“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 84
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc. Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy. Thoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu. Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi. Lâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều. “Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!” “Không thành vấn đề!” So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều. Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá. Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy. “Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”. Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói. “Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?” Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”. Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá. “Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?” Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương. Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này. “Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc. Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy. Thoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu. Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi. Lâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều. “Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!” “Không thành vấn đề!” So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều. Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá. Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy. “Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”. Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói. “Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?” Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”. Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá. “Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?” Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương. Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này. “Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quản sự áo đen tươi cười nói với Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên sự kinh ngạc. Không ngờ khách quý mà ông chủ Đồng căn dặn lại là một người trẻ tuổi như vậy. Thoạt nhìn, tu vi của ngươi này cũng không quá cao, cùng lắm chỉ mới đến võ đạo tầng sáu. Đệ tử nội môn của Tứ đại tông môn có thực lực kém nhất cũng đã là võ đạo tầng bảy rồi. Lâm Nhất nhìn quanh đại sảnh, lúc này đã có hơn ngàn người chen chúc ngồi vào bàn, lại nói, Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều. “Đưa ta đến phòng là được, chuyện sau đó, không cần ông bận tâm!” “Không thành vấn đề!” So với đại sảnh ồn ào náo nhiệt thì phòng riêng ở lầu hai quả thực yên tĩnh hơn rất nhiều. Thông qua cửa sổ phòng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được toàn bộ đài đấu giá. Ngược lại, người bên dưới muốn thấy được cảnh tượng trong phòng riêng lại không phải là việc dễ dàng như vậy. “Lâm công tử, đây là gian phòng đã chuẩn bị trước cho công tử, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin lui xuống trước”. Quản sự đưa Lâm Nhất lên phòng, lễ phép cười và nói. “Chờ một chút, bây giờ còn nhận vật phẩm đấu giá không?” Lâm Nhất gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên là còn, thế nhưng phải xem đó là vật gì, nếu giá trị không cao thì không thể đưa lên bàn đấu giá được”. Quản sự vẫn mỉm cười khách sáo như trước, nhưng vẻ mặt ông ta cũng không mấy ân cần, hiển nhiên, ông ta không cho rằng Lâm Nhất có thể đưa ra được thứ gì quý giá. “Chậc, ta cũng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, đây là sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, ông xem giúp ta xem sao?” Lâm Nhất lấy một cái sừng trâu ra, đưa cho đối phương. Ngày đó, bị dồn vào được cùng, hắn đã bộc phát, dùng một quyền gi3t chết thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu, nhờ đó mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuy nhiên, hắn lại không rõ lắm giá trị của cái sừng trâu này. “Sừng của thủ lĩnh Hoàng Kim Man Ngưu?”