Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 280: Ai Là Nội Gián? (132)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Giọng nói Eugene có chút khó chịu: "Đừng nghi ngờ trình độ thăm dò của tôi, ơ, sao lại giống như dò được thứ khác thế này ta?" Sau đó, giọng gã trở nên bối rối.Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Thăm dò của anh không có vấn đề, vậy Hòa Ngọc ở đâu?"Nghe thấy thế, Hòa Ngọc ló đầu ra. Cậu giơ tay đẩy gọng kính, thái độ vô cùng hòa nhã: "Mấy người đang tìm tôi hả, tôi ở đây này."Mọi người sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, Hòa Ngọc thò đầu ra, ánh mắt bọn họ giao nhau. Không biết vì sao, dự cảm không lành của Trấn Tinh càng ngày càng mãnh liệt, theo bản năng gã lùi về phía sau vài bước, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ liền lui thêm vài bước nữa.Mọi người nhìn Hòa Ngọc đột nhiên xuất hiện, không ai chú ý đến hành vi của Trấn Tinh. Eugene ngửa đầu ra sau, chống nạnh cười haha: "Hahaha, đúng là không tốn bao nhiêu công sức, Hòa Ngọc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."Nguyên Trạch: "Cậu không đánh lại chúng tôi đâu, xem cậu còn có thể giở trò gì nữa."Cánh tay máy của Cách Đới biến thành một con dao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu: "Gan lớn thật đấy, biết thừa chúng tôi đang tìm cậu thế mà cậu còn dám xuất hiện."Hòa Ngọc nhìn họ rồi mỉm cười: "Tôi vẫn luôn chờ mọi người đó."Đám người đều sửng sốt. Eugene vô thức tiếp lời: "Đợi chúng tôi làm gì?"Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc đầu là đợi mọi người mang tôi lên núi, bây giờ thì đợi mọi người chơi với bé mèo lớn của tôi."Mọi người: "..." Cậu ta đang nói gì vậy, nghe không hiểu.Con ngươi của Trấn Tinh run lên, gã đột ngột lùi lại, bước chân loạng choạng.Eugene: "Cậu đang nói gì vậy?" Giọng gã thay đổi: "Hòa Ngọc, nếu như cậu xin tha, chúng tôi cũng có thể bỏ qua cho cậu, nếu không, khà khà." Gã nhìn Hòa Ngọc, đợi sắc mặt cậu thay đổi.Nhưng vẻ mặt Hòa Ngọc vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn vươn tay ra, kéo kéo thứ màu đen bên cạnh.Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên.Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên."Túi núi tuyết" đứng dậy, đưa Hòa Ngọc lên càng cao hơn. Cùng lúc đó, "túi núi tuyết" cúi đầu, một đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn bọn họ, tràn ngập khí thế của kẻ mạnh, sát khí ập tới.Mọi người: "..."
Giọng nói Eugene có chút khó chịu: "Đừng nghi ngờ trình độ thăm dò của tôi, ơ, sao lại giống như dò được thứ khác thế này ta?" Sau đó, giọng gã trở nên bối rối.
Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Thăm dò của anh không có vấn đề, vậy Hòa Ngọc ở đâu?"
Nghe thấy thế, Hòa Ngọc ló đầu ra. Cậu giơ tay đẩy gọng kính, thái độ vô cùng hòa nhã: "Mấy người đang tìm tôi hả, tôi ở đây này."
Mọi người sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, Hòa Ngọc thò đầu ra, ánh mắt bọn họ giao nhau. Không biết vì sao, dự cảm không lành của Trấn Tinh càng ngày càng mãnh liệt, theo bản năng gã lùi về phía sau vài bước, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ liền lui thêm vài bước nữa.
Mọi người nhìn Hòa Ngọc đột nhiên xuất hiện, không ai chú ý đến hành vi của Trấn Tinh. Eugene ngửa đầu ra sau, chống nạnh cười haha: "Hahaha, đúng là không tốn bao nhiêu công sức, Hòa Ngọc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."
Nguyên Trạch: "Cậu không đánh lại chúng tôi đâu, xem cậu còn có thể giở trò gì nữa."
Cánh tay máy của Cách Đới biến thành một con dao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu: "Gan lớn thật đấy, biết thừa chúng tôi đang tìm cậu thế mà cậu còn dám xuất hiện."
Hòa Ngọc nhìn họ rồi mỉm cười: "Tôi vẫn luôn chờ mọi người đó."
