“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 108

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch, cạch, cạch!  Chính vào lúc đó, có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ngoài Diễn Võ trường, một luồng sáng chói lóa cùng với khí thế ập đến.  “Yêu thú!”  “Sao lại có yêu thú xuất hiện bên ngoài Diễn Võ trường chứ?”  Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều tỏ vẻ kinh ngạc, thi nhau quay người nhìn về sau.  Đến cả các trưởng lão ở trên đài thi đấu và các đệ tử nội môn cũng đều thấy khó hiểu.  Nhưng sau khi nhìn rõ thì ai nấy cũng bất ngờ, mặt mày biến sắc.  Là Lâm Nhất!  Lâm Nhất cưỡi một con Huyết Long Mã cao to dũng mãnh, cả người đầy sát khí, quất ngựa phóng đến như bay.  Trước sự uy hiếp của Huyết Long Mã, mặc dù Lâm Nhất vẫn chưa đến nhưng các đệ tử ngoại môn đã vội vã nhường đường.  Ở trên đài thi đấu, Chu Vân hơi ngây ra, hắn ta liếc mắt nhìn qua thì thấy cây hương trên lư hương đã cháy đến phần cọng.  Khóe miệng bất giác để lộ ra nụ cười lạnh lùng, xem ra hắn ta không cần đánh cũng thắng trận này.  Nhưng chính vào lúc đó, trên lưng Huyết Long Mã, khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhất lại thoáng nét quật cường. Hắn giật mạnh dây cương, Huyết Long Mã hí to rồi hưng phấn nhảy lên theo đà chạy như bay của mình.  Vù!  Huyết Long Mã búng thân nhảy lên không trung, bay qua đầu của vô số người rồi đáp mạnh xuống đài thi đấu.  Dây cương được giật mạnh, hai chân trước của Huyết Long Mã giơ lên cao, nó hí to lên rồi cố kiềm lại đà phóng điên cuồng của mình  Tiếng vó ngựa vang lên trên đài thi đấu.  Dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm, mái tóc dài của thiếu niên tung bay, đầy vẻ kiêu ngạo, uy phong lẫm liệt, thần sắc kiên định, không giành được chiến thắng thì tuyệt đối không quay đầu.  Hắn nhất định phải đến tham gia trận chiến này.  Bỗng dưng thời gian trên đài thi đấu như dừng lại,  Rất nhiều đệ tử ngoại môn thấy kinh ngạc bởi cảnh tượng đó, không ai nói được lời nào.  Vó ngựa lại chạm đất, Lâm Nhất xoay người, nhảy xuống ngựa, nhìn về phía trọng tài và nói: “May là vẫn đến kịp vào phút cuối cùng, có thể bắt đầu rồi!”  “Ờ... Ờ...” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch, cạch, cạch!  Chính vào lúc đó, có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ngoài Diễn Võ trường, một luồng sáng chói lóa cùng với khí thế ập đến.  “Yêu thú!”  “Sao lại có yêu thú xuất hiện bên ngoài Diễn Võ trường chứ?”  Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều tỏ vẻ kinh ngạc, thi nhau quay người nhìn về sau.  Đến cả các trưởng lão ở trên đài thi đấu và các đệ tử nội môn cũng đều thấy khó hiểu.  Nhưng sau khi nhìn rõ thì ai nấy cũng bất ngờ, mặt mày biến sắc.  Là Lâm Nhất!  Lâm Nhất cưỡi một con Huyết Long Mã cao to dũng mãnh, cả người đầy sát khí, quất ngựa phóng đến như bay.  Trước sự uy hiếp của Huyết Long Mã, mặc dù Lâm Nhất vẫn chưa đến nhưng các đệ tử ngoại môn đã vội vã nhường đường.  Ở trên đài thi đấu, Chu Vân hơi ngây ra, hắn ta liếc mắt nhìn qua thì thấy cây hương trên lư hương đã cháy đến phần cọng.  Khóe miệng bất giác để lộ ra nụ cười lạnh lùng, xem ra hắn ta không cần đánh cũng thắng trận này.  