“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 70

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thì thấy bên dưới đài, một loạt đệ tử ngoại môn trực tiếp vào vòng sau xếp thành một hàng chỉnh tề.  Ngoài trăm mét phía sau là líu díu lại hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn không được vào vòng sau.  Có thể đứng được ở trên đài này là đã được muôn người chú ý, kỳ thực đã trở thành một vinh dự rồi.  Đưa lá thăm rút ra được cho trưởng lão, Lâm Nhất bình tĩnh chờ đợi.  Trưởng lão sau khi nhìn xong thì sắc mặt có chút cổ quái, ngừng lại một lát rồi nói: "Chúc mừng ngươi Lâm Nhất, ngươi đã rút được đệ tử ngoại môn đứng thứ năm, Chu Vân!"  Lời đó vừa được thốt ra thì cả hội trường lập tức nháo nhào lên.  “Không phải chứ, trùng hợp vậy sao?”  “Chậc chậc, vận may của tên Kiếm Nô này thế nào ấy chứ, mới trận đầu tiên của vòng loại mà đã bốc trúng Chu Vân rồi”.  “Nếu như ta nhớ không nhầm thì trước đây hắn đã bị Chu Vân sỉ nhục một lần ở trong Cơ Quan Đường, hắn còn nói là hai tháng sau sẽ thách đấu với Chu Vân nữa mà!”  “Thế này thì cũng xem như ước gì được nấy rồi. Ha ha ha, để ta xem lần này hắn làm sao mà từ bỏ quyền thi đấu đây, vòng đấu loại đâu được bỏ quyền đâu”.  Không ai ngờ Lâm Nhất lại “khéo tay” như vậy, bốc trúng kẻ thù không đội trời chung là Chu Vân.  Trương Hàn đứng cách Chu Vân không xa, khẽ cười rồi nói: “Chu huynh đệ, không ngờ huynh lại bị tên Kiếm Nô đó bốc trúng, nghe nói huynh và hắn ta có không ít ân oán à?”  “Không sao cả, bất luận trước đây tên Kiếm Nô này có khúc mắc gì với ta thì cũng không thể thay đổi được kết quả hắn sẽ bị ta đánh cho về lại nguyên hình”.  Mặt Chu Vân không biến sắc, hắn ta lạnh lùng nói.  “Hehe, câu nói đó không may mắn đâu, trước đây Mã Khôi bị đánh đến quỳ rạp ra đất, cũng từng nói như thế!”  Trương Hàn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, tiếp tục trêu chọc.  Xùy.  Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.  Mặt Chu Vân tối sầm lại, hắn ta trừng mắt với Trương Hàn.  Đột nhiên, một luồng áp lực cực lớn như núi gầm biển gào ập mạnh về phía Trương Hàn.  Mạnh thật!  E là cái tên này đang ngấp ngưởng ở cấp độ võ đạo tầng tám rồi.  “Ngươi dám so sánh ta với tên phế vật Mã Khôi đó sao? Là ngươi đang cười nhạo ta không đủ mạnh hay là chế nhạo ta cũng sẽ phải quỳ xuống hả?”  Chu Vân lạnh lùng nói.  Trương Hàn cười gượng gạo rồi vội nói: “Không dám, không dám, Chu sư huynh nặng lời rồi!”  “Vậy thì bớt lời lại đi, hừm!”  Chu Vân lạnh lùng hừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.  Đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm nhận được sát khí của Chu Vân, đến cả Hồ Tử Phong đứng ở trên cùng cũng tò mò quay lại nhìn.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thì thấy bên dưới đài, một loạt đệ tử ngoại môn trực tiếp vào vòng sau xếp thành một hàng chỉnh tề.  Ngoài trăm mét phía sau là líu díu lại hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn không được vào vòng sau.  Có thể đứng được ở trên đài này là đã được muôn người chú ý, kỳ thực đã trở thành một vinh dự rồi.  Đưa lá thăm rút ra được cho trưởng lão, Lâm Nhất bình tĩnh chờ đợi.  Trưởng lão sau khi nhìn xong thì sắc mặt có chút cổ quái, ngừng lại một lát rồi nói: "Chúc mừng ngươi Lâm Nhất, ngươi đã rút được đệ tử ngoại môn đứng thứ năm, Chu Vân!"  Lời đó vừa được thốt ra thì cả hội trường lập tức nháo nhào lên.  “Không phải chứ, trùng hợp vậy sao?”  “Chậc chậc, vận may của tên Kiếm Nô này thế nào ấy chứ, mới trận đầu tiên của vòng loại mà đã bốc trúng Chu Vân rồi”.  “Nếu như ta nhớ không nhầm thì trước đây hắn đã bị Chu Vân sỉ nhục một lần ở trong Cơ Quan Đường, hắn còn nói là hai tháng sau sẽ thách đấu với Chu Vân nữa mà!”  “Thế này thì cũng xem như ước gì được nấy rồi. Ha ha ha, để ta xem lần này hắn làm sao mà từ bỏ quyền thi đấu đây, vòng đấu loại đâu được bỏ quyền đâu”.  Không ai ngờ Lâm Nhất lại “khéo tay” như vậy, bốc trúng kẻ thù không đội trời chung là Chu Vân.  