Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 211: Ai Là Nội Gián? (63)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Seattle cũng đang xem phát lại ở trạm trung gian, đây là lần thứ năm cô ta xem phát lại. Nhưng xem đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận việc mình bị loại như thế này, hơn nữa là càng xem càng không chấp nhận được...Hòa Ngọc dán vào vách động rồi sau đó biến mất, Vạn Nhân Trảm chém vào vách tường. Hòa Ngọc xuất hiện ở một hang động khác, không dừng lại một giây đồng hồ nào, không thăm dò cũng không cố gắng quay trở lại, cậu không chút do dự tiếp tục băng qua đường hầm, rất có mục đích. Mà ở góc trên bên phải có một tấm bản đồ vị trí chi tiết của mọi người.Quy tắc: Nội gián sẽ biết nhiều tin tức hơn.Hòa Ngọc là nội gián, ở trong mê cung, toàn bộ hành trình cậu đều biết những người khác ở nơi nào!! Nhưng cậu vẫn chưa dẫn Vạn Nhân Trảm đi tìm những người khác, mà tới gần vị trí của Seattle, sau đó bỏ qua Vạn Nhân Trảm, đi về phía Seattle.Seattle đang tấn công quái vật, quái nhỏ không quá mạnh, cô ta có thể đánh thắng được. Nhưng cô ta vốn thích ánh đèn sân khấu, không thích bóng tối một chút nào, rất dễ cáu kỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng đen đang đi về phía mình. Seattle sửng sốt. Bóng đen đi không nhanh không chậm, vô cùng thong dong. Seattle híp mắt, khi người nọ đến gần, cuối cùng cô ta cũng thấy rõ ràng…"Hòa Ngọc? Sao một mình cậu lại ở đây?" Giọng cô ta kinh ngạc. Không phải Hòa Ngọc cùng một nhóm với Vạn Nhân Trảm sao? Với năng lực chiến đấu tám điểm của cậu ta mà cũng dám chạy loạn? Vạn Nhân Trảm đâu? Vô số nghi ngờ hiện lên trong đầu Seattle trong nháy mắt.Hòa Ngọc đứng ở vị trí trước mặt cô ta hai mét, trong bóng đêm, nụ cười trên khóe miệng có chút cố quái, khuôn mặt thanh tú còn có vẻ lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Giọng cậu ta khàn khàn trầm thấp: "Tôi cố ý tới tìm cô."Seattle ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "Cậu là nội gián?!" Cô ta không thể tin nổi mở to hai mắt: "Đùa cái gì vậy, năng lực chiến đấu tám điểm như cậu cũng muốn giết tôi?"Hòa Ngọc cười, tiếng cười càng lúc càng rùng rợn, trong bóng đêm, gọng kính không độ của cậu lấp lánh ánh sáng lạnh băng, giọng cậu sâu xa: "Seattle, cô thật ngây thơ, cô thử đoán xem Vạn Nhân Trảm đang ở đâu?"Con ngươi của Seattle co rụt lại. Cô ta cao giọng, giọng nói hơi run: "Không ngờ cậu lại giết Vạn Nhân Trảm?!" Sao có thể như thế được?!Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Đừng giật mình như thế, người tiếp theo chính là cô."
Seattle cũng đang xem phát lại ở trạm trung gian, đây là lần thứ năm cô ta xem phát lại. Nhưng xem đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận việc mình bị loại như thế này, hơn nữa là càng xem càng không chấp nhận được...
Hòa Ngọc dán vào vách động rồi sau đó biến mất, Vạn Nhân Trảm chém vào vách tường. Hòa Ngọc xuất hiện ở một hang động khác, không dừng lại một giây đồng hồ nào, không thăm dò cũng không cố gắng quay trở lại, cậu không chút do dự tiếp tục băng qua đường hầm, rất có mục đích.
Mà ở góc trên bên phải có một tấm bản đồ vị trí chi tiết của mọi người.
Quy tắc: Nội gián sẽ biết nhiều tin tức hơn.
Hòa Ngọc là nội gián, ở trong mê cung, toàn bộ hành trình cậu đều biết những người khác ở nơi nào!! Nhưng cậu vẫn chưa dẫn Vạn Nhân Trảm đi tìm những người khác, mà tới gần vị trí của Seattle, sau đó bỏ qua Vạn Nhân Trảm, đi về phía Seattle.
Seattle đang tấn công quái vật, quái nhỏ không quá mạnh, cô ta có thể đánh thắng được. Nhưng cô ta vốn thích ánh đèn sân khấu, không thích bóng tối một chút nào, rất dễ cáu kỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng đen đang đi về phía mình. Seattle sửng sốt. Bóng đen đi không nhanh không chậm, vô cùng thong dong. Seattle híp mắt, khi người nọ đến gần, cuối cùng cô ta cũng thấy rõ ràng…
"Hòa Ngọc? Sao một mình cậu lại ở đây?" Giọng cô ta kinh ngạc.
