Ầm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng…
Chương 350: Đếm Ngược Thời Gian Tử Vong (35)
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Vạn Nhân Trảm lườm bà chủ một cái, vội vàng đuổi theo.Bà chủ tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con chip, đây là một triệu chip đấy. Vậy mà Hòa Ngọc trực tiếp bỏ chúng ở lại. Cậu không thèm để ý năm trăm nghìn đã thắng được, thậm chí cậu còn bỏ lại cả năm trăm nghìn của mình, trời ơi, cậu chủ này là của nhà ai vậy trời, không ngờ lại hào phóng đến vậy. Nịnh nọt, nhất định phải nịnh nọt.Hai người đang đi trong hành lang sân trong, Vạn Nhân Trảm hỏi cậu: "Sao mày lại không cần đống chip đó vậy, phó bản này chúng ta không có tiền, đó là một triệu đó, mày không muốn chip của nó, tại sao còn cho chip của mình đi."Hòa Ngọc: "Tôi có chip hả? Chip là của Tiền Đa mà, năm trăm nghìn vốn có của tôi chính là của cậu ta chứ đâu." Cậu nhàn nhạt liếc Vạn Nhân Trảm một cái: "Vạn Nhân Trảm, hôm nay tôi dạy cho anh một đạo lý, giả bộ nhất định phải thống nhất. Chúng ta trước nay luôn theo thiết lập nhắc đến tiền là tầm thường, một khi đã nhận năm trăm nghìn này rồi, thiết lập cũng hỏng, tự vả cho mình một bạt tai." Cho dù cậu có nghĩ ra lý do giải thích cũng không cần thiết, mục đích của bọn họ không phải kiếm tiền mà là thông qua. Trước mắt phó bản này có vẻ không có gì nguy hiểm, có vẻ như chỉ các tuyển thủ tính kế với nhau, nhưng thực tế nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Ngụy trang là phải hoàn hảo, không để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.Vạn Nhân Trảm nghe vậy, thừ người ra một lúc lâu.Hai người trở lại sân, tiến vào phòng khách, Vạn Nhân Trảm lại nói: "Nhưng mà, đúng thật là mày đó, vậy mà thật sự để Tiền Đa giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ nó người đông, hẳn là có thể hoàn thành hai mươi nhiệm vụ trước khi chúng ta kết thúc." Nếu họ tự mình làm, họ vừa phải hoàn thành nhiệm vụ vừa phải tiếp tục điều tra, thời gian thật sự quá eo hẹp rồi. Hơn nữa, họ không biết liệu có bất kỳ rắc rối nào ẩn giấu trong những nhiệm vụ tầm thường đó hay không.Bình luận: "Hòa Ngọc chơi xì dách giỏi vl, vậy mà thắng được hai mươi ván bài liên tiếp, hơn nữa vận may nghịch thiên, cmn đều là xì dách, vận may của cậu ta, thật sự là quá tốt rồi."Hòa Ngọc nâng tay: "Đóng cửa."Vạn Nhân Trảm sửng sốt, theo bản năng đóng cửa lại.Hòa Ngọc rót cho mình một ly nước, lấy ra mấy quân bài từ trong tay áo, toàn là "'Át" và "JQK". Cậu vô cùng bình thản: "Đem đi đốt hết đi."Vạn Nhân Trảm: "..."Người xem: "..."Đệch!Đệch! Đệch!Tiền Đa, cậu thua oan ức thật đấy.Hòa Ngọc ném bài cho Vạn Nhân Trảm xong, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Có người làm nhiệm vụ phụ cho rồi, buổi tối chúng ta làm nhiệm vụ chính, bây giờ nghỉ ngơi đi." Nói xong, cậu xoay người quay về phòng ngủ.Vạn Nhân Trảm cầm lấy bài, một lúc sau rùng mình một cái.Đệch, Hòa Ngọc đáng sợ quá.
Vạn Nhân Trảm lườm bà chủ một cái, vội vàng đuổi theo.
Bà chủ tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con chip, đây là một triệu chip đấy. Vậy mà Hòa Ngọc trực tiếp bỏ chúng ở lại.
Cậu không thèm để ý năm trăm nghìn đã thắng được, thậm chí cậu còn bỏ lại cả năm trăm nghìn của mình, trời ơi, cậu chủ này là của nhà ai vậy trời, không ngờ lại hào phóng đến vậy.
