Tác giả:

Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm…

Chương 73

Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Trên Kim Thủy Tinh, cuộc chiến giữa nhân loại và trùng tộc thường không lan đến mặt đất.Bởi vì trên bầu trời Kim Thủy Tinh có một Mạng Lưới Trời.Một tấm lưới khổng lồ hình cầu, bao phủ sáu trăm triệu kilomet vuông đất liền và biển cả, tạo thành tuyến phòng thủ quan trọng nhất của Kim Thủy Tinh.Tấm lưới này cách bề mặt Kim Thủy Tinh trung bình chín mươi lăm kilomet, được vô số Thiên Trụ cố định trong tầng bình lưu. Dựa vào đó, nhân loại đã phong tỏa trùng tộc ở phía đông khu vực tinh vân của Liên Bang.Đó mới là tiền tuyến thực sự giữa người và côn trùng.Gần Bộ Tổng Tham mưu trên mặt đất có một Thiên Trụ. Bộ giáp vũ trang của Nhược Cửu Châu được đặt ở đó. Anh kéo Hạ Tác nhảy lên ván trượt bay, giẫm lên vệt lửa bay về phía lối vào Thiên Trụ. Trong cơn gió lồng lộng tạt vào mặt, Chiến Binh tháo kính bảo hộ ra, thô bạo đeo lên cho Hạ Tác.Góc kính bảo hộ va vào xương hốc mắt, hơi đau.Hạ Tác nhíu mày. Kính bảo hộ vẫn còn vương hơi ấm của ai đó, càng vừa vặn hơn cả chủ nhân, bù đắp nhiệt độ bị gió cuốn đi."Cậu thì sao?" Hạ Tác hỏi.Giọng nói của anh lẫn trong gió, vỡ vụn, cùng với tiếng hú có chút điên cuồng của Nhược Cửu Châu cũng vỡ vụn theo.Rõ ràng, việc không mang bất kỳ biện pháp bảo hộ nào mà cứ thế phóng nhanh trong gió khiến Chiến Binh vô cùng hưng phấn.Hạ Tác thật muốn đạp tên này xuống ván trượt bay."Đừng lo lắng mà, lát nữa lên bộ giáp vũ trang tôi cũng phải đội mũ bảo hiểm. Cậu cứ giữ kính bảo hộ trước đi.""Tôi không lo cho cậu.""Được rồi được rồi, là tôi lo cậu lát nữa trên chiến trường bị tia hạt đốt cháy nhãn cầu."Rõ ràng Nhược Cửu Châu là người nhượng bộ trước, nhưng Hạ Tác lại cảm thấy có chút bực bội.Cả hai cùng lao vào Thiên Trụ. Cảm ứng thông minh của Thiên Trụ lập tức khởi động, mấy vòng trọng lực vây lấy Hạ Tác và Nhược Cửu Châu. Các vòng sáng xoay chuyển, đưa hai người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Lĩnh vực tinh thần phát tán của Hạ Tác dường như nghe thấy tiếng những cỗ máy này đột nhiên căng cứng lại.— Xiu.Như một chiếc lò xo, vòng sáng đáp xuống mặt đất nhận được năng lượng khổng lồ rồi bay vút lên trời. Trước mắt Hạ Tác, người bị cố định trong vòng sáng, bỗng lóe lên. Hàng chục kilomet vụt qua trong cú nhảy nhẹ nhàng đó, chớp mắt họ đã ở trên Mạng Lưới Trời.Thượng tá cầm một mặt nạ oxy ở một bên, một tay che miệng. Nhược Cửu Châu ở bên cạnh cười hì hì hỏi: "Có thai rồi à?"Hạ Tác: "..."Chẳng qua là tốc độ quá nhanh nên hơi chóng mặt thôi được không?Gân xanh nổi lên trên trán, anh đá một cái. Nhược Cửu Châu nhanh chóng né tránh, còn giả vờ bị đá trúng mà bay lên, sau đó tiếp đất lăn một vòng.Vừa cảm thán đôi chân của “tiểu bạch kiểm” nhà mình thật đáng để ngắm nhìn cả năm, đặc biệt là khi đá người thì đường nét chân càng thêm duyên dáng, Nhược Cửu Châu đang định đứng dậy thì cả mặt đất đột nhiên rung lắc.Sau cơn rung lắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc mới kịp truyền tới.Cùng lúc đó, thiết bị thông minh cá nhân của Nhược Cửu Châu cũng kêu vang. Cả cấp dưới lẫn cấp trên trực tiếp của anh đều liên lạc, tin nhắn bay đến như tuyết. Chưa đầy vài giây, số lượng tin nhắn đã đạt đến giới hạn 999, suýt chút nữa làm tắc nghẽn thiết bị thông minh cá nhân của Chiến Binh."Hôm nay lũ côn trùng đánh mạnh ghê." Trực tiếp đổi trạng thái thành [Từ chối mọi cuộc gọi và tin nhắn], Nhược Cửu Châu kết nối vào hệ thống chỉ huy, mở lại các mệnh lệnh trước đó.Người chỉ huy trong hệ thống không phải là số một đại diện cho nguyên soái, mà là số hai chưa từng xuất hiện.Sự xuất hiện của anh trong hệ thống chỉ huy đã được số hai đang chỉ huy chú ý. Khác với Nguyên soái Turan, người quen dùng giọng nói để chỉ huy hơn, ngay lập tức một chuỗi tọa độ được gửi đến màn hình quang học của Nhược Cửu Châu, cuối tọa độ là một mệnh lệnh."Tập hợp đội 707, xung phong theo hướng tọa độ, ngươi là mũi nhọn.""Thầy An thật sự rất coi trọng tôi." Nhược Cửu Châu lẩm bẩm nhỏ.Sau đó anh xích lại gần Hạ Tác, giật phắt chiếc mặt nạ dưỡng khí Hạ Tác vừa đeo ra, nhìn thấy vẻ giận dữ trong ánh mắt của Thượng tá tóc xám, anh không khỏi vui vẻ nghĩ – một Hạ Tác sống động như thế này, chỉ thuộc về mình tôi.Trước khi Hạ Tác kịp nổi giận, anh đỡ lấy sau gáy Hạ Tác, rồi hôn sâu xuống.Một người lính bị Thiên Trụ bắn lên Mạng Lưới Trời, vừa bước ra khỏi Thiên Trụ đã giật mình khi thấy hai người đang ôm hôn nhau ngay chính giữa cửa.… Vãi chưởng, chó độc thân không phải là người à? Ai đang rải pháo sáng lung tung thế.Anh ta liếc nhanh mấy cái, không dám nói gì, đi sang một bên lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang.Đợi đến khi người lính hoàn tất việc khởi động, khung hình hiển thị chỉ còn lại viên sĩ quan không mặc đồ chiến đấu đứng tại chỗ. Còn nhân vật chính khác của màn ân ái đã biến mất. Anh ta nhìn viên sĩ quan đó tự đeo mặt nạ oxy, ánh mắt dõi theo cửa phóng của bộ giáp vũ trang.Giọng nữ lạnh lùng của trí tuệ nhân tạo đang chậm rãi kể."Đường ray quang học đã mở hoàn toàn, chuẩn bị phóng—"Người lính lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang, che đi ánh mắt dò xét của viên sĩ quan đó. Anh ta vừa vặn xếp sau một bộ giáp vũ trang màu đen tuyền.Bộ giáp vũ trang tiêu chuẩn thường có màu xanh đậm, còn bộ giáp vũ trang đen tuyền thường thuộc về một sĩ quan nào đó đã được cải tạo. Mười ba đóa hồng vàng trên hai cánh tay của bộ giáp đen tuyền càng thêm chói mắt, nghĩ thôi đã thấy chắc chắn sẽ rất thu hút sự thù địch khi đối mặt với lũ côn trùng.Bộ giáp vũ trang như vậy mà đưa cho người lính, anh ta cũng không dám mặc, bởi vì anh ta bây giờ ngay cả việc sống sót trong tay lũ côn trùng còn rất khó khăn, nói gì đến việc thu hút thù hận làm tanker.Bộ giáp vũ trang màu đen phía trước đã được phóng ra. Người lính bước vào vị trí phóng, đột nhiên nhớ ra trên Kim Thủy Tinh, người mặc bộ giáp vũ trang màu đen có mười ba đóa hồng, hình như chỉ có Thiếu tá Nhược Cửu Châu của đội 707 thôi phải không?