“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 142
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quay đầu nhìn lại, thì thấy mạng che mặt của nữ tử áo trắng bị kiếm phong hồi nãy thổi rớt xuống. Dưới ánh trăng hiện lên gương mặt quen thuộc, Lâm Nhất kinh ngạc kêu lên: "Sư tỷ!" Dung nhan tuyệt thế đó dường như khiến ánh trăng cũng phải trở nên ảm đảm hơn nhiều. Không phải là Tô Hàm Nguyệt thì còn là ai nữa! Lâm Nhất vội vàng bước lên trước. Nhưng Tô Hàm Nguyệt lại lăng không bay lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của hắn. Nàng nhân lúc ánh trăng lên cao mà đến, không nói một lời lại rời đi trong ánh trăng mờ mịt. Bốn phía không người, một mảng tĩnh mịch, xung quanh một chút dấu vết cũng không còn tồn tại. Trong màn đêm vô tận, chỉ có ánh trăng trên trời cao là chứng kiến được sự viếng thăm của nàng, rồi lại chứng kiến nàng đi xa. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lâm Nhất có hơi bất đắc dĩ. Tô Hàm Nguyệt phải đi, hắn thật sự không giữ nàng được. Còn với những khúc mắc trong lòng, nếu đối không nói thì hắn cũng khó mà hiểu được. Chuyện xảy ra giữa bọn họ sẽ khiến Lâm Nhất cảm thấy rối rắm trong một thời gian dài. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Tô Hàm Nguyệt thì có lẽ nàng cũng không quá để tâm. Nhìn thoáng qua, Lâm Nhất chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã có thêm mấy chữ. “Cẩn thận với Vương Ninh, sau này còn gặp lại”. Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây hẳn là chữ do Tô Hàm Nguyệt để lại, bởi vì nó được viết bởi lực do kiếm tạo thành trong chiến đấu. Thực lực của Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức nào vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải. Cẩn thận với Vương Ninh? Vương Ninh có gì mà phải cẩn thận? Cùng lắm hắn ta chỉ là một kẻ theo đuổi Tô Hàm Nguyệt, Lâm Nhất chưa từng để tâm đến hắn ta. Trái lại câu phía sau “sau này còn gặp lại” thật sự khiến Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu. Tô Hàm Nguyệt sắp đi rồi ư? Không biết vì sao khi thấy bốn chữ này, Lâm Nhất không cảm thấy quá kinh ngạc. Dường như từ tận đáy lòng của hắn, người như Tô Hàm Nguyệt vốn không thuộc về nơi này. Nàng chỉ trở về nơi mà nàng thuộc về. Nhưng ngày sau còn có thể gặp lại ư? Thanh Vân Môn, phòng Tẩy Kiếm. Dưới bóng đêm, một bóng người lẳng lặng rơi xuống, trong phòng, Hồng lão từ từ bước ra. Lão giả này là người đã đưa cho Lâm Nhất cuộn tranh, khi nhìn thấy người đến, ông ta không hề kinh ngạc, mà trầm giọng nói: “Sau đêm nay, hàn độc trong cơ thể ngươi có lẽ sẽ được loại trừ toàn bộ, cũng đến lúc đi rồi!” Chủ nhân của cái bóng kia chính là Tô Hàm Nguyệt, người vừa giao thủ với Lâm Nhất. Nàng khẽ gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp bước vào phòng Tẩy Kiếm. “Người tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh một khi động tình thì ắt sẽ bị tổn thương, tình càng sâu, thương càng nặng, xem ra lời đồn này không giả”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quay đầu nhìn lại, thì thấy mạng che mặt của nữ tử áo trắng bị kiếm phong hồi nãy thổi rớt xuống. Dưới ánh trăng hiện lên gương mặt quen thuộc, Lâm Nhất kinh ngạc kêu lên: "Sư tỷ!" Dung nhan tuyệt thế đó dường như khiến ánh trăng cũng phải trở nên ảm đảm hơn nhiều. Không phải là Tô Hàm Nguyệt thì còn là ai nữa! Lâm Nhất vội vàng bước lên trước. Nhưng Tô Hàm Nguyệt lại lăng không bay lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của hắn. Nàng nhân lúc ánh trăng lên cao mà đến, không nói một lời lại rời đi trong ánh trăng mờ mịt. Bốn phía không người, một mảng tĩnh mịch, xung quanh một chút dấu vết cũng không còn tồn tại. Trong màn đêm vô tận, chỉ có ánh trăng trên trời cao là chứng kiến được sự viếng thăm của nàng, rồi lại chứng kiến nàng đi xa. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lâm Nhất có hơi bất đắc dĩ. Tô Hàm Nguyệt phải đi, hắn thật sự không giữ nàng được. Còn với những khúc mắc trong lòng, nếu đối không nói thì hắn cũng khó mà hiểu được. Chuyện xảy ra giữa bọn họ sẽ khiến Lâm Nhất cảm thấy rối rắm trong một thời gian dài. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Tô Hàm Nguyệt thì có lẽ nàng cũng không quá để tâm. Nhìn thoáng qua, Lâm Nhất chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã có thêm mấy chữ. “Cẩn thận với Vương Ninh, sau này còn gặp lại”. Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây hẳn là chữ do Tô Hàm Nguyệt để lại, bởi vì nó được viết bởi lực do kiếm tạo thành trong chiến đấu. Thực lực của Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức nào vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải. Cẩn thận với Vương Ninh? Vương Ninh có gì mà phải cẩn thận? Cùng lắm hắn ta chỉ là một kẻ theo đuổi Tô Hàm Nguyệt, Lâm Nhất chưa từng để tâm đến hắn ta. Trái lại câu phía sau “sau này còn gặp lại” thật sự khiến Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu. Tô Hàm Nguyệt sắp đi rồi ư? Không biết vì sao khi thấy bốn chữ này, Lâm Nhất không cảm thấy quá kinh ngạc. Dường như từ tận đáy lòng của hắn, người như Tô Hàm Nguyệt vốn không thuộc về nơi này. Nàng chỉ trở về nơi mà nàng thuộc về. Nhưng ngày sau còn có thể gặp lại ư? Thanh Vân Môn, phòng Tẩy Kiếm. Dưới bóng đêm, một bóng người lẳng lặng rơi xuống, trong phòng, Hồng lão từ từ bước ra. Lão giả này là người đã đưa cho Lâm Nhất cuộn tranh, khi nhìn thấy người đến, ông ta không hề kinh ngạc, mà trầm giọng nói: “Sau đêm nay, hàn độc trong cơ thể ngươi có lẽ sẽ được loại trừ toàn bộ, cũng đến lúc đi rồi!” Chủ nhân của cái bóng kia chính là Tô Hàm Nguyệt, người vừa giao thủ với Lâm Nhất. Nàng khẽ gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp bước vào phòng Tẩy Kiếm. “Người tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh một khi động tình thì ắt sẽ bị tổn thương, tình càng sâu, thương càng nặng, xem ra lời đồn này không giả”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quay đầu nhìn lại, thì thấy mạng che mặt của nữ tử áo trắng bị kiếm phong hồi nãy thổi rớt xuống. Dưới ánh trăng hiện lên gương mặt quen thuộc, Lâm Nhất kinh ngạc kêu lên: "Sư tỷ!" Dung nhan tuyệt thế đó dường như khiến ánh trăng cũng phải trở nên ảm đảm hơn nhiều. Không phải là Tô Hàm Nguyệt thì còn là ai nữa! Lâm Nhất vội vàng bước lên trước. Nhưng Tô Hàm Nguyệt lại lăng không bay lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của hắn. Nàng nhân lúc ánh trăng lên cao mà đến, không nói một lời lại rời đi trong ánh trăng mờ mịt. Bốn phía không người, một mảng tĩnh mịch, xung quanh một chút dấu vết cũng không còn tồn tại. Trong màn đêm vô tận, chỉ có ánh trăng trên trời cao là chứng kiến được sự viếng thăm của nàng, rồi lại chứng kiến nàng đi xa. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lâm Nhất có hơi bất đắc dĩ. Tô Hàm Nguyệt phải đi, hắn thật sự không giữ nàng được. Còn với những khúc mắc trong lòng, nếu đối không nói thì hắn cũng khó mà hiểu được. Chuyện xảy ra giữa bọn họ sẽ khiến Lâm Nhất cảm thấy rối rắm trong một thời gian dài. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Tô Hàm Nguyệt thì có lẽ nàng cũng không quá để tâm. Nhìn thoáng qua, Lâm Nhất chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã có thêm mấy chữ. “Cẩn thận với Vương Ninh, sau này còn gặp lại”. Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây hẳn là chữ do Tô Hàm Nguyệt để lại, bởi vì nó được viết bởi lực do kiếm tạo thành trong chiến đấu. Thực lực của Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức nào vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải. Cẩn thận với Vương Ninh? Vương Ninh có gì mà phải cẩn thận? Cùng lắm hắn ta chỉ là một kẻ theo đuổi Tô Hàm Nguyệt, Lâm Nhất chưa từng để tâm đến hắn ta. Trái lại câu phía sau “sau này còn gặp lại” thật sự khiến Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu. Tô Hàm Nguyệt sắp đi rồi ư? Không biết vì sao khi thấy bốn chữ này, Lâm Nhất không cảm thấy quá kinh ngạc. Dường như từ tận đáy lòng của hắn, người như Tô Hàm Nguyệt vốn không thuộc về nơi này. Nàng chỉ trở về nơi mà nàng thuộc về. Nhưng ngày sau còn có thể gặp lại ư? Thanh Vân Môn, phòng Tẩy Kiếm. Dưới bóng đêm, một bóng người lẳng lặng rơi xuống, trong phòng, Hồng lão từ từ bước ra. Lão giả này là người đã đưa cho Lâm Nhất cuộn tranh, khi nhìn thấy người đến, ông ta không hề kinh ngạc, mà trầm giọng nói: “Sau đêm nay, hàn độc trong cơ thể ngươi có lẽ sẽ được loại trừ toàn bộ, cũng đến lúc đi rồi!” Chủ nhân của cái bóng kia chính là Tô Hàm Nguyệt, người vừa giao thủ với Lâm Nhất. Nàng khẽ gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp bước vào phòng Tẩy Kiếm. “Người tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh một khi động tình thì ắt sẽ bị tổn thương, tình càng sâu, thương càng nặng, xem ra lời đồn này không giả”.