Nịnh nọt, nhất định phải nịnh nọt.
Hai người đang đi trong hành lang sân trong, Vạn Nhân Trảm hỏi cậu: "Sao mày lại không cần đống chip đó vậy, phó bản này chúng ta không có tiền, đó là một triệu đó, mày không muốn chip của nó, tại sao còn cho chip của mình đi."
Hòa Ngọc: "Tôi có chip hả? Chip là của Tiền Đa mà, năm trăm nghìn vốn có của tôi chính là của cậu ta chứ đâu." Cậu nhàn nhạt liếc Vạn Nhân Trảm một cái: "Vạn Nhân Trảm, hôm nay tôi dạy cho anh một đạo lý, giả bộ nhất định phải thống nhất. Chúng ta trước nay luôn theo thiết lập nhắc đến tiền là tầm thường, một khi đã nhận năm trăm nghìn này rồi, thiết lập cũng hỏng, tự vả cho mình một bạt tai."
Cho dù cậu có nghĩ ra lý do giải thích cũng không cần thiết, mục đích của bọn họ không phải kiếm tiền mà là thông qua. Trước mắt phó bản này có vẻ không có gì nguy hiểm, có vẻ như chỉ các tuyển thủ tính kế với nhau, nhưng thực tế nguy hiểm luôn rình rập xung quanh.
Ngụy trang là phải hoàn hảo, không để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.
Vạn Nhân Trảm nghe vậy, thừ người ra một lúc lâu.
Hai người trở lại sân, tiến vào phòng khách, Vạn Nhân Trảm lại nói: "Nhưng mà, đúng thật là mày đó, vậy mà thật sự để Tiền Đa giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ nó người đông, hẳn là có thể hoàn thành hai mươi nhiệm vụ trước khi chúng ta kết thúc." Nếu họ tự mình làm, họ vừa phải hoàn thành nhiệm vụ vừa phải tiếp tục điều tra, thời gian thật sự quá eo hẹp rồi. Hơn nữa, họ không biết liệu có bất kỳ rắc rối nào ẩn giấu trong những nhiệm vụ tầm thường đó hay không.
Bình luận: "Hòa Ngọc chơi xì dách giỏi vl, vậy mà thắng được hai mươi ván bài liên tiếp, hơn nữa vận may nghịch thiên, cmn đều là xì dách, vận may của cậu ta, thật sự là quá tốt rồi."
Hòa Ngọc nâng tay: "Đóng cửa."
Vạn Nhân Trảm sửng sốt, theo bản năng đóng cửa lại.
Hòa Ngọc rót cho mình một ly nước, lấy ra mấy quân bài từ trong tay áo, toàn là "'Át" và "JQK". Cậu vô cùng bình thản: "Đem đi đốt hết đi."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Người xem: "..."
Đệch!
Đệch! Đệch!
Tiền Đa, cậu thua oan ức thật đấy.
Hòa Ngọc ném bài cho Vạn Nhân Trảm xong, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Có người làm nhiệm vụ phụ cho rồi, buổi tối chúng ta làm nhiệm vụ chính, bây giờ nghỉ ngơi đi." Nói xong, cậu xoay người quay về phòng ngủ.
Vạn Nhân Trảm cầm lấy bài, một lúc sau rùng mình một cái.
Đệch, Hòa Ngọc đáng sợ quá.
Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)Tác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngẦm! Nước biển cuộn trào dữ dội, như thể nhấn chìm cả thế giới. Ý thức Hòa Ngọc vừa kịp hồi phục đã lập tức cảm nhận được một lực kéo với ý đồ lôi cậu xuống biển sâu. Toàn thân cậu rã rời, đến giãy giụa cũng trở nên khó khăn. Trong đầu cậu vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp sửa tử vong. Trang bị rơi ra: một cặp kính không độ, một vật phẩm trông thì tốt nhưng vô dụng." Áp lực nước biển siết chặt lồng ngực, cơn đau nghẹt thở ập đến, thế giới trước mắt Hòa Ngọc lại chìm vào bóng tối vô tận. Cùng lúc đó, cậu mơ hồ thấy trên một màn hình ảo lơ lửng vô số dòng chữ nhỏ li ti với đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau, chúng lướt qua với tốc độ chóng mặt: "Ngồi chờ kẻ đến từ hành tinh vô danh để mạng lại dưới biển sâu." "Show sống còn này kịch tính nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết. Đáng tiếc, tên này chết dưới biển, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, chẳng thốt nổi một lời." "Đây là tuyển thủ của hành tinh nào? Trái Đất ư? Chưa từng… Vạn Nhân Trảm lườm bà chủ một cái, vội vàng đuổi theo.Bà chủ tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con chip, đây là một triệu chip đấy. Vậy mà Hòa Ngọc trực tiếp bỏ chúng ở lại. Cậu không thèm để ý năm trăm nghìn đã thắng được, thậm chí cậu còn bỏ lại cả năm trăm nghìn của mình, trời ơi, cậu chủ này là của nhà ai vậy trời, không ngờ lại hào phóng đến vậy. Nịnh nọt, nhất định phải nịnh nọt.Hai người đang đi trong hành lang sân trong, Vạn Nhân Trảm hỏi cậu: "Sao mày lại không cần đống chip đó vậy, phó bản này chúng ta không có tiền, đó là một triệu đó, mày không muốn chip của nó, tại sao còn cho chip của mình đi."Hòa Ngọc: "Tôi có chip hả? Chip là của Tiền Đa mà, năm trăm nghìn vốn có của tôi chính là của cậu ta chứ đâu." Cậu nhàn nhạt liếc Vạn Nhân Trảm một cái: "Vạn Nhân Trảm, hôm nay tôi dạy cho anh một đạo lý, giả bộ nhất định phải thống nhất. Chúng ta trước nay luôn theo thiết lập nhắc đến tiền là tầm thường, một khi đã nhận năm trăm nghìn này rồi, thiết lập cũng hỏng, tự vả cho mình một bạt tai." Cho dù cậu có nghĩ ra lý do giải thích cũng không cần thiết, mục đích của bọn họ không phải kiếm tiền mà là thông qua. Trước mắt phó bản này có vẻ không có gì nguy hiểm, có vẻ như chỉ các tuyển thủ tính kế với nhau, nhưng thực tế nguy hiểm luôn rình rập xung quanh. Ngụy trang là phải hoàn hảo, không để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.Vạn Nhân Trảm nghe vậy, thừ người ra một lúc lâu.Hai người trở lại sân, tiến vào phòng khách, Vạn Nhân Trảm lại nói: "Nhưng mà, đúng thật là mày đó, vậy mà thật sự để Tiền Đa giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ nó người đông, hẳn là có thể hoàn thành hai mươi nhiệm vụ trước khi chúng ta kết thúc." Nếu họ tự mình làm, họ vừa phải hoàn thành nhiệm vụ vừa phải tiếp tục điều tra, thời gian thật sự quá eo hẹp rồi. Hơn nữa, họ không biết liệu có bất kỳ rắc rối nào ẩn giấu trong những nhiệm vụ tầm thường đó hay không.Bình luận: "Hòa Ngọc chơi xì dách giỏi vl, vậy mà thắng được hai mươi ván bài liên tiếp, hơn nữa vận may nghịch thiên, cmn đều là xì dách, vận may của cậu ta, thật sự là quá tốt rồi."Hòa Ngọc nâng tay: "Đóng cửa."Vạn Nhân Trảm sửng sốt, theo bản năng đóng cửa lại.Hòa Ngọc rót cho mình một ly nước, lấy ra mấy quân bài từ trong tay áo, toàn là "'Át" và "JQK". Cậu vô cùng bình thản: "Đem đi đốt hết đi."Vạn Nhân Trảm: "..."Người xem: "..."Đệch!Đệch! Đệch!Tiền Đa, cậu thua oan ức thật đấy.Hòa Ngọc ném bài cho Vạn Nhân Trảm xong, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Có người làm nhiệm vụ phụ cho rồi, buổi tối chúng ta làm nhiệm vụ chính, bây giờ nghỉ ngơi đi." Nói xong, cậu xoay người quay về phòng ngủ.Vạn Nhân Trảm cầm lấy bài, một lúc sau rùng mình một cái.Đệch, Hòa Ngọc đáng sợ quá.