… Hả?Vãi chưởng, người vừa hôn Thiếu tá Nhược là ai, anh ta không nhìn thấy gì cả đâuuuuu!Mang theo sự phẫn nộ gầm thét trong lòng, người lính và bộ giáp vũ trang của anh ta cùng bị bắn vào vũ trụ mênh mông.Người lính không nhìn thấy, viên sĩ quan tóc xám phát hiện trên Thiên Trụ không còn ai nữa, im lặng đi đến kho vũ khí bên cạnh lối đi phóng, rồi leo lên một bộ giáp vũ trang.Thiết bị thông minh cá nhân: "...Thưa ngài, ngài định làm gì?"Hạ Tác: "Ra chiến trường."Thiết bị thông minh cá nhân: "Thưa ngài, ngài chưa thay đồ chiến đấu, cũng không có quyền hạn điều khiển bộ giáp vũ trang. Xin nhắc nhở, ngài đã ba năm rồi không mặc bộ giáp vũ trang để chiến đấu..."Hạ Tác đặt thanh trường đao luôn mang theo bên mình vào khe vũ khí, tháo kính bảo hộ ra, nhíu mày đặt vật phẩm thuộc về ai đó này vào chỗ trống duy nhất ở phía sau lưng bộ giáp vũ trang.Trong thiết kế, lỗ đó dùng để lính bộ binh đặt đồ linh tinh, nhưng thường thì vị trí này dành cho vật may mắn của người lính trên chiến trường, thường là bùa hộ mệnh từ vị hôn thê hoặc cha mẹ tặng.Thiết bị thông minh cá nhân: "..."Chủ nhân của nó chắc chắn không biết ý nghĩa này, nhưng... dù sao thì Thiếu tá Nhược và chủ nhân cũng có mối quan hệ như thế mà.Tia xạ tinh thần giả phun ra, xâm nhập vào hệ thống của bộ giáp vũ trang để khởi động c**ng b*c. Hạ Tác, người đã lâu không sử dụng bộ giáp vũ trang, với chút không quen thuộc bước vào lối đi phóng, và bị đường ray quang học bắn vào vũ trụ.Một luồng tia hạt sượt qua Hạ Tác, người vừa ra khỏi lối đi. Hạ Tác, vẫn còn đang làm quen với cỗ máy, có chút cứng nhắc né tránh, quay lại phát hiện không xa có một con trùng pháo đang phun ra cầu sáng.Vì mặc bộ giáp vũ trang của binh lính thông thường, nên bị coi là quả hồng mềm để n*n b*p sao?Thông qua kênh liên lạc trên bộ giáp vũ trang, Hạ Tác liếc qua những mệnh lệnh đang tràn ngập ở rìa tầm nhìn trong hệ thống chỉ huy, cảm thấy không thể phí thời gian với một con trùng binh nhỏ như thế này.Anh còn phải đi xem nữa.Đi xem chiến trường của Nhược Cửu Châu, đi xem Nhược Cửu Châu chiến đấu như thế nào.Đương nhiên, tiện thể nhúng tay vào trận chiến của Nhược Cửu Châu, cũng khá tốt.Có viện trợ mà chẳng lẽ lại không vui sao.Con trùng pháo ở một bên cuối cùng đã nén năng lượng cầu sáng trong miệng đến cực điểm mà nó có thể làm được. Dưới cường độ năng lượng như vậy, con người tuyệt đối không thể sống sót. Nghĩ vậy, con trùng pháo tự hào phun ra cầu sáng, nhìn cầu sáng hóa thành một luồng tia rời khỏi cung.Và một luồng tia sáng chói hơn đã đến trên đỉnh đầu nó.Người lính bình thường sao có thể có Thanh Trảm Hạm? Con trùng pháo cứ nghĩ mãi vấn đề này trước khi chết.Hạ Tác, người chém đôi con trùng pháo, nhìn những con số giảm vùn vụt trên thang năng lượng mà thấy hơi xót ruột.Bình thường anh dùng Thanh Trảm Hạm, lưỡi đao dài nhất là hai mươi centimet, năng lượng tiêu hao với tiền trợ cấp của anh vẫn đủ chi trả. Thế mà hôm nay lên bộ giáp vũ trang, lưỡi sáng đột nhiên dài ra mười mét, hút năng lượng đến mức không thể tin được.Hạ Tác chỉ đành lặng lẽ tắt Thanh Trảm Hạm.Nhược Cửu Châu ở đâu, gần như không cần tìm kiếm.Nhìn một cái, ở nơi kịch liệt nhất chắc chắn sẽ thấy bóng dáng bộ giáp vũ trang màu đen đó.Xung quanh Chiến Binh tụ tập khoảng vài nghìn lính bộ binh. Anh đứng ở tiền tuyến của cuộc tấn công trùng tộc, phía trước là lưỡi dao sắc bén của trùng binh, phía sau là đồng đội của mình. Anh như một lá cờ cắm chặt tại chỗ, những luồng tia hạt rực rỡ bùng nổ, bao bọc anh xông thẳng vào nơi trùng tộc dày đặc nhất.Đối diện với anh là một con trùng đỏ rực khổng lồ dài khoảng mười mét. Trong vũ trụ không có oxy, màu sắc tươi tắn như một ngọn lửa không bao giờ tắt."Ana Rì—!"Nhược Cửu Châu gầm lên, cánh tay máy móc linh hoạt như thể là một phần cơ thể anh, xoay cổ tay đưa lưỡi đao quang rung động mạnh mẽ xuyên qua khe hở, cánh tay máy móc còn lại lộ ra nòng pháo đen ngòm, photon đang được ngưng tụ trong nòng pháo, chờ đợi được phóng ra.Xung quanh lớp vỏ giáp của thủ lĩnh trùng tộc, vốn đã lâu không xuất hiện, hiện ra từng mảng vảy năng lượng sáng loáng. Đây là vảy năng lượng bảo vệ mà chỉ những trùng tộc đã tiến hóa cao mới có, dù là Thanh Trảm Hạm cũng phải tốn rất nhiều thời gian và năng lượng mới có thể chém xuyên.Nhược Cửu Châu không cam lòng rút Thanh Trảm Hạm về, lớp vỏ bảo vệ vừa bị anh tấn công chỉ mờ đi đôi chút."Chống đỡ một giây!"Anh gầm lên trong kênh liên lạc, hàng nghìn bộ giáp vũ trang phía sau lao lên. Các chiến hạm từ xa, dưới hỏa lực của trùng pháo, điều chỉnh nòng pháo nhằm hỗ trợ một chút cho các bộ binh ở tiền tuyến. Nhược Cửu Châu quay người, bật tối đa công suất bộ đẩy, chịu đựng sức nóng bỏng rát ở lưng, nhấn nút phóng.Pháo hạt điện tích đang tích năng lượng hoàn tất vào khoảnh khắc này.Một luồng sáng trắng trong chớp mắt va chạm vào lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì. Các photon của lớp vỏ bảo vệ và photon của pháo hạt giành giật từng chút không gian, những luồng sáng nhỏ bay tán loạn như những chùm pháo hoa nở rộ."Con người!" Con trùng cái đỏ rực gầm lên, giọng nói xâm nhập vào kênh liên lạc của phe nhân loại, "Ngươi nghĩ mình có thể phá vỡ lớp vỏ giáp của ta sao?"Hàng nghìn kilomet cách đó, trong kỳ hạm, Nguyên soái Turan nhắm mắt lại. Vô số luồng dữ liệu lướt qua trong đầu ông, ra lệnh cho hàng nghìn chiến hạm nhảy vào đội hình trùng tộc bắn một phát, rồi lại xuyên không đến một nơi khác.Ba nghìn chiến hạm liên tục thay đổi vị trí trên bản đồ sao của An Hoài Xuân, người ngồi ở phía sau chỉ huy, tất cả biến thành những điểm sáng nhấp nháy. Trung tướng, người chỉ nhìn thôi đã thấy chóng mặt, cảm thấy có lẽ chỉ có Tập đoàn quân thứ hai mới có thể giây trước bị thống soái chỉ huy bắn một phát theo hướng mười hai giờ, giây sau lại xuyên không đến một nơi khác, rồi lại bắn một phát theo hướng tám giờ.Tuy nhiên, tuyến chiến đấu mà trùng tộc đang tấn công dữ dội lần này đã bị phá tan tành dưới lối đánh hỗn loạn và tùy tiện của Turan.Vẫn còn một điểm kiên cố nhất chưa bị phá vỡ, đó là thủ lĩnh trùng—Turan trên kỳ hạm mở mắt ra, trong đôi mắt xanh biếc có ánh sáng lóe lên. Lĩnh vực tinh thần của ông chạm tới một lĩnh vực tinh thần khác không xa Nhược Cửu Châu. Ông không do dự dùng tinh thần lực kết nối để có được tọa độ."Hạm đội biên chế thứ nhất, chuẩn bị... xuyên không!"Nhược Cửu Châu, người cuối cùng cũng phá vỡ một phần lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì, chưa kịp th* d*c đã thấy cái lỗ vừa được phá ra trên lớp vỏ bảo vệ lại bắt đầu co lại và khép kín.Còn bộ giáp vũ trang của anh bị lực giật của pháo hạt điện tích đẩy ra xa Ana Rì, không thể kịp đến trước khi cái lỗ khép lại.An Hoài Xuân trong sở chỉ huy nhanh chóng gõ xuống hai chữ: "Tấn công!"Năm mươi chiến hạm nhảy đến phía sau các bộ binh, dàn thành một hàng. Các nòng pháo đã hoàn thành việc tích năng lượng phun ra những luồng sáng rực rỡ, đồng thời Turan trên kỳ hạm cũng ra lệnh trong lĩnh vực tinh thần: [Nhắm bắn!]Không đủ.Nhược Cửu Châu trơ mắt nhìn cái lỗ vừa được phá ra khép lại. Trực giác mách bảo rằng trước khi tia hạt đến, lớp vỏ bảo vệ của Ana Rì sẽ khôi phục như cũ.Ana Rì hất bay những bộ giáp vũ trang đang vây quanh nó, "Làm việc vô ích thôi, loài người yếu ớt!"Đáng ghét—!Nhược Cửu Châu băng qua giữa những bộ giáp vũ trang đang ngã rạp, bất chấp còn bao nhiêu năng lượng mà rút Thanh Trảm Hạm ra.Sau đó anh mới đột nhiên nhìn thấy, một bộ giáp vũ trang màu xanh đậm tiếp cận cái lỗ sắp khép lại nhanh hơn anh, mũi đao sắc bén màu xanh lam trên tay vô cùng quen thuộc.Là... đao của Hạ Tác.Lưỡi sáng màu xanh lam cắm sâu vào vai con trùng đỏ rực trước khi cái lỗ kịp khép lại.