Không phải Hòa Ngọc cùng một nhóm với Vạn Nhân Trảm sao? Với năng lực chiến đấu tám điểm của cậu ta mà cũng dám chạy loạn? Vạn Nhân Trảm đâu? Vô số nghi ngờ hiện lên trong đầu Seattle trong nháy mắt.
Hòa Ngọc đứng ở vị trí trước mặt cô ta hai mét, trong bóng đêm, nụ cười trên khóe miệng có chút cố quái, khuôn mặt thanh tú còn có vẻ lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Giọng cậu ta khàn khàn trầm thấp: "Tôi cố ý tới tìm cô."
Seattle ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "Cậu là nội gián?!" Cô ta không thể tin nổi mở to hai mắt: "Đùa cái gì vậy, năng lực chiến đấu tám điểm như cậu cũng muốn giết tôi?"
Hòa Ngọc cười, tiếng cười càng lúc càng rùng rợn, trong bóng đêm, gọng kính không độ của cậu lấp lánh ánh sáng lạnh băng, giọng cậu sâu xa: "Seattle, cô thật ngây thơ, cô thử đoán xem Vạn Nhân Trảm đang ở đâu?"
Con ngươi của Seattle co rụt lại. Cô ta cao giọng, giọng nói hơi run: "Không ngờ cậu lại giết Vạn Nhân Trảm?!"
Sao có thể như thế được?!
Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Đừng giật mình như thế, người tiếp theo chính là cô."
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Seattle cũng đang xem phát lại ở trạm trung gian, đây là lần thứ năm cô ta xem phát lại. Nhưng xem đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận việc mình bị loại như thế này, hơn nữa là càng xem càng không chấp nhận được...Hòa Ngọc dán vào vách động rồi sau đó biến mất, Vạn Nhân Trảm chém vào vách tường. Hòa Ngọc xuất hiện ở một hang động khác, không dừng lại một giây đồng hồ nào, không thăm dò cũng không cố gắng quay trở lại, cậu không chút do dự tiếp tục băng qua đường hầm, rất có mục đích. Mà ở góc trên bên phải có một tấm bản đồ vị trí chi tiết của mọi người.Quy tắc: Nội gián sẽ biết nhiều tin tức hơn.Hòa Ngọc là nội gián, ở trong mê cung, toàn bộ hành trình cậu đều biết những người khác ở nơi nào!! Nhưng cậu vẫn chưa dẫn Vạn Nhân Trảm đi tìm những người khác, mà tới gần vị trí của Seattle, sau đó bỏ qua Vạn Nhân Trảm, đi về phía Seattle.Seattle đang tấn công quái vật, quái nhỏ không quá mạnh, cô ta có thể đánh thắng được. Nhưng cô ta vốn thích ánh đèn sân khấu, không thích bóng tối một chút nào, rất dễ cáu kỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng đen đang đi về phía mình. Seattle sửng sốt. Bóng đen đi không nhanh không chậm, vô cùng thong dong. Seattle híp mắt, khi người nọ đến gần, cuối cùng cô ta cũng thấy rõ ràng…"Hòa Ngọc? Sao một mình cậu lại ở đây?" Giọng cô ta kinh ngạc. Không phải Hòa Ngọc cùng một nhóm với Vạn Nhân Trảm sao? Với năng lực chiến đấu tám điểm của cậu ta mà cũng dám chạy loạn? Vạn Nhân Trảm đâu? Vô số nghi ngờ hiện lên trong đầu Seattle trong nháy mắt.Hòa Ngọc đứng ở vị trí trước mặt cô ta hai mét, trong bóng đêm, nụ cười trên khóe miệng có chút cố quái, khuôn mặt thanh tú còn có vẻ lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Giọng cậu ta khàn khàn trầm thấp: "Tôi cố ý tới tìm cô."Seattle ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "Cậu là nội gián?!" Cô ta không thể tin nổi mở to hai mắt: "Đùa cái gì vậy, năng lực chiến đấu tám điểm như cậu cũng muốn giết tôi?"Hòa Ngọc cười, tiếng cười càng lúc càng rùng rợn, trong bóng đêm, gọng kính không độ của cậu lấp lánh ánh sáng lạnh băng, giọng cậu sâu xa: "Seattle, cô thật ngây thơ, cô thử đoán xem Vạn Nhân Trảm đang ở đâu?"Con ngươi của Seattle co rụt lại. Cô ta cao giọng, giọng nói hơi run: "Không ngờ cậu lại giết Vạn Nhân Trảm?!" Sao có thể như thế được?!Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Đừng giật mình như thế, người tiếp theo chính là cô."