Tác giả:

Nặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.…

Chương 119

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… “Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?” “Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

 

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

“Vào đi chứ.”

Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.

Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”

“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”

“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”

“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”

Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”

“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”

Cô ngủ một mình là vừa vặn.

Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.

Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”

Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.

Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”

Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.

Tại sao cô lại thuê phòng suite?

Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?

Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… “Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?” “Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?“Vào đi chứ.”Mạnh Đường thấy cậu ngẩn ra, bèn chỉ vào trong.Ngụy Xuyên vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi: “Tôi ở đây à?”“Chứ còn sao nữa?” Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là phòng tốt nhất rồi.”“Ý tôi là, hai chúng ta.” Ngón tay Ngụy Xuyên di chuyển qua lại giữa hai người, “Ở chung trong một căn phòng này à?”“Ai ở chung phòng với cậu.” Mạnh Đường lườm cậu, “Đây là phòng suite, có hai phòng ngủ, phòng của tôi nhỏ hơn chút, phòng cậu lớn hơn.”Ngụy Xuyên cau mày: “Sao cậu lại ở phòng nhỏ?”“Tôi đủ ngủ là được.” Mạnh Đường nói, “Giường phòng lớn là mét tám, miễn cưỡng đủ cho cậu nằm, giường phòng nhỏ bé hơn, cậu không ngủ được đâu.”Cô ngủ một mình là vừa vặn.Ngụy Xuyên không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu.Mạnh Đường chỉ vào phòng cậu: “Cậu cất túi vào đi, tôi mua đồ ăn rồi, ra ăn đi.”Ngụy Xuyên cực kỳ nghe lời, ném túi vào phòng xong thì cầm điện thoại ra phòng khách.Mạnh Đường đưa đũa cho cậu: “Tôi ăn rồi, cậu tự ăn đi, tôi còn chút tài liệu phải xem.”Nói rồi cô cầm máy tính bảng ngồi xuống đối diện Ngụy Xuyên.Ngụy Xuyên đói lả nhưng tướng ăn vẫn rất đẹp.Chốc chốc cậu lại nhìn Mạnh Đường, vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc Mạnh Đường bỏ số tiền lớn thuê phòng suite.Tại sao cô lại thuê phòng suite?Theo quan hệ hiện tại của hai người, có thể ở chung trong một phòng sao?Cô không sợ cậu làm gì cô à? Hay là… cô tin tưởng cậu đến thế?

Chương 119