Trên Kim Thủy Tinh, cuộc chiến giữa nhân loại và trùng tộc thường không lan đến mặt đất.

Bởi vì trên bầu trời Kim Thủy Tinh có một Mạng Lưới Trời.

Một tấm lưới khổng lồ hình cầu, bao phủ sáu trăm triệu kilomet vuông đất liền và biển cả, tạo thành tuyến phòng thủ quan trọng nhất của Kim Thủy Tinh.

Tấm lưới này cách bề mặt Kim Thủy Tinh trung bình chín mươi lăm kilomet, được vô số Thiên Trụ cố định trong tầng bình lưu. Dựa vào đó, nhân loại đã phong tỏa trùng tộc ở phía đông khu vực tinh vân của Liên Bang.

Đó mới là tiền tuyến thực sự giữa người và côn trùng.

Gần Bộ Tổng Tham mưu trên mặt đất có một Thiên Trụ. Bộ giáp vũ trang của Nhược Cửu Châu được đặt ở đó. Anh kéo Hạ Tác nhảy lên ván trượt bay, giẫm lên vệt lửa bay về phía lối vào Thiên Trụ. Trong cơn gió lồng lộng tạt vào mặt, Chiến Binh tháo kính bảo hộ ra, thô bạo đeo lên cho Hạ Tác.

Góc kính bảo hộ va vào xương hốc mắt, hơi đau.

Hạ Tác nhíu mày. Kính bảo hộ vẫn còn vương hơi ấm của ai đó, càng vừa vặn hơn cả chủ nhân, bù đắp nhiệt độ bị gió cuốn đi.

"Cậu thì sao?" Hạ Tác hỏi.

Giọng nói của anh lẫn trong gió, vỡ vụn, cùng với tiếng hú có chút điên cuồng của Nhược Cửu Châu cũng vỡ vụn theo.

Rõ ràng, việc không mang bất kỳ biện pháp bảo hộ nào mà cứ thế phóng nhanh trong gió khiến Chiến Binh vô cùng hưng phấn.

Hạ Tác thật muốn đạp tên này xuống ván trượt bay.

"Đừng lo lắng mà, lát nữa lên bộ giáp vũ trang tôi cũng phải đội mũ bảo hiểm. Cậu cứ giữ kính bảo hộ trước đi."

"Tôi không lo cho cậu."

"Được rồi được rồi, là tôi lo cậu lát nữa trên chiến trường bị tia hạt đốt cháy nhãn cầu."

Rõ ràng Nhược Cửu Châu là người nhượng bộ trước, nhưng Hạ Tác lại cảm thấy có chút bực bội.

Cả hai cùng lao vào Thiên Trụ. Cảm ứng thông minh của Thiên Trụ lập tức khởi động, mấy vòng trọng lực vây lấy Hạ Tác và Nhược Cửu Châu. Các vòng sáng xoay chuyển, đưa hai người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Lĩnh vực tinh thần phát tán của Hạ Tác dường như nghe thấy tiếng những cỗ máy này đột nhiên căng cứng lại.

