Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 212: Ai Là Nội Gián? (64)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Seattle mím môi, siết chặt vũ khí trong tay. Cô ta không biết một kẻ năng lực chiến đấu tám điểm như Hòa Ngọc có tự tin từ đâu ra mà muốn giết cô ta, nhưng nếu cậu dám tới thì tất nhiên là có chuẩn bị kỹ, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm đã chết trên tay cậu! Cho dù Hòa Ngọc làm như thế nào, hiện tại đúng thật là cậu rất nguy hiểm.Hòa Ngọc vươn tay, lấy một cái bật lửa ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nghịch chiếc bật lửa, ngón trỏ và ngón giữa xoay chiếc bật lửa, giọng nói bình tĩnh lại đầy ẩn ý: "Seattle, cô đoán xem đây là cái gì?"Seattle để phòng nhìn cậu, mím chặt môi. Cô ta đã từng thấy, đó là trang bị mà Hòa Ngọc nhận được ở ải thứ hai. Nhưng khi đó, bọn họ đang sốt ruột trở lại ải thứ nhất, mỗi người thu một trang bị lại rồi vội vàng rời đi. Hòa Ngọc là người đầu tiên lấy, cậu lấy một trang bị giống bật lửa không rõ tác dụng.Hòa Ngọc nhìn cô ta, vẫn tươi cười, chỉ là càng thêm đáng sợ: "Đây không phải là một chiếc bật lửa bình thường, nó có thể sử dụng hai lần, lần đầu tiên, vừa mới dùng, tôi đã g**t ch*t Vạn Nhân Trảm. Lần này, tôi sẽ dùng nó với cô nhé." Cậu đặt tay lên bánh răng, nhẹ nhàng kéo xuống. Nụ cười trên khóe miệng điên cuồng mà tự tin.Seattle lui về phía sau một bước theo bản năng. Cô ta không đánh lại Vạn Nhân Trảm được. Cô ta rất sợ chết, cũng không muốn chết trong mê cung. Cho nên không chút do dự, cô ta dùng hết hai trăm nghìn phiếu, chạy trốn. Làm minh tinh của Liên Bang, trong một đội mười người, Seattle là tuyển thủ đầu tiên có đủ hai trăm nghìn phiếu, dù số phiếu có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng.Ngay khi cô ta rời đi, Hòa Ngọc bật lửa lên, vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng sợ, chỉ chiếu sáng khuôn mặt thanh tú cùng với nụ cười rạng rõ trên khóe miệng cậu. "Phù!" Cậu bình tĩnh thổi tắt bật lửa, sờ sờ hạt châu trên cổ, xoay người nhanh chóng rời đi. Vừa đi, cậu vừa bình tĩnh nói: "Ở Trái Đất của chúng tôi có một trò chơi nếu số điểm đủ lớn, hoặc là ngụy trang đủ tốt, dám đánh cược dọa đối phương lui bước.""Thật không khéo, tôi rất thích đánh cược." Lại càng hiểu ngụy trang. "Hơn nữa, tôi không thích đánh cược bài bạc, chỉ thích đánh cược tính mạng." Nói xong, cậu cười lớn dựa vào vách tường, trước khi hệ thống phát sóng, cậu trở về chỗ Vạn Nhân Trảm.Seattle tức giận đến dậm chân, mắng to: "Tên điên Hòa Ngọc nhà mày!" "Dùng một cái bật lửa vứt đi mà dám đến dọa bà!!"Một khi không dọa được hoặc là một khi Seattle ra tay với cậu, cậu sẽ lập tức bại lộ át chủ bài trống rỗng của mình cùng với thân phận nội gián. Nhưng... Seattle lại hèn nhát. Cô ta đã bị lừa dối bởi sự ngụy trang tự tin của Hòa Ngọc! Nếu thua bởi người khác thì thôi, thua bởi một kẻ có tám điểm năng lực chiến đấu cùng với một cái bật lửa vô dụng, Seattle tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta không ngờ Hòa Ngọc dám, cậu cũng dám!! Tên điên không muốn sống này.
