“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 102
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ của Huyết Long Mã cực nhanh, như một tia chớp, chỉ trong thoáng chốc nó mang theo Lâm Nhất biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lúc này, võ giả Vân gia còn đang nằm la liệt trên đường, trước đó bọn họ đã bị Hồi Quang Lưu Ảnh làm trọng thương, sau lại bị móng ngựa đạp lên, có thể nói là vô cùng thê thảm, khiến người không dám nhìn. Vèo! Đồng Hổ nhảy từ trên mái hiên của lầu các bên cạnh xuống, nhìn võ giả Vân gia nằm trên đất, ông ta cảm thấy có hơi bất ngờ. “Khá lắm, ta đã chạy thật nhanh đến, vậy mà còn không nhanh bằng tên tiểu tử này”. Nghe tin người của Vân gia làm khó Lâm Nhất, Đồng Hổ đã lập tức chạy đến. Vốn dĩ ông ta định đến giải vây, giúp hắn ra khỏi thành, nhưng không ngờ lúc đến nơi, ngay cả cái bóng của Lâm Nhất cũng không thấy. Đồng Hổ mỉm cười hài lòng, nói khẽ: “Không uổng công ta phá lệ bán Thiên Nguyên đan cho ngươi, quả nhiên có bản lĩnh”. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời thành Bạch Thủy xuất hiện một luồng khói đỏ. Lập tức, luồng khói kia nở tung thành pháo hoa, đó chính là dấu hiệu của Vân gia. Sau khi pháo hoa xuất hiện, võ giả thuộc thế lực Vân gia trong thành Bạch Thủy từ bốn phương tám hướng bắt đầu hành động. Đồng Hổ nhìn pháo hóa trên không trung: “Đám người này nắm bắt tin tức nhanh thật, hi vọng tiểu tử kia có thể thuận lợi quay về tông môn”. Trên thực tế, ông ta cũng không biết Lâm Nhất đã cướp được Huyết Long Mã. Lại nói, yêu thú Huyết Long Mã có thực lực võ đạo tầng 7, tính cách vô cùng hung tợn đang mang theo Lâm Nhất lao nhanh trên đất bằng. Thời điểm pháo hoa xuất hiện, Lâm Nhất đã rời khỏi thành. Hắn cưỡi Huyết Long Mã chạy như điên suốt hai ngày hai đêm, bóng dáng Thanh Vân Môn đã thấp thoáng đằng xa, lúc này, hắn mới thở hắt ra một hơi. “Nghỉ một chút đã!” Lâm Nhất cảm giác mông mình sắp bị mài nát rồi, vậy mà Huyết Long Mã vẫn bừng bừng khí thế, thoạt nhìn không có chút gì là mệt mỏi. Đúng thật là Thiên Lý Mã! Nó không cần nghỉ, nhưng Lâm Nhất thì cần. “Nhẩm tính thời gian, vòng quyết đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày kia”. Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Thật ra hắn không quá để tâm đến chuyện trong thành Bạch Thủy, cái mà hắn quan tâm lúc này chính là làm sao để chống lại Chu Vân trong kỳ thi giữa năm sắp tới. Nếu như thua…
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ của Huyết Long Mã cực nhanh, như một tia chớp, chỉ trong thoáng chốc nó mang theo Lâm Nhất biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lúc này, võ giả Vân gia còn đang nằm la liệt trên đường, trước đó bọn họ đã bị Hồi Quang Lưu Ảnh làm trọng thương, sau lại bị móng ngựa đạp lên, có thể nói là vô cùng thê thảm, khiến người không dám nhìn. Vèo! Đồng Hổ nhảy từ trên mái hiên của lầu các bên cạnh xuống, nhìn võ giả Vân gia nằm trên đất, ông ta cảm thấy có hơi bất ngờ. “Khá lắm, ta đã chạy thật nhanh đến, vậy mà còn không nhanh bằng tên tiểu tử này”. Nghe tin người của Vân gia làm khó Lâm Nhất, Đồng Hổ đã lập tức chạy đến. Vốn dĩ ông ta định đến giải vây, giúp hắn ra khỏi thành, nhưng không ngờ lúc đến nơi, ngay cả cái bóng của Lâm Nhất cũng không thấy. Đồng Hổ mỉm cười hài lòng, nói khẽ: “Không uổng công ta phá lệ bán Thiên Nguyên đan cho ngươi, quả nhiên có bản lĩnh”. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời thành Bạch Thủy xuất hiện một luồng khói đỏ. Lập tức, luồng khói kia nở tung thành pháo hoa, đó chính là dấu hiệu của Vân gia. Sau khi pháo hoa xuất hiện, võ giả thuộc thế lực Vân gia trong thành Bạch Thủy từ bốn phương tám hướng bắt đầu hành động. Đồng Hổ nhìn pháo hóa trên không trung: “Đám người này nắm bắt tin tức nhanh thật, hi vọng tiểu tử kia có thể thuận lợi quay về tông môn”. Trên thực tế, ông ta cũng không biết Lâm Nhất đã cướp được Huyết Long Mã. Lại nói, yêu thú Huyết Long Mã có thực lực võ đạo tầng 7, tính cách vô cùng hung tợn đang mang theo Lâm Nhất lao nhanh trên đất bằng. Thời điểm pháo hoa xuất hiện, Lâm Nhất đã rời khỏi thành. Hắn cưỡi Huyết Long Mã chạy như điên suốt hai ngày hai đêm, bóng dáng Thanh Vân Môn đã thấp thoáng đằng xa, lúc này, hắn mới thở hắt ra một hơi. “Nghỉ một chút đã!” Lâm Nhất cảm giác mông mình sắp bị mài nát rồi, vậy mà Huyết Long Mã vẫn bừng bừng khí thế, thoạt nhìn không có chút gì là mệt mỏi. Đúng thật là Thiên Lý Mã! Nó không cần nghỉ, nhưng Lâm Nhất thì cần. “Nhẩm tính thời gian, vòng quyết đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày kia”. Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Thật ra hắn không quá để tâm đến chuyện trong thành Bạch Thủy, cái mà hắn quan tâm lúc này chính là làm sao để chống lại Chu Vân trong kỳ thi giữa năm sắp tới. Nếu như thua…
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tốc độ của Huyết Long Mã cực nhanh, như một tia chớp, chỉ trong thoáng chốc nó mang theo Lâm Nhất biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Lúc này, võ giả Vân gia còn đang nằm la liệt trên đường, trước đó bọn họ đã bị Hồi Quang Lưu Ảnh làm trọng thương, sau lại bị móng ngựa đạp lên, có thể nói là vô cùng thê thảm, khiến người không dám nhìn. Vèo! Đồng Hổ nhảy từ trên mái hiên của lầu các bên cạnh xuống, nhìn võ giả Vân gia nằm trên đất, ông ta cảm thấy có hơi bất ngờ. “Khá lắm, ta đã chạy thật nhanh đến, vậy mà còn không nhanh bằng tên tiểu tử này”. Nghe tin người của Vân gia làm khó Lâm Nhất, Đồng Hổ đã lập tức chạy đến. Vốn dĩ ông ta định đến giải vây, giúp hắn ra khỏi thành, nhưng không ngờ lúc đến nơi, ngay cả cái bóng của Lâm Nhất cũng không thấy. Đồng Hổ mỉm cười hài lòng, nói khẽ: “Không uổng công ta phá lệ bán Thiên Nguyên đan cho ngươi, quả nhiên có bản lĩnh”. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời thành Bạch Thủy xuất hiện một luồng khói đỏ. Lập tức, luồng khói kia nở tung thành pháo hoa, đó chính là dấu hiệu của Vân gia. Sau khi pháo hoa xuất hiện, võ giả thuộc thế lực Vân gia trong thành Bạch Thủy từ bốn phương tám hướng bắt đầu hành động. Đồng Hổ nhìn pháo hóa trên không trung: “Đám người này nắm bắt tin tức nhanh thật, hi vọng tiểu tử kia có thể thuận lợi quay về tông môn”. Trên thực tế, ông ta cũng không biết Lâm Nhất đã cướp được Huyết Long Mã. Lại nói, yêu thú Huyết Long Mã có thực lực võ đạo tầng 7, tính cách vô cùng hung tợn đang mang theo Lâm Nhất lao nhanh trên đất bằng. Thời điểm pháo hoa xuất hiện, Lâm Nhất đã rời khỏi thành. Hắn cưỡi Huyết Long Mã chạy như điên suốt hai ngày hai đêm, bóng dáng Thanh Vân Môn đã thấp thoáng đằng xa, lúc này, hắn mới thở hắt ra một hơi. “Nghỉ một chút đã!” Lâm Nhất cảm giác mông mình sắp bị mài nát rồi, vậy mà Huyết Long Mã vẫn bừng bừng khí thế, thoạt nhìn không có chút gì là mệt mỏi. Đúng thật là Thiên Lý Mã! Nó không cần nghỉ, nhưng Lâm Nhất thì cần. “Nhẩm tính thời gian, vòng quyết đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày kia”. Lâm Vân như có điều suy nghĩ. Thật ra hắn không quá để tâm đến chuyện trong thành Bạch Thủy, cái mà hắn quan tâm lúc này chính là làm sao để chống lại Chu Vân trong kỳ thi giữa năm sắp tới. Nếu như thua…