— Xiu.

Như một chiếc lò xo, vòng sáng đáp xuống mặt đất nhận được năng lượng khổng lồ rồi bay vút lên trời. Trước mắt Hạ Tác, người bị cố định trong vòng sáng, bỗng lóe lên. Hàng chục kilomet vụt qua trong cú nhảy nhẹ nhàng đó, chớp mắt họ đã ở trên Mạng Lưới Trời.

Thượng tá cầm một mặt nạ oxy ở một bên, một tay che miệng. Nhược Cửu Châu ở bên cạnh cười hì hì hỏi: "Có thai rồi à?"

Hạ Tác: "..."

Chẳng qua là tốc độ quá nhanh nên hơi chóng mặt thôi được không?

Gân xanh nổi lên trên trán, anh đá một cái. Nhược Cửu Châu nhanh chóng né tránh, còn giả vờ bị đá trúng mà bay lên, sau đó tiếp đất lăn một vòng.

Vừa cảm thán đôi chân của “tiểu bạch kiểm” nhà mình thật đáng để ngắm nhìn cả năm, đặc biệt là khi đá người thì đường nét chân càng thêm duyên dáng, Nhược Cửu Châu đang định đứng dậy thì cả mặt đất đột nhiên rung lắc.

Sau cơn rung lắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc mới kịp truyền tới.

Cùng lúc đó, thiết bị thông minh cá nhân của Nhược Cửu Châu cũng kêu vang. Cả cấp dưới lẫn cấp trên trực tiếp của anh đều liên lạc, tin nhắn bay đến như tuyết. Chưa đầy vài giây, số lượng tin nhắn đã đạt đến giới hạn 999, suýt chút nữa làm tắc nghẽn thiết bị thông minh cá nhân của Chiến Binh.

"Hôm nay lũ côn trùng đánh mạnh ghê." Trực tiếp đổi trạng thái thành [Từ chối mọi cuộc gọi và tin nhắn], Nhược Cửu Châu kết nối vào hệ thống chỉ huy, mở lại các mệnh lệnh trước đó.

Người chỉ huy trong hệ thống không phải là số một đại diện cho nguyên soái, mà là số hai chưa từng xuất hiện.

Sự xuất hiện của anh trong hệ thống chỉ huy đã được số hai đang chỉ huy chú ý. Khác với Nguyên soái Turan, người quen dùng giọng nói để chỉ huy hơn, ngay lập tức một chuỗi tọa độ được gửi đến màn hình quang học của Nhược Cửu Châu, cuối tọa độ là một mệnh lệnh.

"Tập hợp đội 707, xung phong theo hướng tọa độ, ngươi là mũi nhọn."

"Thầy An thật sự rất coi trọng tôi." Nhược Cửu Châu lẩm bẩm nhỏ.

Sau đó anh xích lại gần Hạ Tác, giật phắt chiếc mặt nạ dưỡng khí Hạ Tác vừa đeo ra, nhìn thấy vẻ giận dữ trong ánh mắt của Thượng tá tóc xám, anh không khỏi vui vẻ nghĩ – một Hạ Tác sống động như thế này, chỉ thuộc về mình tôi.

Trước khi Hạ Tác kịp nổi giận, anh đỡ lấy sau gáy Hạ Tác, rồi hôn sâu xuống.

Một người lính bị Thiên Trụ bắn lên Mạng Lưới Trời, vừa bước ra khỏi Thiên Trụ đã giật mình khi thấy hai người đang ôm hôn nhau ngay chính giữa cửa.

… Vãi chưởng, chó độc thân không phải là người à? Ai đang rải pháo sáng lung tung thế.

Anh ta liếc nhanh mấy cái, không dám nói gì, đi sang một bên lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang.

Đợi đến khi người lính hoàn tất việc khởi động, khung hình hiển thị chỉ còn lại viên sĩ quan không mặc đồ chiến đấu đứng tại chỗ. Còn nhân vật chính khác của màn ân ái đã biến mất. Anh ta nhìn viên sĩ quan đó tự đeo mặt nạ oxy, ánh mắt dõi theo cửa phóng của bộ giáp vũ trang.

Giọng nữ lạnh lùng của trí tuệ nhân tạo đang chậm rãi kể.

"Đường ray quang học đã mở hoàn toàn, chuẩn bị phóng—"

Người lính lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang, che đi ánh mắt dò xét của viên sĩ quan đó. Anh ta vừa vặn xếp sau một bộ giáp vũ trang màu đen tuyền.

Bộ giáp vũ trang tiêu chuẩn thường có màu xanh đậm, còn bộ giáp vũ trang đen tuyền thường thuộc về một sĩ quan nào đó đã được cải tạo. Mười ba đóa hồng vàng trên hai cánh tay của bộ giáp đen tuyền càng thêm chói mắt, nghĩ thôi đã thấy chắc chắn sẽ rất thu hút sự thù địch khi đối mặt với lũ côn trùng.

Bộ giáp vũ trang như vậy mà đưa cho người lính, anh ta cũng không dám mặc, bởi vì anh ta bây giờ ngay cả việc sống sót trong tay lũ côn trùng còn rất khó khăn, nói gì đến việc thu hút thù hận làm tanker.

Bộ giáp vũ trang màu đen phía trước đã được phóng ra. Người lính bước vào vị trí phóng, đột nhiên nhớ ra trên Kim Thủy Tinh, người mặc bộ giáp vũ trang màu đen có mười ba đóa hồng, hình như chỉ có Thiếu tá Nhược Cửu Châu của đội 707 thôi phải không?

… Hả?

Vãi chưởng, người vừa hôn Thiếu tá Nhược là ai, anh ta không nhìn thấy gì cả đâuuuuu!

Mang theo sự phẫn nộ gầm thét trong lòng, người lính và bộ giáp vũ trang của anh ta cùng bị bắn vào vũ trụ mênh mông.

Người lính không nhìn thấy, viên sĩ quan tóc xám phát hiện trên Thiên Trụ không còn ai nữa, im lặng đi đến kho vũ khí bên cạnh lối đi phóng, rồi leo lên một bộ giáp vũ trang.

Thiết bị thông minh cá nhân: "...Thưa ngài, ngài định làm gì?"

Hạ Tác: "Ra chiến trường."

Thiết bị thông minh cá nhân: "Thưa ngài, ngài chưa thay đồ chiến đấu, cũng không có quyền hạn điều khiển bộ giáp vũ trang. Xin nhắc nhở, ngài đã ba năm rồi không mặc bộ giáp vũ trang để chiến đấu..."

Hạ Tác đặt thanh trường đao luôn mang theo bên mình vào khe vũ khí, tháo kính bảo hộ ra, nhíu mày đặt vật phẩm thuộc về ai đó này vào chỗ trống duy nhất ở phía sau lưng bộ giáp vũ trang.

Trong thiết kế, lỗ đó dùng để lính bộ binh đặt đồ linh tinh, nhưng thường thì vị trí này dành cho vật may mắn của người lính trên chiến trường, thường là bùa hộ mệnh từ vị hôn thê hoặc cha mẹ tặng.

Thiết bị thông minh cá nhân: "..."

Chủ nhân của nó chắc chắn không biết ý nghĩa này, nhưng... dù sao thì Thiếu tá Nhược và chủ nhân cũng có mối quan hệ như thế mà.

