Nặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.…
Chương 120
Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì. Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì. Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”Mạnh Đường duỗi chân ra.Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.