Seattle mím môi, siết chặt vũ khí trong tay. Cô ta không biết một kẻ năng lực chiến đấu tám điểm như Hòa Ngọc có tự tin từ đâu ra mà muốn giết cô ta, nhưng nếu cậu dám tới thì tất nhiên là có chuẩn bị kỹ, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm đã chết trên tay cậu! Cho dù Hòa Ngọc làm như thế nào, hiện tại đúng thật là cậu rất nguy hiểm.
Hòa Ngọc vươn tay, lấy một cái bật lửa ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nghịch chiếc bật lửa, ngón trỏ và ngón giữa xoay chiếc bật lửa, giọng nói bình tĩnh lại đầy ẩn ý: "Seattle, cô đoán xem đây là cái gì?"
Seattle để phòng nhìn cậu, mím chặt môi. Cô ta đã từng thấy, đó là trang bị mà Hòa Ngọc nhận được ở ải thứ hai. Nhưng khi đó, bọn họ đang sốt ruột trở lại ải thứ nhất, mỗi người thu một trang bị lại rồi vội vàng rời đi. Hòa Ngọc là người đầu tiên lấy, cậu lấy một trang bị giống bật lửa không rõ tác dụng.
Hòa Ngọc nhìn cô ta, vẫn tươi cười, chỉ là càng thêm đáng sợ: "Đây không phải là một chiếc bật lửa bình thường, nó có thể sử dụng hai lần, lần đầu tiên, vừa mới dùng, tôi đã g**t ch*t Vạn Nhân Trảm. Lần này, tôi sẽ dùng nó với cô nhé." Cậu đặt tay lên bánh răng, nhẹ nhàng kéo xuống. Nụ cười trên khóe miệng điên cuồng mà tự tin.
Seattle lui về phía sau một bước theo bản năng. Cô ta không đánh lại Vạn Nhân Trảm được. Cô ta rất sợ chết, cũng không muốn chết trong mê cung. Cho nên không chút do dự, cô ta dùng hết hai trăm nghìn phiếu, chạy trốn. Làm minh tinh của Liên Bang, trong một đội mười người, Seattle là tuyển thủ đầu tiên có đủ hai trăm nghìn phiếu, dù số phiếu có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Ngay khi cô ta rời đi, Hòa Ngọc bật lửa lên, vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng sợ, chỉ chiếu sáng khuôn mặt thanh tú cùng với nụ cười rạng rõ trên khóe miệng cậu. "Phù!" Cậu bình tĩnh thổi tắt bật lửa, sờ sờ hạt châu trên cổ, xoay người nhanh chóng rời đi. Vừa đi, cậu vừa bình tĩnh nói: "Ở Trái Đất của chúng tôi có một trò chơi nếu số điểm đủ lớn, hoặc là ngụy trang đủ tốt, dám đánh cược dọa đối phương lui bước."
"Thật không khéo, tôi rất thích đánh cược." Lại càng hiểu ngụy trang. "Hơn nữa, tôi không thích đánh cược bài bạc, chỉ thích đánh cược tính mạng." Nói xong, cậu cười lớn dựa vào vách tường, trước khi hệ thống phát sóng, cậu trở về chỗ Vạn Nhân Trảm.
Seattle tức giận đến dậm chân, mắng to: "Tên điên Hòa Ngọc nhà mày!" "Dùng một cái bật lửa vứt đi mà dám đến dọa bà!!"
Một khi không dọa được hoặc là một khi Seattle ra tay với cậu, cậu sẽ lập tức bại lộ át chủ bài trống rỗng của mình cùng với thân phận nội gián. Nhưng... Seattle lại hèn nhát.