Tia xạ tinh thần giả phun ra, xâm nhập vào hệ thống của bộ giáp vũ trang để khởi động c**ng b*c. Hạ Tác, người đã lâu không sử dụng bộ giáp vũ trang, với chút không quen thuộc bước vào lối đi phóng, và bị đường ray quang học bắn vào vũ trụ.

Một luồng tia hạt sượt qua Hạ Tác, người vừa ra khỏi lối đi. Hạ Tác, vẫn còn đang làm quen với cỗ máy, có chút cứng nhắc né tránh, quay lại phát hiện không xa có một con trùng pháo đang phun ra cầu sáng.

Vì mặc bộ giáp vũ trang của binh lính thông thường, nên bị coi là quả hồng mềm để n*n b*p sao?

Thông qua kênh liên lạc trên bộ giáp vũ trang, Hạ Tác liếc qua những mệnh lệnh đang tràn ngập ở rìa tầm nhìn trong hệ thống chỉ huy, cảm thấy không thể phí thời gian với một con trùng binh nhỏ như thế này.

Anh còn phải đi xem nữa.

Đi xem chiến trường của Nhược Cửu Châu, đi xem Nhược Cửu Châu chiến đấu như thế nào.

Đương nhiên, tiện thể nhúng tay vào trận chiến của Nhược Cửu Châu, cũng khá tốt.

Có viện trợ mà chẳng lẽ lại không vui sao.

Con trùng pháo ở một bên cuối cùng đã nén năng lượng cầu sáng trong miệng đến cực điểm mà nó có thể làm được. Dưới cường độ năng lượng như vậy, con người tuyệt đối không thể sống sót. Nghĩ vậy, con trùng pháo tự hào phun ra cầu sáng, nhìn cầu sáng hóa thành một luồng tia rời khỏi cung.

Và một luồng tia sáng chói hơn đã đến trên đỉnh đầu nó.

Người lính bình thường sao có thể có Thanh Trảm Hạm? Con trùng pháo cứ nghĩ mãi vấn đề này trước khi chết.

Hạ Tác, người chém đôi con trùng pháo, nhìn những con số giảm vùn vụt trên thang năng lượng mà thấy hơi xót ruột.

Bình thường anh dùng Thanh Trảm Hạm, lưỡi đao dài nhất là hai mươi centimet, năng lượng tiêu hao với tiền trợ cấp của anh vẫn đủ chi trả. Thế mà hôm nay lên bộ giáp vũ trang, lưỡi sáng đột nhiên dài ra mười mét, hút năng lượng đến mức không thể tin được.

Hạ Tác chỉ đành lặng lẽ tắt Thanh Trảm Hạm.

Nhược Cửu Châu ở đâu, gần như không cần tìm kiếm.

Nhìn một cái, ở nơi kịch liệt nhất chắc chắn sẽ thấy bóng dáng bộ giáp vũ trang màu đen đó.

Xung quanh Chiến Binh tụ tập khoảng vài nghìn lính bộ binh. Anh đứng ở tiền tuyến của cuộc tấn công trùng tộc, phía trước là lưỡi dao sắc bén của trùng binh, phía sau là đồng đội của mình. Anh như một lá cờ cắm chặt tại chỗ, những luồng tia hạt rực rỡ bùng nổ, bao bọc anh xông thẳng vào nơi trùng tộc dày đặc nhất.

Đối diện với anh là một con trùng đỏ rực khổng lồ dài khoảng mười mét. Trong vũ trụ không có oxy, màu sắc tươi tắn như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

"Ana Rì—!"

Nhược Cửu Châu gầm lên, cánh tay máy móc linh hoạt như thể là một phần cơ thể anh, xoay cổ tay đưa lưỡi đao quang rung động mạnh mẽ xuyên qua khe hở, cánh tay máy móc còn lại lộ ra nòng pháo đen ngòm, photon đang được ngưng tụ trong nòng pháo, chờ đợi được phóng ra.

Xung quanh lớp vỏ giáp của thủ lĩnh trùng tộc, vốn đã lâu không xuất hiện, hiện ra từng mảng vảy năng lượng sáng loáng. Đây là vảy năng lượng bảo vệ mà chỉ những trùng tộc đã tiến hóa cao mới có, dù là Thanh Trảm Hạm cũng phải tốn rất nhiều thời gian và năng lượng mới có thể chém xuyên.

Nhược Cửu Châu không cam lòng rút Thanh Trảm Hạm về, lớp vỏ bảo vệ vừa bị anh tấn công chỉ mờ đi đôi chút.

"Chống đỡ một giây!"

Anh gầm lên trong kênh liên lạc, hàng nghìn bộ giáp vũ trang phía sau lao lên. Các chiến hạm từ xa, dưới hỏa lực của trùng pháo, điều chỉnh nòng pháo nhằm hỗ trợ một chút cho các bộ binh ở tiền tuyến. Nhược Cửu Châu quay người, bật tối đa công suất bộ đẩy, chịu đựng sức nóng bỏng rát ở lưng, nhấn nút phóng.

Pháo hạt điện tích đang tích năng lượng hoàn tất vào khoảnh khắc này.

Một luồng sáng trắng trong chớp mắt va chạm vào lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì. Các photon của lớp vỏ bảo vệ và photon của pháo hạt giành giật từng chút không gian, những luồng sáng nhỏ bay tán loạn như những chùm pháo hoa nở rộ.

"Con người!" Con trùng cái đỏ rực gầm lên, giọng nói xâm nhập vào kênh liên lạc của phe nhân loại, "Ngươi nghĩ mình có thể phá vỡ lớp vỏ giáp của ta sao?"

Hàng nghìn kilomet cách đó, trong kỳ hạm, Nguyên soái Turan nhắm mắt lại. Vô số luồng dữ liệu lướt qua trong đầu ông, ra lệnh cho hàng nghìn chiến hạm nhảy vào đội hình trùng tộc bắn một phát, rồi lại xuyên không đến một nơi khác.

Ba nghìn chiến hạm liên tục thay đổi vị trí trên bản đồ sao của An Hoài Xuân, người ngồi ở phía sau chỉ huy, tất cả biến thành những điểm sáng nhấp nháy. Trung tướng, người chỉ nhìn thôi đã thấy chóng mặt, cảm thấy có lẽ chỉ có Tập đoàn quân thứ hai mới có thể giây trước bị thống soái chỉ huy bắn một phát theo hướng mười hai giờ, giây sau lại xuyên không đến một nơi khác, rồi lại bắn một phát theo hướng tám giờ.

Tuy nhiên, tuyến chiến đấu mà trùng tộc đang tấn công dữ dội lần này đã bị phá tan tành dưới lối đánh hỗn loạn và tùy tiện của Turan.

Vẫn còn một điểm kiên cố nhất chưa bị phá vỡ, đó là thủ lĩnh trùng—

Turan trên kỳ hạm mở mắt ra, trong đôi mắt xanh biếc có ánh sáng lóe lên. Lĩnh vực tinh thần của ông chạm tới một lĩnh vực tinh thần khác không xa Nhược Cửu Châu. Ông không do dự dùng tinh thần lực kết nối để có được tọa độ.

"Hạm đội biên chế thứ nhất, chuẩn bị... xuyên không!"

Nhược Cửu Châu, người cuối cùng cũng phá vỡ một phần lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì, chưa kịp th* d*c đã thấy cái lỗ vừa được phá ra trên lớp vỏ bảo vệ lại bắt đầu co lại và khép kín.

