Tác giả:

Nặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.…

Chương 134

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa. Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

 

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.

Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.

Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:

“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”

“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.

Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.

Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.

Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.

Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.

Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.

Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.

Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.

Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”

Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.

Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.

Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm SoátTác giả: Tuyết NêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngNặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình. Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.” “Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.” “Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?” Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này. “Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.” Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội. Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc. Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.… Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa. Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.

Chương 134