Trương Hàn đứng cách Chu Vân không xa, khẽ cười rồi nói: “Chu huynh đệ, không ngờ huynh lại bị tên Kiếm Nô đó bốc trúng, nghe nói huynh và hắn ta có không ít ân oán à?”  “Không sao cả, bất luận trước đây tên Kiếm Nô này có khúc mắc gì với ta thì cũng không thể thay đổi được kết quả hắn sẽ bị ta đánh cho về lại nguyên hình”.  Mặt Chu Vân không biến sắc, hắn ta lạnh lùng nói.  “Hehe, câu nói đó không may mắn đâu, trước đây Mã Khôi bị đánh đến quỳ rạp ra đất, cũng từng nói như thế!”  Trương Hàn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, tiếp tục trêu chọc.  Xùy.  Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.  Mặt Chu Vân tối sầm lại, hắn ta trừng mắt với Trương Hàn.  Đột nhiên, một luồng áp lực cực lớn như núi gầm biển gào ập mạnh về phía Trương Hàn.  Mạnh thật!  E là cái tên này đang ngấp ngưởng ở cấp độ võ đạo tầng tám rồi.  “Ngươi dám so sánh ta với tên phế vật Mã Khôi đó sao? Là ngươi đang cười nhạo ta không đủ mạnh hay là chế nhạo ta cũng sẽ phải quỳ xuống hả?”  Chu Vân lạnh lùng nói.  Trương Hàn cười gượng gạo rồi vội nói: “Không dám, không dám, Chu sư huynh nặng lời rồi!”  “Vậy thì bớt lời lại đi, hừm!”  Chu Vân lạnh lùng hừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.  Đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm nhận được sát khí của Chu Vân, đến cả Hồ Tử Phong đứng ở trên cùng cũng tò mò quay lại nhìn.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thì thấy bên dưới đài, một loạt đệ tử ngoại môn trực tiếp vào vòng sau xếp thành một hàng chỉnh tề.  Ngoài trăm mét phía sau là líu díu lại hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn không được vào vòng sau.  Có thể đứng được ở trên đài này là đã được muôn người chú ý, kỳ thực đã trở thành một vinh dự rồi.  Đưa lá thăm rút ra được cho trưởng lão, Lâm Nhất bình tĩnh chờ đợi.  Trưởng lão sau khi nhìn xong thì sắc mặt có chút cổ quái, ngừng lại một lát rồi nói: "Chúc mừng ngươi Lâm Nhất, ngươi đã rút được đệ tử ngoại môn đứng thứ năm, Chu Vân!"  Lời đó vừa được thốt ra thì cả hội trường lập tức nháo nhào lên.  “Không phải chứ, trùng hợp vậy sao?”  “Chậc chậc, vận may của tên Kiếm Nô này thế nào ấy chứ, mới trận đầu tiên của vòng loại mà đã bốc trúng Chu Vân rồi”.  “Nếu như ta nhớ không nhầm thì trước đây hắn đã bị Chu Vân sỉ nhục một lần ở trong Cơ Quan Đường, hắn còn nói là hai tháng sau sẽ thách đấu với Chu Vân nữa mà!”  “Thế này thì cũng xem như ước gì được nấy rồi. Ha ha ha, để ta xem lần này hắn làm sao mà từ bỏ quyền thi đấu đây, vòng đấu loại đâu được bỏ quyền đâu”.  Không ai ngờ Lâm Nhất lại “khéo tay” như vậy, bốc trúng kẻ thù không đội trời chung là Chu Vân.  Trương Hàn đứng cách Chu Vân không xa, khẽ cười rồi nói: “Chu huynh đệ, không ngờ huynh lại bị tên Kiếm Nô đó bốc trúng, nghe nói huynh và hắn ta có không ít ân oán à?”  “Không sao cả, bất luận trước đây tên Kiếm Nô này có khúc mắc gì với ta thì cũng không thể thay đổi được kết quả hắn sẽ bị ta đánh cho về lại nguyên hình”.  Mặt Chu Vân không biến sắc, hắn ta lạnh lùng nói.  “Hehe, câu nói đó không may mắn đâu, trước đây Mã Khôi bị đánh đến quỳ rạp ra đất, cũng từng nói như thế!”  Trương Hàn xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, tiếp tục trêu chọc.  Xùy.  Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.  Mặt Chu Vân tối sầm lại, hắn ta trừng mắt với Trương Hàn.  Đột nhiên, một luồng áp lực cực lớn như núi gầm biển gào ập mạnh về phía Trương Hàn.  Mạnh thật!  E là cái tên này đang ngấp ngưởng ở cấp độ võ đạo tầng tám rồi.  “Ngươi dám so sánh ta với tên phế vật Mã Khôi đó sao? Là ngươi đang cười nhạo ta không đủ mạnh hay là chế nhạo ta cũng sẽ phải quỳ xuống hả?”  Chu Vân lạnh lùng nói.  Trương Hàn cười gượng gạo rồi vội nói: “Không dám, không dám, Chu sư huynh nặng lời rồi!”  “Vậy thì bớt lời lại đi, hừm!”  Chu Vân lạnh lùng hừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.  Đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm nhận được sát khí của Chu Vân, đến cả Hồ Tử Phong đứng ở trên cùng cũng tò mò quay lại nhìn.

Chương 70