Còn bộ giáp vũ trang của anh bị lực giật của pháo hạt điện tích đẩy ra xa Ana Rì, không thể kịp đến trước khi cái lỗ khép lại.

An Hoài Xuân trong sở chỉ huy nhanh chóng gõ xuống hai chữ: "Tấn công!"

Năm mươi chiến hạm nhảy đến phía sau các bộ binh, dàn thành một hàng. Các nòng pháo đã hoàn thành việc tích năng lượng phun ra những luồng sáng rực rỡ, đồng thời Turan trên kỳ hạm cũng ra lệnh trong lĩnh vực tinh thần: [Nhắm bắn!]

Không đủ.

Nhược Cửu Châu trơ mắt nhìn cái lỗ vừa được phá ra khép lại. Trực giác mách bảo rằng trước khi tia hạt đến, lớp vỏ bảo vệ của Ana Rì sẽ khôi phục như cũ.

Ana Rì hất bay những bộ giáp vũ trang đang vây quanh nó, "Làm việc vô ích thôi, loài người yếu ớt!"

Đáng ghét—!

Nhược Cửu Châu băng qua giữa những bộ giáp vũ trang đang ngã rạp, bất chấp còn bao nhiêu năng lượng mà rút Thanh Trảm Hạm ra.

Sau đó anh mới đột nhiên nhìn thấy, một bộ giáp vũ trang màu xanh đậm tiếp cận cái lỗ sắp khép lại nhanh hơn anh, mũi đao sắc bén màu xanh lam trên tay vô cùng quen thuộc.

Là... đao của Hạ Tác.

Lưỡi sáng màu xanh lam cắm sâu vào vai con trùng đỏ rực trước khi cái lỗ kịp khép lại.

