“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 82

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại thể lực, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, hắn cảm thấy rất hài lòng, nhấc chân tiến về phía thành Bạch Thủy.  Nếu vẫn còn nội kình, chỉ cần hơn nửa canh giờ, hắn có thể dùng Đại Nhạn Quyết để đến thành Bạch Thủy, thế nhưng vừa nãy đã tiêu hao hết sạch, nên hiện tại đành phải ngoan ngoãn đi bằng hai chân.  Khi Lâm Nhất đến được Vạn Bảo các trong thành thì đã là hai canh giờ sau đó.  “Lâm Nhất tiểu đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy!”  Thấy Lâm Nhất đến, Đồng Hổ tỏ vẻ hớn hở, nhiệt tình gọi hắn.  Có thể thấy được ánh mắt ông ta mang theo sự nôn nóng, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.  Lâm Nhất cũng không nhiều lời, hắn giao năm cây Huyết Diễm cốt trong tay cho ông ta.  Lúc trước, hắn chỉ giao một nửa Huyết Diễm cốt cho Đồng Hổ cũng là để phòng ngừa, không thể hoàn toàn tin tưởng thương nhân được.   “Tốt lắm! Đây là kế ước ủy thác, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy ký vào đó!”  Đồng Hở mừng như bắt được vàng, ông ta vội đem khé ước đã chuẩn bị từ trước ra.  Lâm Nhất đọc kỹ một lượt, chủ yếu khế ước đề cập đến việc Lâm Nhất ủy thác 10 cây Hỏa Diễm cốt cho Đồng Hổ của Vạn Bảo các để đấu giá. Sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ nhận được 1/10 tổng giá trị đấu giá được xem như là thù lao.  Sau khi ký kết khế ước, Lâm Nhất giữ lại một bản, rồi nhìn về phía đối phương và nói: “Ông chủ Đồng, nói rõ một chút được không, mười cây Hỏa Diễm cốt này đại khái có thể đấu giá được bao nhiêu linh thạch hạ phẩm?”  Hai người hiện tại đã đứng chung một chiến tuyến rồi, Đồng Hổ bèn cười nói: “Ta nhớ năm năm trước, một cây Hỏa Diễm cốt có thể đấu giá được 5000 miếng linh thạch hạ phẩm”.  “Năm nghìn miếng!”  Lâm Nhất ngạc nhiên hô lên một tiếng, mức giá này quả thực rất khoa trương, hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  Mười cây Huyết Diễm cốt chẳng phải là được năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm rồi sao?  “Xem ra ngươi cũng không biết giá trị của Huyền Khí, trong hàng ngũ Huyền Giáp hạ phẩm thì Huyết Diễm Giáp có thể nói là đứng đầu, vừa mềm mại lại vừa có khả năng phòng ngự cực cao. Nói thế nào nhỉ? Nếu ngươi mặc một bộ Huyết Diễm Giáp thì dù có gặp phải cao thủ võ đạo tầng tám, thậm chí là tầng chín, e là bọn họ cũng rất khó khiến ngươi trọng thương chỉ với một kích”.  “Còn đối với võ đạo tầng bảy thì… ha ha, muốn tạo thành tổn thương đối với ngươi… sợ là khó!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại thể lực, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, hắn cảm thấy rất hài lòng, nhấc chân tiến về phía thành Bạch Thủy.  Nếu vẫn còn nội kình, chỉ cần hơn nửa canh giờ, hắn có thể dùng Đại Nhạn Quyết để đến thành Bạch Thủy, thế nhưng vừa nãy đã tiêu hao hết sạch, nên hiện tại đành phải ngoan ngoãn đi bằng hai chân.  Khi Lâm Nhất đến được Vạn Bảo các trong thành thì đã là hai canh giờ sau đó.  “Lâm Nhất tiểu đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy!”  Thấy Lâm Nhất đến, Đồng Hổ tỏ vẻ hớn hở, nhiệt tình gọi hắn.  Có thể thấy được ánh mắt ông ta mang theo sự nôn nóng, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.  Lâm Nhất cũng không nhiều lời, hắn giao năm cây Huyết Diễm cốt trong tay cho ông ta.  Lúc trước, hắn chỉ giao một nửa Huyết Diễm cốt cho Đồng Hổ cũng là để phòng ngừa, không thể hoàn toàn tin tưởng thương nhân được.   “Tốt lắm! Đây là kế ước ủy thác, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy ký vào đó!”  Đồng Hở mừng như bắt được vàng, ông ta vội đem khé ước đã chuẩn bị từ trước ra.  