Nhưng chính vào lúc đó, trên lưng Huyết Long Mã, khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhất lại thoáng nét quật cường. Hắn giật mạnh dây cương, Huyết Long Mã hí to rồi hưng phấn nhảy lên theo đà chạy như bay của mình.  Vù!  Huyết Long Mã búng thân nhảy lên không trung, bay qua đầu của vô số người rồi đáp mạnh xuống đài thi đấu.  Dây cương được giật mạnh, hai chân trước của Huyết Long Mã giơ lên cao, nó hí to lên rồi cố kiềm lại đà phóng điên cuồng của mình  Tiếng vó ngựa vang lên trên đài thi đấu.  Dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm, mái tóc dài của thiếu niên tung bay, đầy vẻ kiêu ngạo, uy phong lẫm liệt, thần sắc kiên định, không giành được chiến thắng thì tuyệt đối không quay đầu.  Hắn nhất định phải đến tham gia trận chiến này.  Bỗng dưng thời gian trên đài thi đấu như dừng lại,  Rất nhiều đệ tử ngoại môn thấy kinh ngạc bởi cảnh tượng đó, không ai nói được lời nào.  Vó ngựa lại chạm đất, Lâm Nhất xoay người, nhảy xuống ngựa, nhìn về phía trọng tài và nói: “May là vẫn đến kịp vào phút cuối cùng, có thể bắt đầu rồi!”  “Ờ... Ờ...” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch, cạch, cạch!  Chính vào lúc đó, có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ngoài Diễn Võ trường, một luồng sáng chói lóa cùng với khí thế ập đến.  “Yêu thú!”  “Sao lại có yêu thú xuất hiện bên ngoài Diễn Võ trường chứ?”  Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều tỏ vẻ kinh ngạc, thi nhau quay người nhìn về sau.  Đến cả các trưởng lão ở trên đài thi đấu và các đệ tử nội môn cũng đều thấy khó hiểu.  Nhưng sau khi nhìn rõ thì ai nấy cũng bất ngờ, mặt mày biến sắc.  Là Lâm Nhất!  Lâm Nhất cưỡi một con Huyết Long Mã cao to dũng mãnh, cả người đầy sát khí, quất ngựa phóng đến như bay.  Trước sự uy hiếp của Huyết Long Mã, mặc dù Lâm Nhất vẫn chưa đến nhưng các đệ tử ngoại môn đã vội vã nhường đường.  Ở trên đài thi đấu, Chu Vân hơi ngây ra, hắn ta liếc mắt nhìn qua thì thấy cây hương trên lư hương đã cháy đến phần cọng.  Khóe miệng bất giác để lộ ra nụ cười lạnh lùng, xem ra hắn ta không cần đánh cũng thắng trận này.  Nhưng chính vào lúc đó, trên lưng Huyết Long Mã, khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhất lại thoáng nét quật cường. Hắn giật mạnh dây cương, Huyết Long Mã hí to rồi hưng phấn nhảy lên theo đà chạy như bay của mình.  Vù!  Huyết Long Mã búng thân nhảy lên không trung, bay qua đầu của vô số người rồi đáp mạnh xuống đài thi đấu.  Dây cương được giật mạnh, hai chân trước của Huyết Long Mã giơ lên cao, nó hí to lên rồi cố kiềm lại đà phóng điên cuồng của mình  Tiếng vó ngựa vang lên trên đài thi đấu.  Dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm, mái tóc dài của thiếu niên tung bay, đầy vẻ kiêu ngạo, uy phong lẫm liệt, thần sắc kiên định, không giành được chiến thắng thì tuyệt đối không quay đầu.  Hắn nhất định phải đến tham gia trận chiến này.  Bỗng dưng thời gian trên đài thi đấu như dừng lại,  Rất nhiều đệ tử ngoại môn thấy kinh ngạc bởi cảnh tượng đó, không ai nói được lời nào.  Vó ngựa lại chạm đất, Lâm Nhất xoay người, nhảy xuống ngựa, nhìn về phía trọng tài và nói: “May là vẫn đến kịp vào phút cuối cùng, có thể bắt đầu rồi!”  “Ờ... Ờ...” 

Chương 108