Nhật Ký Trưởng Thành Của Người Dẫn Đường Nhân TạoTác giả: Ninh Thế CửuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Khoa HuyễnKhi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt. Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy ghép nhân tạo vào chuỗi gen bắt đầu phát huy tác dụng. Đồng tử mở rộng hết mức có thể để tìm kiếm ánh sáng yếu ớt. Một lúc sau, xd1009 xác định rằng mình vẫn đang ở trong viện nghiên cứu. Nhưng sao lại không bật đèn? [Bắt đầu truy xuất kho dữ liệu ký ức] Trong khi cậu hoàn thành chuỗi hoạt động này trong đầu, xd1009 vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên tấm hợp kim, không khác gì trước khi tỉnh dậy ngoài việc đôi mắt đã mở. Nếu không phải do tiếp xúc với tấm hợp kim khiến nó cũng mang nhiệt độ tương đương cơ thể, tư thế nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên của thiếu niên trông như một thi thể đang chờ được giải phẫu. Tấm hợp kim tản nhiệt rất nhanh, để có được nhiệt độ hiện tại, cậu chắc hẳn đã nằm… Trên Kim Thủy Tinh, cuộc chiến giữa nhân loại và trùng tộc thường không lan đến mặt đất.Bởi vì trên bầu trời Kim Thủy Tinh có một Mạng Lưới Trời.Một tấm lưới khổng lồ hình cầu, bao phủ sáu trăm triệu kilomet vuông đất liền và biển cả, tạo thành tuyến phòng thủ quan trọng nhất của Kim Thủy Tinh.Tấm lưới này cách bề mặt Kim Thủy Tinh trung bình chín mươi lăm kilomet, được vô số Thiên Trụ cố định trong tầng bình lưu. Dựa vào đó, nhân loại đã phong tỏa trùng tộc ở phía đông khu vực tinh vân của Liên Bang.Đó mới là tiền tuyến thực sự giữa người và côn trùng.Gần Bộ Tổng Tham mưu trên mặt đất có một Thiên Trụ. Bộ giáp vũ trang của Nhược Cửu Châu được đặt ở đó. Anh kéo Hạ Tác nhảy lên ván trượt bay, giẫm lên vệt lửa bay về phía lối vào Thiên Trụ. Trong cơn gió lồng lộng tạt vào mặt, Chiến Binh tháo kính bảo hộ ra, thô bạo đeo lên cho Hạ Tác.Góc kính bảo hộ va vào xương hốc mắt, hơi đau.Hạ Tác nhíu mày. Kính bảo hộ vẫn còn vương hơi ấm của ai đó, càng vừa vặn hơn cả chủ nhân, bù đắp nhiệt độ bị gió cuốn đi."Cậu thì sao?" Hạ Tác hỏi.Giọng nói của anh lẫn trong gió, vỡ vụn, cùng với tiếng hú có chút điên cuồng của Nhược Cửu Châu cũng vỡ vụn theo.Rõ ràng, việc không mang bất kỳ biện pháp bảo hộ nào mà cứ thế phóng nhanh trong gió khiến Chiến Binh vô cùng hưng phấn.Hạ Tác thật muốn đạp tên này xuống ván trượt bay."Đừng lo lắng mà, lát nữa lên bộ giáp vũ trang tôi cũng phải đội mũ bảo hiểm. Cậu cứ giữ kính bảo hộ trước đi.""Tôi không lo cho cậu.""Được rồi được rồi, là tôi lo cậu lát nữa trên chiến trường bị tia hạt đốt cháy nhãn cầu."Rõ ràng Nhược Cửu Châu là người nhượng bộ trước, nhưng Hạ Tác lại cảm thấy có chút bực bội.Cả hai cùng lao vào Thiên Trụ. Cảm ứng thông minh của Thiên Trụ lập tức khởi động, mấy vòng trọng lực vây lấy Hạ Tác và Nhược Cửu Châu. Các vòng sáng xoay chuyển, đưa hai người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Lĩnh vực tinh thần phát tán của Hạ Tác dường như nghe thấy tiếng những cỗ máy này đột nhiên căng cứng lại.— Xiu.Như một chiếc lò xo, vòng sáng đáp xuống mặt đất nhận được năng lượng khổng lồ rồi bay vút lên trời. Trước mắt Hạ Tác, người bị cố định trong vòng sáng, bỗng lóe lên. Hàng chục kilomet vụt qua trong cú nhảy nhẹ nhàng đó, chớp mắt họ đã ở trên Mạng Lưới Trời.Thượng tá cầm một mặt nạ oxy ở một bên, một tay che miệng. Nhược Cửu Châu ở bên cạnh cười hì hì hỏi: "Có thai rồi à?"Hạ Tác: "..."Chẳng qua là tốc độ quá nhanh nên hơi chóng mặt thôi được không?Gân xanh nổi lên trên trán, anh đá một cái. Nhược Cửu Châu nhanh chóng né tránh, còn giả vờ bị đá trúng mà bay lên, sau đó tiếp đất lăn một vòng.Vừa cảm thán đôi chân của “tiểu bạch kiểm” nhà mình thật đáng để ngắm nhìn cả năm, đặc biệt là khi đá người thì đường nét chân càng thêm duyên dáng, Nhược Cửu Châu đang định đứng dậy thì cả mặt đất đột nhiên rung lắc.Sau cơn rung lắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc mới kịp truyền tới.Cùng lúc đó, thiết bị thông minh cá nhân của Nhược Cửu Châu cũng kêu vang. Cả cấp dưới lẫn cấp trên trực tiếp của anh đều liên lạc, tin nhắn bay đến như tuyết. Chưa đầy vài giây, số lượng tin nhắn đã đạt đến giới hạn 999, suýt chút nữa làm tắc nghẽn thiết bị thông minh cá nhân của Chiến Binh."Hôm nay lũ côn trùng đánh mạnh ghê." Trực tiếp đổi trạng thái thành [Từ chối mọi cuộc gọi và tin nhắn], Nhược Cửu Châu kết nối vào hệ thống chỉ huy, mở lại các mệnh lệnh trước đó.Người chỉ huy trong hệ thống không phải là số một đại diện cho nguyên soái, mà là số hai chưa từng xuất hiện.Sự xuất hiện của anh trong hệ thống chỉ huy đã được số hai đang chỉ huy chú ý. Khác với Nguyên soái Turan, người quen dùng giọng nói để chỉ huy hơn, ngay lập tức một chuỗi tọa độ được gửi đến màn hình quang học của Nhược Cửu Châu, cuối tọa độ là một mệnh lệnh."Tập hợp đội 707, xung phong theo hướng tọa độ, ngươi là mũi nhọn.""Thầy An thật sự rất coi trọng tôi." Nhược Cửu Châu lẩm bẩm nhỏ.Sau đó anh xích lại gần Hạ Tác, giật phắt chiếc mặt nạ dưỡng khí Hạ Tác vừa đeo ra, nhìn thấy vẻ giận dữ trong ánh mắt của Thượng tá tóc xám, anh không khỏi vui vẻ nghĩ – một Hạ Tác sống động như thế này, chỉ thuộc về mình tôi.Trước khi Hạ Tác kịp nổi giận, anh đỡ lấy sau gáy Hạ Tác, rồi hôn sâu xuống.Một người lính bị Thiên Trụ bắn lên Mạng Lưới Trời, vừa bước ra khỏi Thiên Trụ đã giật mình khi thấy hai người đang ôm hôn nhau ngay chính giữa cửa.… Vãi chưởng, chó độc thân không phải là người à? Ai đang rải pháo sáng lung tung thế.Anh ta liếc nhanh mấy cái, không dám nói gì, đi sang một bên lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang.Đợi đến khi người lính hoàn tất việc khởi động, khung hình hiển thị chỉ còn lại viên sĩ quan không mặc đồ chiến đấu đứng tại chỗ. Còn nhân vật chính khác của màn ân ái đã biến mất. Anh ta nhìn viên sĩ quan đó tự đeo mặt nạ oxy, ánh mắt dõi theo cửa phóng của bộ giáp vũ trang.Giọng nữ lạnh lùng của trí tuệ nhân tạo đang chậm rãi kể."Đường ray quang học đã mở hoàn toàn, chuẩn bị phóng—"Người lính lặng lẽ mặc bộ giáp vũ trang, che đi ánh mắt dò xét của viên sĩ quan đó. Anh ta vừa vặn xếp sau một bộ giáp vũ trang màu đen tuyền.Bộ giáp vũ trang tiêu chuẩn thường có màu xanh đậm, còn bộ giáp vũ trang đen tuyền thường thuộc về một sĩ quan nào đó đã được cải tạo. Mười ba đóa hồng vàng trên hai cánh tay của bộ giáp đen tuyền càng thêm chói mắt, nghĩ thôi đã thấy chắc chắn sẽ rất thu hút sự thù địch khi đối mặt với lũ côn trùng.Bộ giáp vũ trang như vậy mà đưa cho người lính, anh ta cũng không dám mặc, bởi vì anh ta bây giờ ngay cả việc sống sót trong tay lũ côn trùng còn rất khó khăn, nói gì đến việc thu hút thù hận làm tanker.Bộ giáp vũ trang màu đen phía trước đã được phóng ra. Người lính bước vào vị trí phóng, đột nhiên nhớ ra trên Kim Thủy Tinh, người mặc bộ giáp vũ trang màu đen có mười ba đóa hồng, hình như chỉ có Thiếu tá Nhược Cửu Châu của đội 707 thôi phải không?