Cô ta đã bị lừa dối bởi sự ngụy trang tự tin của Hòa Ngọc! Nếu thua bởi người khác thì thôi, thua bởi một kẻ có tám điểm năng lực chiến đấu cùng với một cái bật lửa vô dụng, Seattle tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không ngờ Hòa Ngọc dám, cậu cũng dám!! Tên điên không muốn sống này.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Seattle mím môi, siết chặt vũ khí trong tay. Cô ta không biết một kẻ năng lực chiến đấu tám điểm như Hòa Ngọc có tự tin từ đâu ra mà muốn giết cô ta, nhưng nếu cậu dám tới thì tất nhiên là có chuẩn bị kỹ, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm đã chết trên tay cậu! Cho dù Hòa Ngọc làm như thế nào, hiện tại đúng thật là cậu rất nguy hiểm.Hòa Ngọc vươn tay, lấy một cái bật lửa ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nghịch chiếc bật lửa, ngón trỏ và ngón giữa xoay chiếc bật lửa, giọng nói bình tĩnh lại đầy ẩn ý: "Seattle, cô đoán xem đây là cái gì?"Seattle để phòng nhìn cậu, mím chặt môi. Cô ta đã từng thấy, đó là trang bị mà Hòa Ngọc nhận được ở ải thứ hai. Nhưng khi đó, bọn họ đang sốt ruột trở lại ải thứ nhất, mỗi người thu một trang bị lại rồi vội vàng rời đi. Hòa Ngọc là người đầu tiên lấy, cậu lấy một trang bị giống bật lửa không rõ tác dụng.Hòa Ngọc nhìn cô ta, vẫn tươi cười, chỉ là càng thêm đáng sợ: "Đây không phải là một chiếc bật lửa bình thường, nó có thể sử dụng hai lần, lần đầu tiên, vừa mới dùng, tôi đã g**t ch*t Vạn Nhân Trảm. Lần này, tôi sẽ dùng nó với cô nhé." Cậu đặt tay lên bánh răng, nhẹ nhàng kéo xuống. Nụ cười trên khóe miệng điên cuồng mà tự tin.Seattle lui về phía sau một bước theo bản năng. Cô ta không đánh lại Vạn Nhân Trảm được. Cô ta rất sợ chết, cũng không muốn chết trong mê cung. Cho nên không chút do dự, cô ta dùng hết hai trăm nghìn phiếu, chạy trốn. Làm minh tinh của Liên Bang, trong một đội mười người, Seattle là tuyển thủ đầu tiên có đủ hai trăm nghìn phiếu, dù số phiếu có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng.Ngay khi cô ta rời đi, Hòa Ngọc bật lửa lên, vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng sợ, chỉ chiếu sáng khuôn mặt thanh tú cùng với nụ cười rạng rõ trên khóe miệng cậu. "Phù!" Cậu bình tĩnh thổi tắt bật lửa, sờ sờ hạt châu trên cổ, xoay người nhanh chóng rời đi. Vừa đi, cậu vừa bình tĩnh nói: "Ở Trái Đất của chúng tôi có một trò chơi nếu số điểm đủ lớn, hoặc là ngụy trang đủ tốt, dám đánh cược dọa đối phương lui bước.""Thật không khéo, tôi rất thích đánh cược." Lại càng hiểu ngụy trang. "Hơn nữa, tôi không thích đánh cược bài bạc, chỉ thích đánh cược tính mạng." Nói xong, cậu cười lớn dựa vào vách tường, trước khi hệ thống phát sóng, cậu trở về chỗ Vạn Nhân Trảm.Seattle tức giận đến dậm chân, mắng to: "Tên điên Hòa Ngọc nhà mày!" "Dùng một cái bật lửa vứt đi mà dám đến dọa bà!!"Một khi không dọa được hoặc là một khi Seattle ra tay với cậu, cậu sẽ lập tức bại lộ át chủ bài trống rỗng của mình cùng với thân phận nội gián. Nhưng... Seattle lại hèn nhát. Cô ta đã bị lừa dối bởi sự ngụy trang tự tin của Hòa Ngọc! Nếu thua bởi người khác thì thôi, thua bởi một kẻ có tám điểm năng lực chiến đấu cùng với một cái bật lửa vô dụng, Seattle tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta không ngờ Hòa Ngọc dám, cậu cũng dám!! Tên điên không muốn sống này.