Đám người đều sửng sốt. Eugene vô thức tiếp lời: "Đợi chúng tôi làm gì?"
Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc đầu là đợi mọi người mang tôi lên núi, bây giờ thì đợi mọi người chơi với bé mèo lớn của tôi."
Mọi người: "..." Cậu ta đang nói gì vậy, nghe không hiểu.
Con ngươi của Trấn Tinh run lên, gã đột ngột lùi lại, bước chân loạng choạng.
Eugene: "Cậu đang nói gì vậy?" Giọng gã thay đổi: "Hòa Ngọc, nếu như cậu xin tha, chúng tôi cũng có thể bỏ qua cho cậu, nếu không, khà khà." Gã nhìn Hòa Ngọc, đợi sắc mặt cậu thay đổi.
Nhưng vẻ mặt Hòa Ngọc vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn vươn tay ra, kéo kéo thứ màu đen bên cạnh.
Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.
Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên.
Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.
Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên.
"Túi núi tuyết" đứng dậy, đưa Hòa Ngọc lên càng cao hơn. Cùng lúc đó, "túi núi tuyết" cúi đầu, một đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn bọn họ, tràn ngập khí thế của kẻ mạnh, sát khí ập tới.
Mọi người: "..."
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Giọng nói Eugene có chút khó chịu: "Đừng nghi ngờ trình độ thăm dò của tôi, ơ, sao lại giống như dò được thứ khác thế này ta?" Sau đó, giọng gã trở nên bối rối.Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Thăm dò của anh không có vấn đề, vậy Hòa Ngọc ở đâu?"Nghe thấy thế, Hòa Ngọc ló đầu ra. Cậu giơ tay đẩy gọng kính, thái độ vô cùng hòa nhã: "Mấy người đang tìm tôi hả, tôi ở đây này."Mọi người sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, Hòa Ngọc thò đầu ra, ánh mắt bọn họ giao nhau. Không biết vì sao, dự cảm không lành của Trấn Tinh càng ngày càng mãnh liệt, theo bản năng gã lùi về phía sau vài bước, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ liền lui thêm vài bước nữa.Mọi người nhìn Hòa Ngọc đột nhiên xuất hiện, không ai chú ý đến hành vi của Trấn Tinh. Eugene ngửa đầu ra sau, chống nạnh cười haha: "Hahaha, đúng là không tốn bao nhiêu công sức, Hòa Ngọc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cậu rồi."Nguyên Trạch: "Cậu không đánh lại chúng tôi đâu, xem cậu còn có thể giở trò gì nữa."Cánh tay máy của Cách Đới biến thành một con dao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu: "Gan lớn thật đấy, biết thừa chúng tôi đang tìm cậu thế mà cậu còn dám xuất hiện."Hòa Ngọc nhìn họ rồi mỉm cười: "Tôi vẫn luôn chờ mọi người đó."Đám người đều sửng sốt. Eugene vô thức tiếp lời: "Đợi chúng tôi làm gì?"Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc đầu là đợi mọi người mang tôi lên núi, bây giờ thì đợi mọi người chơi với bé mèo lớn của tôi."Mọi người: "..." Cậu ta đang nói gì vậy, nghe không hiểu.Con ngươi của Trấn Tinh run lên, gã đột ngột lùi lại, bước chân loạng choạng.Eugene: "Cậu đang nói gì vậy?" Giọng gã thay đổi: "Hòa Ngọc, nếu như cậu xin tha, chúng tôi cũng có thể bỏ qua cho cậu, nếu không, khà khà." Gã nhìn Hòa Ngọc, đợi sắc mặt cậu thay đổi.Nhưng vẻ mặt Hòa Ngọc vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn vươn tay ra, kéo kéo thứ màu đen bên cạnh.Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên.Cách Đới bay lên trên: "Đừng có phí lời với cậu ta nữa, giết cậu ta, cướp trang bị!" Gã lao l*n đ*nh, nhưng khi gã đi lên, khoảng cách giữa gã với Hòa Ngọc ngày càng xa. Cách Đới giật mình, dừng hành động của mình lại, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.Người trên mặt đất cũng có biểu cảm như vậy, đầu ngẩng lên cao, không phải bọn họ thấp đi mà là Hòa Ngọc đang cao lên."Túi núi tuyết" đứng dậy, đưa Hòa Ngọc lên càng cao hơn. Cùng lúc đó, "túi núi tuyết" cúi đầu, một đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn bọn họ, tràn ngập khí thế của kẻ mạnh, sát khí ập tới.Mọi người: "..."