Ngoài việc là một sinh viên đứng đầu khoa Tranh sơn dầu của Học viện Mỹ thuật, Diệp Căng còn chơi đàn piano rất giỏi. Giai điệu của tiếng đàn vang lên có vẻ lười nhác pha chút buồn bã. Mỗi vị khách trong nhà hàng này thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn dáng người cao lớn trước cây đàn piano đó. Chàng trai có khí chất nổi bật, vẻ ngoài thanh tú lại lạnh lùng. Những đầu ngón tay duyên dáng nhảy múa trên phím đàn tạo nên một bữa tiệc thị giác mãn nhãn, làm hài lòng rất nhiều thực khách tại nơi đây. Chẳng qua, luôn có những kẻ gây nhiễu loạn bầu không khí. "Mày chơi cái con mẹ gì đó?" Một ly rượu vang đỏ chợt tạt vào người Diệp Căng, chiếc áo sơ mi trắng nhiễm lên màu đỏ nhạt của rượu vang. Nốt cuối cùng của bản nhạc bị vỡ, tạo nên âm thanh vang dội. Người phía sau anh vẫn mắng: "Khó nghe chết đi được! Ông đây sắp nôn tới nơi rồi! Mày đang khóc tang cho ai hả?" Diệp Căng vẫn bình tĩnh, đầu tiên anh vẫy rượu trên áo, sau đó dùng khăn giấy lau sạch rượu dính trên phím đàn. Cuối cùng anh mới xoay…

Truyện chữ