Tác giả:

Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…

Chương 290: Ai Là Nội Gián? (142)

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Mọi người: "..."Đám người trơ mắt nhìn con cá cuối cùng bị ăn mất, những người trong cuộc tranh đoạt như mất hết hơi sức, uể oải thả tay xuống, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.Con mèo lớn này, thật quá đáng mà! Chẳng chừa lại cho bọn họ dù chỉ là một con cá.Hòa Ngọc nói: "Bé mèo lớn, dẫn đường."Bé mèo lớn duỗi móng vuốt ra, vô cùng cẩn thận nắm lấy Hòa Ngọc, đặt cậu l*n đ*nh đầu.Đám người Eugene và Cách Đới liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo. Đồ ăn thường ngày của Hàn Băng thú chắc chắn rất tốt, bọn họ đi theo sau nhìn thử xem có may mắn nhặt được thứ gì không. Trang bị không phải chỉ có thể nhận được khi qua ải.Nghĩ tới đây, bọn họ tăng tốc bước chân lên.Bé mèo lớn quay đầu lại, đôi mắt xanh như nước lạnh buốt, đối diện tầm mắt của bọn họ. Sau đó, nó vươn cái móng vuốt đầy lông xù, đập một chưởng xuống, hoặc là đánh bay, hoặc là đập xuống tuyết, để lại chỗ đó một cái hố sâu."Bịch!""Bịch, bịch!"Tiếng rơi xuống đất vô cùng quen thuộc lại lần nữa vang lên.Trấn Tinh ngồi xổm bên cạnh đống lửa không lại gần chỗ bọn họ: "..." Cho nên cần gì phải làm thế chứ? Ngay cả con cá cũng chẳng giành được mà còn mơ tưởng tới việc có thể cướp được cái gì khác sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi!Eugene lại bị đánh bay chỉ có thể bó tay, gã đỡ lấy cơ thể toàn máy móc sắp bị đánh tan ra thành từng mảnh của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi này... Túm lấy Hòa Ngọc thì dịu dàng lắm, tới phiên chúng ta thì lại một vuốt đánh bay luôn?" Ngẫm lại động tác cẩn thận từng chút một của nó khi vỗ vỗ sau lưng Hòa Ngọc, rồi lại nhìn sức lực khi đối xử với bọn họ... Sự khác biệt quá rõ ràng!Nguyên Trạch bò ra khỏi hố, phun một ngụm tuyết lạnh băng, mặt xám xịt như tro tàn. May mà tố chất thân thể của người Liên Bang tốt... Mấy ngày nay bọn họ bị đánh nhiều lần, bị đập xuống núi, bị đánh bay đi, bị đập rớt xuống hố, nếu tố chất thân thể kém thì sao có thể chịu đựng nỗi chứ?Eugene gian nan đi tới bên cạnh Trấn Tinh, ngồi xổm xuống.Thành Chiêu cũng đi tới, mặt mũi bầm dập: "Rốt cuộc Hàn Băng thú ăn cái gì thế?"Cách Đới: "Chắc chắn là đồ tốt."Nguyên Trạch sờ sờ miệng vết thương trên trán, bĩu môi: "Bọn họ ăn mảnh không mang theo chúng ta! Không cho chúng ta ăn cá, đồ khác cũng không cho chúng ta ăn!"Nhắc tới cá... Tầm mắt Eugene lia về phía xương cá Hòa Ngọc ăn còn dư lại, liên tục nuốt nước miếng.Trấn Tinh: "... Ông có liêm sỉ tí đi có được không?" Nói xong, gã cũng nuốt nước miếng. Được rồi, gã cũng chẳng có liêm sỉ gì cả.bình luận: "...""Ha ha ha ha ha, chẳng có liêm sỉ gì cả!""Đừng nói bọn họ, tôi xem cũng thấy đói bụng.""Giữa trời đầy tuyết ăn cá nướng nóng hổi, làm gì có ai không muốn chứ?""Đại ca Trấn Tinh sống sót ra ngoài đi, em chuẩn bị cá ngon nhất trên toàn Liên Bang cho anh!"

Mọi người: "..."

