thân trấn giữ trận địa!"An Hoài Xuân gần như muốn lôi cái tên tùy hứng đó trở về, nhưng ông là người càng đối mặt với áp lực càng bình tĩnh, biết rõ mọi việc không thể thay đổi, vừa ra lệnh vừa đi theo phó quan rời đi.Hạ Tác và Nhược Cửu Châu bị bỏ lại trong văn phòng bừa bộn nhìn nhau.Hai người nhìn nhau vài giây, đồng thời dời mắt.Hạ Tác: "Nhân viên chiến đấu về vị trí." Anh còn không đi à?Nhược Cửu Châu: "Tôi… anh… anh muốn đến xem không?"Hạ Tác: "…Xem gì?"Nhược Cửu Châu do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Xem chiến trường."Xem chiến trường của tôi.Xem… bóng dáng tôi chiến đấu.Nhược Cửu Châu thầm nghĩ: Nhất định phải đẹp trai ngời ngời trước mặt Hạ Tác.