“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 118

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ là trong lòng rất khó chịu, nhìn trận đấu này của Lâm Nhất, hắn ta đã đoán được, nửa tháng trước Lâm Nhất chủ động bỏ quyền khi gặp hắn ta chính là vì muốn ẩn giấu Lưu Phong kiếm pháp đại thành.  Nghĩ đến bản thân lúc đó còn cho rằng đối phương vì sợ hắn ta nên mới rút lui bèn phá lên cười.  Bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.  Khi Lâm Nhất xuống khỏi lôi đài, vòng thứ hai của kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục tiến hành.  Không thể không nói, những màn so đấu của vòng thứ hai này quả thật đặc sắc hơn vòng trước nhiều.  80 người được chọn ra từ vòng đấu tổ nhóm ai nấy cũng đều mạnh mẽ, gần như mỗi người đều ẩn giấu con bài chưa lật.  Đáng tiếc, có màn biểu diễn đầy tính chấn động vừa nãy của Lâm Nhất diễn ra trước, làm cho những trận đấu về sau dù có đặc sắc thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cứ thiếu chút gì đó.  Lâm Nhất dắt con Huyết Long Mã đi đến bên cạnh trường đấu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm ngộ.  Chu Vân coi như cũng được, coi như là đối thủ mạnh nhất đã từng gặp từ trước đến nay trong đám đệ tử ngoại môn.  Cùng đấu một trận, lợi ích thu được không nhỏ.  Mơ hồ có cảm giác, tu vi võ đạo tầng sáu đỉnh phong trong khoảnh khắc đó đã tìm được chút cảm giác rồi.  Thời gian chầm chậm trôi qua, vòng đầu tiên trong trận đấu loại cũng dần dần đi tới hồi kết.  Vòng thứ hai được mở ra!  Hiện nay chỉ còn lại 40 người có tư cách tham gia trận đấu với mười đệ tử nội môn, cạnh tranh lại tăng thêm một bậc kịch liệt nữa.  "Trận thứ sáu, Trương Hàn đối chiến Lâm Nhất!"  Trên đài đấu võ, trọng tài lớn giọng tuyên bố, tuyển thủ của trận chiến thứ 6 vòng 2 cuộc đấu loại.  Trương Hàn sau khi nghe được, sắc mặt lập tức chuyển sang như màu gan heo, khó coi vô cùng.  Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.  Hắn ta vốn đã không phải là đối thủ của Chu Vân rồi, huống chi nói gì đến Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Trương Hàn cắn răng chịu đựng, đi lên võ đài, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.  So đấu luôn có biến số, ai biết được đối phương liệu có sai sót gì thì sao.  Huống chi tu vi của hắn ta chung quy lại cũng mạnh hơn một tầng so với đối phương, không có nghĩa là một chút cơ hội cũng không có.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ là trong lòng rất khó chịu, nhìn trận đấu này của Lâm Nhất, hắn ta đã đoán được, nửa tháng trước Lâm Nhất chủ động bỏ quyền khi gặp hắn ta chính là vì muốn ẩn giấu Lưu Phong kiếm pháp đại thành.  Nghĩ đến bản thân lúc đó còn cho rằng đối phương vì sợ hắn ta nên mới rút lui bèn phá lên cười.  Bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.  Khi Lâm Nhất xuống khỏi lôi đài, vòng thứ hai của kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục tiến hành.  Không thể không nói, những màn so đấu của vòng thứ hai này quả thật đặc sắc hơn vòng trước nhiều.  80 người được chọn ra từ vòng đấu tổ nhóm ai nấy cũng đều mạnh mẽ, gần như mỗi người đều ẩn giấu con bài chưa lật.  Đáng tiếc, có màn biểu diễn đầy tính chấn động vừa nãy của Lâm Nhất diễn ra trước, làm cho những trận đấu về sau dù có đặc sắc thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cứ thiếu chút gì đó.  Lâm Nhất dắt con Huyết Long Mã đi đến bên cạnh trường đấu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm ngộ.  