Đám người trơ mắt nhìn con cá cuối cùng bị ăn mất, những người trong cuộc tranh đoạt như mất hết hơi sức, uể oải thả tay xuống, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Con mèo lớn này, thật quá đáng mà! Chẳng chừa lại cho bọn họ dù chỉ là một con cá.

Hòa Ngọc nói: "Bé mèo lớn, dẫn đường."

Bé mèo lớn duỗi móng vuốt ra, vô cùng cẩn thận nắm lấy Hòa Ngọc, đặt cậu l*n đ*nh đầu.

Đám người Eugene và Cách Đới liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo. Đồ ăn thường ngày của Hàn Băng thú chắc chắn rất tốt, bọn họ đi theo sau nhìn thử xem có may mắn nhặt được thứ gì không. Trang bị không phải chỉ có thể nhận được khi qua ải.

Nghĩ tới đây, bọn họ tăng tốc bước chân lên.

Bé mèo lớn quay đầu lại, đôi mắt xanh như nước lạnh buốt, đối diện tầm mắt của bọn họ. Sau đó, nó vươn cái móng vuốt đầy lông xù, đập một chưởng xuống, hoặc là đánh bay, hoặc là đập xuống tuyết, để lại chỗ đó một cái hố sâu.

"Bịch!"

"Bịch, bịch!"

Tiếng rơi xuống đất vô cùng quen thuộc lại lần nữa vang lên.

Trấn Tinh ngồi xổm bên cạnh đống lửa không lại gần chỗ bọn họ: "..." Cho nên cần gì phải làm thế chứ? Ngay cả con cá cũng chẳng giành được mà còn mơ tưởng tới việc có thể cướp được cái gì khác sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi!

Eugene lại bị đánh bay chỉ có thể bó tay, gã đỡ lấy cơ thể toàn máy móc sắp bị đánh tan ra thành từng mảnh của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi này... Túm lấy Hòa Ngọc thì dịu dàng lắm, tới phiên chúng ta thì lại một vuốt đánh bay luôn?" Ngẫm lại động tác cẩn thận từng chút một của nó khi vỗ vỗ sau lưng Hòa Ngọc, rồi lại nhìn sức lực khi đối xử với bọn họ... Sự khác biệt quá rõ ràng!

Nguyên Trạch bò ra khỏi hố, phun một ngụm tuyết lạnh băng, mặt xám xịt như tro tàn. May mà tố chất thân thể của người Liên Bang tốt... Mấy ngày nay bọn họ bị đánh nhiều lần, bị đập xuống núi, bị đánh bay đi, bị đập rớt xuống hố, nếu tố chất thân thể kém thì sao có thể chịu đựng nỗi chứ?

Eugene gian nan đi tới bên cạnh Trấn Tinh, ngồi xổm xuống.

Thành Chiêu cũng đi tới, mặt mũi bầm dập: "Rốt cuộc Hàn Băng thú ăn cái gì thế?"

Cách Đới: "Chắc chắn là đồ tốt."

Nguyên Trạch sờ sờ miệng vết thương trên trán, bĩu môi: "Bọn họ ăn mảnh không mang theo chúng ta! Không cho chúng ta ăn cá, đồ khác cũng không cho chúng ta ăn!"

Nhắc tới cá... Tầm mắt Eugene lia về phía xương cá Hòa Ngọc ăn còn dư lại, liên tục nuốt nước miếng.

Trấn Tinh: "... Ông có liêm sỉ tí đi có được không?" Nói xong, gã cũng nuốt nước miếng. Được rồi, gã cũng chẳng có liêm sỉ gì cả.

bình luận: "..."

"Ha ha ha ha ha, chẳng có liêm sỉ gì cả!"

"Đừng nói bọn họ, tôi xem cũng thấy đói bụng."

"Giữa trời đầy tuyết ăn cá nướng nóng hổi, làm gì có ai không muốn chứ?"

"Đại ca Trấn Tinh sống sót ra ngoài đi, em chuẩn bị cá ngon nhất trên toàn Liên Bang cho anh!"

Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Mọi người: "..."Đám người trơ mắt nhìn con cá cuối cùng bị ăn mất, những người trong cuộc tranh đoạt như mất hết hơi sức, uể oải thả tay xuống, ngồi xổm bên cạnh đống lửa, vẻ mặt vô cùng thất vọng.Con mèo lớn này, thật quá đáng mà! Chẳng chừa lại cho bọn họ dù chỉ là một con cá.Hòa Ngọc nói: "Bé mèo lớn, dẫn đường."Bé mèo lớn duỗi móng vuốt ra, vô cùng cẩn thận nắm lấy Hòa Ngọc, đặt cậu l*n đ*nh đầu.Đám người Eugene và Cách Đới liếc nhìn nhau, lập tức đuổi theo. Đồ ăn thường ngày của Hàn Băng thú chắc chắn rất tốt, bọn họ đi theo sau nhìn thử xem có may mắn nhặt được thứ gì không. Trang bị không phải chỉ có thể nhận được khi qua ải.Nghĩ tới đây, bọn họ tăng tốc bước chân lên.Bé mèo lớn quay đầu lại, đôi mắt xanh như nước lạnh buốt, đối diện tầm mắt của bọn họ. Sau đó, nó vươn cái móng vuốt đầy lông xù, đập một chưởng xuống, hoặc là đánh bay, hoặc là đập xuống tuyết, để lại chỗ đó một cái hố sâu."Bịch!""Bịch, bịch!"Tiếng rơi xuống đất vô cùng quen thuộc lại lần nữa vang lên.Trấn Tinh ngồi xổm bên cạnh đống lửa không lại gần chỗ bọn họ: "..." Cho nên cần gì phải làm thế chứ? Ngay cả con cá cũng chẳng giành được mà còn mơ tưởng tới việc có thể cướp được cái gì khác sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi!Eugene lại bị đánh bay chỉ có thể bó tay, gã đỡ lấy cơ thể toàn máy móc sắp bị đánh tan ra thành từng mảnh của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi này... Túm lấy Hòa Ngọc thì dịu dàng lắm, tới phiên chúng ta thì lại một vuốt đánh bay luôn?" Ngẫm lại động tác cẩn thận từng chút một của nó khi vỗ vỗ sau lưng Hòa Ngọc, rồi lại nhìn sức lực khi đối xử với bọn họ... Sự khác biệt quá rõ ràng!Nguyên Trạch bò ra khỏi hố, phun một ngụm tuyết lạnh băng, mặt xám xịt như tro tàn. May mà tố chất thân thể của người Liên Bang tốt... Mấy ngày nay bọn họ bị đánh nhiều lần, bị đập xuống núi, bị đánh bay đi, bị đập rớt xuống hố, nếu tố chất thân thể kém thì sao có thể chịu đựng nỗi chứ?Eugene gian nan đi tới bên cạnh Trấn Tinh, ngồi xổm xuống.Thành Chiêu cũng đi tới, mặt mũi bầm dập: "Rốt cuộc Hàn Băng thú ăn cái gì thế?"Cách Đới: "Chắc chắn là đồ tốt."Nguyên Trạch sờ sờ miệng vết thương trên trán, bĩu môi: "Bọn họ ăn mảnh không mang theo chúng ta! Không cho chúng ta ăn cá, đồ khác cũng không cho chúng ta ăn!"Nhắc tới cá... Tầm mắt Eugene lia về phía xương cá Hòa Ngọc ăn còn dư lại, liên tục nuốt nước miếng.Trấn Tinh: "... Ông có liêm sỉ tí đi có được không?" Nói xong, gã cũng nuốt nước miếng. Được rồi, gã cũng chẳng có liêm sỉ gì cả.bình luận: "...""Ha ha ha ha ha, chẳng có liêm sỉ gì cả!""Đừng nói bọn họ, tôi xem cũng thấy đói bụng.""Giữa trời đầy tuyết ăn cá nướng nóng hổi, làm gì có ai không muốn chứ?""Đại ca Trấn Tinh sống sót ra ngoài đi, em chuẩn bị cá ngon nhất trên toàn Liên Bang cho anh!"

Chương 290: Ai Là Nội Gián? (142)