“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 121
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!” Âm thanh không lớn nhưng bên trong không kiêu ngạo cũng không e dè, truyền đến tai từng người rõ ràng mồn một. Vù! Chín người khác đứng cùng một hàng với hắn, kể cả Hồ Tử Phong, tất cả đều đồng loạt quay đầu qua. Không chỉ vậy mà vẻ mặt mọi người cũng đều giống nhau. Tên Kiếm Nô này điên rồi sao! Phía dưới đài cao, hơn hai vạn đệ tử ngoại môn cũng kinh ngạc trong phút chốc. Sau đó là những tiếng hô hào ồn ào, rõ ràng người xem đang vô cùng phấn khích. Điều bất ngờ luôn đáng kinh ngạc nhất, đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy không thể đánh giá Lâm Nhất theo lẽ thường. Bất kể là những chiến thắng liên tiếp trong nhóm thi đấu nhỏ hay là hôm nay đánh bại Chu Vân, rồi lại đột phá tại nơi khảo hạch... Thì hắn đã thổi một luồng gió mới cho Thanh Vân Môn, trên người hắn có một loại phong thái mà trước giờ chưa ai từng có. Cho dù là thua hay thắng thì ít nhất Lâm Nhất đã không lựa chọn giống vậy. Lựa chọn của những người khác đều là bo bo giữ mình, thà rằng rụt đầu chứ không muốn đắc tội đệ tử nội môn. Lâm Nhất hắn lại dũng cảm đứng ra, thể hiện sự kiên quyết của bản thân! Trên đài cao, các đệ tử nội môn thể hiện các biểu cảm khác nhau. Ánh mắt thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm lóe lên tia tán thưởng. Lâm Nhất trước mặt đã cho hắn ta bất ngờ rất lớn, dường như hắn không hề để ý đến xuất thân của mình. Những gì thấy được trên người hắn đều là thần thái không sợ không kiêu, toả ra tinh thần đầy nhiệt huyết tiến về phía trước. Vẻ mặt đệ tử nội môn khác thì có chút không tốt. Cho dù Lâm Nhất lựa chọn ai thì cũng sẽ khiến người nào đó cảm thấy khó chịu. Đệ tử nội môn đánh thắng Lâm Nhất thì đó cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu như đánh thua thì thật mất mặt. Thắng thì không được lợi, mà thua thì mất toàn bộ. Bạch Thiên Minh cười nói: “Tốt, có chí khí! Cho dù ngươi thua hay thắng thì ta đều sẽ thưởng cho ngươi một viên Dưỡng Tâm đan! Bây giờ, ngươi muốn thách đấu với ai?” Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt chín người còn lại đều hiện lên tia tiếc nuối. Dưỡng Tâm đan!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!” Âm thanh không lớn nhưng bên trong không kiêu ngạo cũng không e dè, truyền đến tai từng người rõ ràng mồn một. Vù! Chín người khác đứng cùng một hàng với hắn, kể cả Hồ Tử Phong, tất cả đều đồng loạt quay đầu qua. Không chỉ vậy mà vẻ mặt mọi người cũng đều giống nhau. Tên Kiếm Nô này điên rồi sao! Phía dưới đài cao, hơn hai vạn đệ tử ngoại môn cũng kinh ngạc trong phút chốc. Sau đó là những tiếng hô hào ồn ào, rõ ràng người xem đang vô cùng phấn khích. Điều bất ngờ luôn đáng kinh ngạc nhất, đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy không thể đánh giá Lâm Nhất theo lẽ thường. Bất kể là những chiến thắng liên tiếp trong nhóm thi đấu nhỏ hay là hôm nay đánh bại Chu Vân, rồi lại đột phá tại nơi khảo hạch... Thì hắn đã thổi một luồng gió mới cho Thanh Vân Môn, trên người hắn có một loại phong thái mà trước giờ chưa ai từng có. Cho dù là thua hay thắng thì ít nhất Lâm Nhất đã không lựa chọn giống vậy. Lựa chọn của những người khác đều là bo bo giữ mình, thà rằng rụt đầu chứ không muốn đắc tội đệ tử nội môn. Lâm Nhất hắn lại dũng cảm đứng ra, thể hiện sự kiên quyết của bản thân! Trên đài cao, các đệ tử nội môn thể hiện các biểu cảm khác nhau. Ánh mắt thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm lóe lên tia tán thưởng. Lâm Nhất trước mặt đã cho hắn ta bất ngờ rất lớn, dường như hắn không hề để ý đến xuất thân của mình. Những gì thấy được trên người hắn đều là thần thái không sợ không kiêu, toả ra tinh thần đầy nhiệt huyết tiến về phía trước. Vẻ mặt đệ tử nội môn khác thì có chút không tốt. Cho dù Lâm Nhất lựa chọn ai thì cũng sẽ khiến người nào đó cảm thấy khó chịu. Đệ tử nội môn đánh thắng Lâm Nhất thì đó cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu như đánh thua thì thật mất mặt. Thắng thì không được lợi, mà thua thì mất toàn bộ. Bạch Thiên Minh cười nói: “Tốt, có chí khí! Cho dù ngươi thua hay thắng thì ta đều sẽ thưởng cho ngươi một viên Dưỡng Tâm đan! Bây giờ, ngươi muốn thách đấu với ai?” Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt chín người còn lại đều hiện lên tia tiếc nuối. Dưỡng Tâm đan!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm mỗ bất tài, nguyện ý thử một lần!” Âm thanh không lớn nhưng bên trong không kiêu ngạo cũng không e dè, truyền đến tai từng người rõ ràng mồn một. Vù! Chín người khác đứng cùng một hàng với hắn, kể cả Hồ Tử Phong, tất cả đều đồng loạt quay đầu qua. Không chỉ vậy mà vẻ mặt mọi người cũng đều giống nhau. Tên Kiếm Nô này điên rồi sao! Phía dưới đài cao, hơn hai vạn đệ tử ngoại môn cũng kinh ngạc trong phút chốc. Sau đó là những tiếng hô hào ồn ào, rõ ràng người xem đang vô cùng phấn khích. Điều bất ngờ luôn đáng kinh ngạc nhất, đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy không thể đánh giá Lâm Nhất theo lẽ thường. Bất kể là những chiến thắng liên tiếp trong nhóm thi đấu nhỏ hay là hôm nay đánh bại Chu Vân, rồi lại đột phá tại nơi khảo hạch... Thì hắn đã thổi một luồng gió mới cho Thanh Vân Môn, trên người hắn có một loại phong thái mà trước giờ chưa ai từng có. Cho dù là thua hay thắng thì ít nhất Lâm Nhất đã không lựa chọn giống vậy. Lựa chọn của những người khác đều là bo bo giữ mình, thà rằng rụt đầu chứ không muốn đắc tội đệ tử nội môn. Lâm Nhất hắn lại dũng cảm đứng ra, thể hiện sự kiên quyết của bản thân! Trên đài cao, các đệ tử nội môn thể hiện các biểu cảm khác nhau. Ánh mắt thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm lóe lên tia tán thưởng. Lâm Nhất trước mặt đã cho hắn ta bất ngờ rất lớn, dường như hắn không hề để ý đến xuất thân của mình. Những gì thấy được trên người hắn đều là thần thái không sợ không kiêu, toả ra tinh thần đầy nhiệt huyết tiến về phía trước. Vẻ mặt đệ tử nội môn khác thì có chút không tốt. Cho dù Lâm Nhất lựa chọn ai thì cũng sẽ khiến người nào đó cảm thấy khó chịu. Đệ tử nội môn đánh thắng Lâm Nhất thì đó cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu như đánh thua thì thật mất mặt. Thắng thì không được lợi, mà thua thì mất toàn bộ. Bạch Thiên Minh cười nói: “Tốt, có chí khí! Cho dù ngươi thua hay thắng thì ta đều sẽ thưởng cho ngươi một viên Dưỡng Tâm đan! Bây giờ, ngươi muốn thách đấu với ai?” Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt chín người còn lại đều hiện lên tia tiếc nuối. Dưỡng Tâm đan!