Chu Vân coi như cũng được, coi như là đối thủ mạnh nhất đã từng gặp từ trước đến nay trong đám đệ tử ngoại môn.  Cùng đấu một trận, lợi ích thu được không nhỏ.  Mơ hồ có cảm giác, tu vi võ đạo tầng sáu đỉnh phong trong khoảnh khắc đó đã tìm được chút cảm giác rồi.  Thời gian chầm chậm trôi qua, vòng đầu tiên trong trận đấu loại cũng dần dần đi tới hồi kết.  Vòng thứ hai được mở ra!  Hiện nay chỉ còn lại 40 người có tư cách tham gia trận đấu với mười đệ tử nội môn, cạnh tranh lại tăng thêm một bậc kịch liệt nữa.  "Trận thứ sáu, Trương Hàn đối chiến Lâm Nhất!"  Trên đài đấu võ, trọng tài lớn giọng tuyên bố, tuyển thủ của trận chiến thứ 6 vòng 2 cuộc đấu loại.  Trương Hàn sau khi nghe được, sắc mặt lập tức chuyển sang như màu gan heo, khó coi vô cùng.  Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.  Hắn ta vốn đã không phải là đối thủ của Chu Vân rồi, huống chi nói gì đến Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Trương Hàn cắn răng chịu đựng, đi lên võ đài, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.  So đấu luôn có biến số, ai biết được đối phương liệu có sai sót gì thì sao.  Huống chi tu vi của hắn ta chung quy lại cũng mạnh hơn một tầng so với đối phương, không có nghĩa là một chút cơ hội cũng không có.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ là trong lòng rất khó chịu, nhìn trận đấu này của Lâm Nhất, hắn ta đã đoán được, nửa tháng trước Lâm Nhất chủ động bỏ quyền khi gặp hắn ta chính là vì muốn ẩn giấu Lưu Phong kiếm pháp đại thành.  Nghĩ đến bản thân lúc đó còn cho rằng đối phương vì sợ hắn ta nên mới rút lui bèn phá lên cười.  Bây giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.  Khi Lâm Nhất xuống khỏi lôi đài, vòng thứ hai của kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục tiến hành.  Không thể không nói, những màn so đấu của vòng thứ hai này quả thật đặc sắc hơn vòng trước nhiều.  80 người được chọn ra từ vòng đấu tổ nhóm ai nấy cũng đều mạnh mẽ, gần như mỗi người đều ẩn giấu con bài chưa lật.  Đáng tiếc, có màn biểu diễn đầy tính chấn động vừa nãy của Lâm Nhất diễn ra trước, làm cho những trận đấu về sau dù có đặc sắc thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cứ thiếu chút gì đó.  Lâm Nhất dắt con Huyết Long Mã đi đến bên cạnh trường đấu, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm ngộ.  Chu Vân coi như cũng được, coi như là đối thủ mạnh nhất đã từng gặp từ trước đến nay trong đám đệ tử ngoại môn.  Cùng đấu một trận, lợi ích thu được không nhỏ.  Mơ hồ có cảm giác, tu vi võ đạo tầng sáu đỉnh phong trong khoảnh khắc đó đã tìm được chút cảm giác rồi.  Thời gian chầm chậm trôi qua, vòng đầu tiên trong trận đấu loại cũng dần dần đi tới hồi kết.  Vòng thứ hai được mở ra!  Hiện nay chỉ còn lại 40 người có tư cách tham gia trận đấu với mười đệ tử nội môn, cạnh tranh lại tăng thêm một bậc kịch liệt nữa.  "Trận thứ sáu, Trương Hàn đối chiến Lâm Nhất!"  Trên đài đấu võ, trọng tài lớn giọng tuyên bố, tuyển thủ của trận chiến thứ 6 vòng 2 cuộc đấu loại.  Trương Hàn sau khi nghe được, sắc mặt lập tức chuyển sang như màu gan heo, khó coi vô cùng.  Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.  Hắn ta vốn đã không phải là đối thủ của Chu Vân rồi, huống chi nói gì đến Lâm Nhất còn mạnh hơn.  Trương Hàn cắn răng chịu đựng, đi lên võ đài, bất luận thế nào cũng phải cược một trận.  So đấu luôn có biến số, ai biết được đối phương liệu có sai sót gì thì sao.  Huống chi tu vi của hắn ta chung quy lại cũng mạnh hơn một tầng so với đối phương, không có nghĩa là một chút cơ hội cũng không có.

Chương 118