… Hả?Vãi chưởng, người vừa hôn Thiếu tá Nhược là ai, anh ta không nhìn thấy gì cả đâuuuuu!Mang theo sự phẫn nộ gầm thét trong lòng, người lính và bộ giáp vũ trang của anh ta cùng bị bắn vào vũ trụ mênh mông.Người lính không nhìn thấy, viên sĩ quan tóc xám phát hiện trên Thiên Trụ không còn ai nữa, im lặng đi đến kho vũ khí bên cạnh lối đi phóng, rồi leo lên một bộ giáp vũ trang.Thiết bị thông minh cá nhân: "...Thưa ngài, ngài định làm gì?"Hạ Tác: "Ra chiến trường."Thiết bị thông minh cá nhân: "Thưa ngài, ngài chưa thay đồ chiến đấu, cũng không có quyền hạn điều khiển bộ giáp vũ trang. Xin nhắc nhở, ngài đã ba năm rồi không mặc bộ giáp vũ trang để chiến đấu..."Hạ Tác đặt thanh trường đao luôn mang theo bên mình vào khe vũ khí, tháo kính bảo hộ ra, nhíu mày đặt vật phẩm thuộc về ai đó này vào chỗ trống duy nhất ở phía sau lưng bộ giáp vũ trang.Trong thiết kế, lỗ đó dùng để lính bộ binh đặt đồ linh tinh, nhưng thường thì vị trí này dành cho vật may mắn của người lính trên chiến trường, thường là bùa hộ mệnh từ vị hôn thê hoặc cha mẹ tặng.Thiết bị thông minh cá nhân: "..."Chủ nhân của nó chắc chắn không biết ý nghĩa này, nhưng... dù sao thì Thiếu tá Nhược và chủ nhân cũng có mối quan hệ như thế mà.Tia xạ tinh thần giả phun ra, xâm nhập vào hệ thống của bộ giáp vũ trang để khởi động c**ng b*c. Hạ Tác, người đã lâu không sử dụng bộ giáp vũ trang, với chút không quen thuộc bước vào lối đi phóng, và bị đường ray quang học bắn vào vũ trụ.Một luồng tia hạt sượt qua Hạ Tác, người vừa ra khỏi lối đi. Hạ Tác, vẫn còn đang làm quen với cỗ máy, có chút cứng nhắc né tránh, quay lại phát hiện không xa có một con trùng pháo đang phun ra cầu sáng.Vì mặc bộ giáp vũ trang của binh lính thông thường, nên bị coi là quả hồng mềm để n*n b*p sao?Thông qua kênh liên lạc trên bộ giáp vũ trang, Hạ Tác liếc qua những mệnh lệnh đang tràn ngập ở rìa tầm nhìn trong hệ thống chỉ huy, cảm thấy không thể phí thời gian với một con trùng binh nhỏ như thế này.Anh còn phải đi xem nữa.Đi xem chiến trường của Nhược Cửu Châu, đi xem Nhược Cửu Châu chiến đấu như thế nào.Đương nhiên, tiện thể nhúng tay vào trận chiến của Nhược Cửu Châu, cũng khá tốt.Có viện trợ mà chẳng lẽ lại không vui sao.Con trùng pháo ở một bên cuối cùng đã nén năng lượng cầu sáng trong miệng đến cực điểm mà nó có thể làm được. Dưới cường độ năng lượng như vậy, con người tuyệt đối không thể sống sót. Nghĩ vậy, con trùng pháo tự hào phun ra cầu sáng, nhìn cầu sáng hóa thành một luồng tia rời khỏi cung.Và một luồng tia sáng chói hơn đã đến trên đỉnh đầu nó.Người lính bình thường sao có thể có Thanh Trảm Hạm? Con trùng pháo cứ nghĩ mãi vấn đề này trước khi chết.Hạ Tác, người chém đôi con trùng pháo, nhìn những con số giảm vùn vụt trên thang năng lượng mà thấy hơi xót ruột.Bình thường anh dùng Thanh Trảm Hạm, lưỡi đao dài nhất là hai mươi centimet, năng lượng tiêu hao với tiền trợ cấp của anh vẫn đủ chi trả. Thế mà hôm nay lên bộ giáp vũ trang, lưỡi sáng đột nhiên dài ra mười mét, hút năng lượng đến mức không thể tin được.Hạ Tác chỉ đành lặng lẽ tắt Thanh Trảm Hạm.Nhược Cửu Châu ở đâu, gần như không cần tìm kiếm.Nhìn một cái, ở nơi kịch liệt nhất chắc chắn sẽ thấy bóng dáng bộ giáp vũ trang màu đen đó.Xung quanh Chiến Binh tụ tập khoảng vài nghìn lính bộ binh. Anh đứng ở tiền tuyến của cuộc tấn công trùng tộc, phía trước là lưỡi dao sắc bén của trùng binh, phía sau là đồng đội của mình. Anh như một lá cờ cắm chặt tại chỗ, những luồng tia hạt rực rỡ bùng nổ, bao bọc anh xông thẳng vào nơi trùng tộc dày đặc nhất.Đối diện với anh là một con trùng đỏ rực khổng lồ dài khoảng mười mét. Trong vũ trụ không có oxy, màu sắc tươi tắn như một ngọn lửa không bao giờ tắt."Ana Rì—!"Nhược Cửu Châu gầm lên, cánh tay máy móc linh hoạt như thể là một phần cơ thể anh, xoay cổ tay đưa lưỡi đao quang rung động mạnh mẽ xuyên qua khe hở, cánh tay máy móc còn lại lộ ra nòng pháo đen ngòm, photon đang được ngưng tụ trong nòng pháo, chờ đợi được phóng ra.Xung quanh lớp vỏ giáp của thủ lĩnh trùng tộc, vốn đã lâu không xuất hiện, hiện ra từng mảng vảy năng lượng sáng loáng. Đây là vảy năng lượng bảo vệ mà chỉ những trùng tộc đã tiến hóa cao mới có, dù là Thanh Trảm Hạm cũng phải tốn rất nhiều thời gian và năng lượng mới có thể chém xuyên.Nhược Cửu Châu không cam lòng rút Thanh Trảm Hạm về, lớp vỏ bảo vệ vừa bị anh tấn công chỉ mờ đi đôi chút."Chống đỡ một giây!"Anh gầm lên trong kênh liên lạc, hàng nghìn bộ giáp vũ trang phía sau lao lên. Các chiến hạm từ xa, dưới hỏa lực của trùng pháo, điều chỉnh nòng pháo nhằm hỗ trợ một chút cho các bộ binh ở tiền tuyến. Nhược Cửu Châu quay người, bật tối đa công suất bộ đẩy, chịu đựng sức nóng bỏng rát ở lưng, nhấn nút phóng.Pháo hạt điện tích đang tích năng lượng hoàn tất vào khoảnh khắc này.Một luồng sáng trắng trong chớp mắt va chạm vào lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì. Các photon của lớp vỏ bảo vệ và photon của pháo hạt giành giật từng chút không gian, những luồng sáng nhỏ bay tán loạn như những chùm pháo hoa nở rộ."Con người!" Con trùng cái đỏ rực gầm lên, giọng nói xâm nhập vào kênh liên lạc của phe nhân loại, "Ngươi nghĩ mình có thể phá vỡ lớp vỏ giáp của ta sao?"Hàng nghìn kilomet cách đó, trong kỳ hạm, Nguyên soái Turan nhắm mắt lại. Vô số luồng dữ liệu lướt qua trong đầu ông, ra lệnh cho hàng nghìn chiến hạm nhảy vào đội hình trùng tộc bắn một phát, rồi lại xuyên không đến một nơi khác.Ba nghìn chiến hạm liên tục thay đổi vị trí trên bản đồ sao của An Hoài Xuân, người ngồi ở phía sau chỉ huy, tất cả biến thành những điểm sáng nhấp nháy. Trung tướng, người chỉ nhìn thôi đã thấy chóng mặt, cảm thấy có lẽ chỉ có Tập đoàn quân thứ hai mới có thể giây trước bị thống soái chỉ huy bắn một phát theo hướng mười hai giờ, giây sau lại xuyên không đến một nơi khác, rồi lại bắn một phát theo hướng tám giờ.Tuy nhiên, tuyến chiến đấu mà trùng tộc đang tấn công dữ dội lần này đã bị phá tan tành dưới lối đánh hỗn loạn và tùy tiện của Turan.Vẫn còn một điểm kiên cố nhất chưa bị phá vỡ, đó là thủ lĩnh trùng—Turan trên kỳ hạm mở mắt ra, trong đôi mắt xanh biếc có ánh sáng lóe lên. Lĩnh vực tinh thần của ông chạm tới một lĩnh vực tinh thần khác không xa Nhược Cửu Châu. Ông không do dự dùng tinh thần lực kết nối để có được tọa độ."Hạm đội biên chế thứ nhất, chuẩn bị... xuyên không!"Nhược Cửu Châu, người cuối cùng cũng phá vỡ một phần lớp vỏ bảo vệ trên người Ana Rì, chưa kịp th* d*c đã thấy cái lỗ vừa được phá ra trên lớp vỏ bảo vệ lại bắt đầu co lại và khép kín.Còn bộ giáp vũ trang của anh bị lực giật của pháo hạt điện tích đẩy ra xa Ana Rì, không thể kịp đến trước khi cái lỗ khép lại.An Hoài Xuân trong sở chỉ huy nhanh chóng gõ xuống hai chữ: "Tấn công!"Năm mươi chiến hạm nhảy đến phía sau các bộ binh, dàn thành một hàng. Các nòng pháo đã hoàn thành việc tích năng lượng phun ra những luồng sáng rực rỡ, đồng thời Turan trên kỳ hạm cũng ra lệnh trong lĩnh vực tinh thần: [Nhắm bắn!]Không đủ.Nhược Cửu Châu trơ mắt nhìn cái lỗ vừa được phá ra khép lại. Trực giác mách bảo rằng trước khi tia hạt đến, lớp vỏ bảo vệ của Ana Rì sẽ khôi phục như cũ.Ana Rì hất bay những bộ giáp vũ trang đang vây quanh nó, "Làm việc vô ích thôi, loài người yếu ớt!"Đáng ghét—!Nhược Cửu Châu băng qua giữa những bộ giáp vũ trang đang ngã rạp, bất chấp còn bao nhiêu năng lượng mà rút Thanh Trảm Hạm ra.Sau đó anh mới đột nhiên nhìn thấy, một bộ giáp vũ trang màu xanh đậm tiếp cận cái lỗ sắp khép lại nhanh hơn anh, mũi đao sắc bén màu xanh lam trên tay vô cùng quen thuộc.Là... đao của Hạ Tác.Lưỡi sáng màu xanh lam cắm sâu vào vai con trùng đỏ rực trước khi cái lỗ kịp khép lại.

Chương 73