Lâm Nhất đọc kỹ một lượt, chủ yếu khế ước đề cập đến việc Lâm Nhất ủy thác 10 cây Hỏa Diễm cốt cho Đồng Hổ của Vạn Bảo các để đấu giá. Sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ nhận được 1/10 tổng giá trị đấu giá được xem như là thù lao.  Sau khi ký kết khế ước, Lâm Nhất giữ lại một bản, rồi nhìn về phía đối phương và nói: “Ông chủ Đồng, nói rõ một chút được không, mười cây Hỏa Diễm cốt này đại khái có thể đấu giá được bao nhiêu linh thạch hạ phẩm?”  Hai người hiện tại đã đứng chung một chiến tuyến rồi, Đồng Hổ bèn cười nói: “Ta nhớ năm năm trước, một cây Hỏa Diễm cốt có thể đấu giá được 5000 miếng linh thạch hạ phẩm”.  “Năm nghìn miếng!”  Lâm Nhất ngạc nhiên hô lên một tiếng, mức giá này quả thực rất khoa trương, hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  Mười cây Huyết Diễm cốt chẳng phải là được năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm rồi sao?  “Xem ra ngươi cũng không biết giá trị của Huyền Khí, trong hàng ngũ Huyền Giáp hạ phẩm thì Huyết Diễm Giáp có thể nói là đứng đầu, vừa mềm mại lại vừa có khả năng phòng ngự cực cao. Nói thế nào nhỉ? Nếu ngươi mặc một bộ Huyết Diễm Giáp thì dù có gặp phải cao thủ võ đạo tầng tám, thậm chí là tầng chín, e là bọn họ cũng rất khó khiến ngươi trọng thương chỉ với một kích”.  “Còn đối với võ đạo tầng bảy thì… ha ha, muốn tạo thành tổn thương đối với ngươi… sợ là khó!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau một lúc nghỉ ngơi lấy lại thể lực, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, hắn cảm thấy rất hài lòng, nhấc chân tiến về phía thành Bạch Thủy.  Nếu vẫn còn nội kình, chỉ cần hơn nửa canh giờ, hắn có thể dùng Đại Nhạn Quyết để đến thành Bạch Thủy, thế nhưng vừa nãy đã tiêu hao hết sạch, nên hiện tại đành phải ngoan ngoãn đi bằng hai chân.  Khi Lâm Nhất đến được Vạn Bảo các trong thành thì đã là hai canh giờ sau đó.  “Lâm Nhất tiểu đệ, ta còn tưởng ngươi không đến đấy!”  Thấy Lâm Nhất đến, Đồng Hổ tỏ vẻ hớn hở, nhiệt tình gọi hắn.  Có thể thấy được ánh mắt ông ta mang theo sự nôn nóng, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.  Lâm Nhất cũng không nhiều lời, hắn giao năm cây Huyết Diễm cốt trong tay cho ông ta.  Lúc trước, hắn chỉ giao một nửa Huyết Diễm cốt cho Đồng Hổ cũng là để phòng ngừa, không thể hoàn toàn tin tưởng thương nhân được.   “Tốt lắm! Đây là kế ước ủy thác, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy ký vào đó!”  Đồng Hở mừng như bắt được vàng, ông ta vội đem khé ước đã chuẩn bị từ trước ra.  Lâm Nhất đọc kỹ một lượt, chủ yếu khế ước đề cập đến việc Lâm Nhất ủy thác 10 cây Hỏa Diễm cốt cho Đồng Hổ của Vạn Bảo các để đấu giá. Sau khi chuyện thành công, ông ta sẽ nhận được 1/10 tổng giá trị đấu giá được xem như là thù lao.  Sau khi ký kết khế ước, Lâm Nhất giữ lại một bản, rồi nhìn về phía đối phương và nói: “Ông chủ Đồng, nói rõ một chút được không, mười cây Hỏa Diễm cốt này đại khái có thể đấu giá được bao nhiêu linh thạch hạ phẩm?”  Hai người hiện tại đã đứng chung một chiến tuyến rồi, Đồng Hổ bèn cười nói: “Ta nhớ năm năm trước, một cây Hỏa Diễm cốt có thể đấu giá được 5000 miếng linh thạch hạ phẩm”.  “Năm nghìn miếng!”  Lâm Nhất ngạc nhiên hô lên một tiếng, mức giá này quả thực rất khoa trương, hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  Mười cây Huyết Diễm cốt chẳng phải là được năm vạn miếng linh thạch hạ phẩm rồi sao?  “Xem ra ngươi cũng không biết giá trị của Huyền Khí, trong hàng ngũ Huyền Giáp hạ phẩm thì Huyết Diễm Giáp có thể nói là đứng đầu, vừa mềm mại lại vừa có khả năng phòng ngự cực cao. Nói thế nào nhỉ? Nếu ngươi mặc một bộ Huyết Diễm Giáp thì dù có gặp phải cao thủ võ đạo tầng tám, thậm chí là tầng chín, e là bọn họ cũng rất khó khiến ngươi trọng thương chỉ với một kích”.  “Còn đối với võ đạo tầng bảy thì… ha ha, muốn tạo thành tổn thương đối với ngươi… sợ là khó!” 

Chương 82