“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 144

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhớ đến chuyện đã đồng ý với Trương Hàn ngày hôm qua, Lâm Nhất liền đi đến đại điện của tông môn.  Trong nước Thiên Thủy có Tứ đại tông môn, bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn.  Tứ đại tông môn khống chế Thiên Thủy quốc, thực lực đều ngang tầm nhau, mấy năm gần đây, Thanh Vân Môn có hơi vượt trội một chút.  Tuy nhiên, Tử Viêm Môn lại đuổi theo rất sít sao, Cuồng Đao Môn cũng có căn cơ vững chắc, chỉ có Huyền Dương Môn là khá khiêm tốn.  Lâm Nhất vẫn luôn tò mò về thực lực của đệ tử Cuồng Đao Môn cùng thế hệ với hắn.  Hôm nay chắc chắn thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn sẽ dẫn theo không ít tinh anh của nội môn, vừa khéo, hắn nên đến quan sát kỹ một phen.  Khi Lâm Nhất đến đại điện, các đệ tử nội môn đều đã có mặt.  Tuy nhiên, hắn có hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người Hồ Tử Phong và Vương Ninh.  Lâm Nhất bước lên chắp tay nói: “Bái kiến thiếu môn chủ!”  Bạch Vũ Phàm cười nói: “Bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn, không cần đa lễ”.  Nói xong, Lâm Nhất liền bước đến đứng cùng các đệ tử nội môn khác phía sau lưng Bạch Vũ Phàm.  Khi thấy Lâm Nhất đến, các đệ tử nội môn không nhịn được liếc nhìn hắn.  Hắn hiểu rõ nguyên do, đồng thời, cũng đưa mắt quan sát bọn họ một phen, vừa nhìn, Lâm Nhất liền cảm thấy kinh hãi.  Tất cả người ở đây đều là đệ tử nội môn có thâm niên.  Ngoại trừ hắn, những người khác ít nhất đều đã gia nhập nội môn được hai ba năm.  Tu vi thâm hậu, đều là cảnh giới võ đạo tầng tám.  Khí thế vững chãi, nhìn không ra sâu cạn.   “Xem ra thiếu môn chủ rất thận trọng đối với lần bái phỏng này của Cuồng Đao Môn”, Lâm Nhất thầm nghĩ, bằng không thì cũng không bày ra thế trận lớn như vậy.  Ngoại trừ Hồ Tử Phong, gần như 10 cao thủ đứng đầu nội môn đều đã đến đông đủ.  Chẳng mấy chốc, một đám người tiến vào đại điện dưới sự tiếp đón của trưởng lão trong môn.  Người dẫn đầu phong thái hiên ngang, anh tuấn bất phàm.  Hắn bước đi thong dong, hào phóng, trên người tản ra khí thế sắc bén như đao, gương mặt mang theo tươi cười.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhớ đến chuyện đã đồng ý với Trương Hàn ngày hôm qua, Lâm Nhất liền đi đến đại điện của tông môn.  Trong nước Thiên Thủy có Tứ đại tông môn, bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn.  Tứ đại tông môn khống chế Thiên Thủy quốc, thực lực đều ngang tầm nhau, mấy năm gần đây, Thanh Vân Môn có hơi vượt trội một chút.  Tuy nhiên, Tử Viêm Môn lại đuổi theo rất sít sao, Cuồng Đao Môn cũng có căn cơ vững chắc, chỉ có Huyền Dương Môn là khá khiêm tốn.  Lâm Nhất vẫn luôn tò mò về thực lực của đệ tử Cuồng Đao Môn cùng thế hệ với hắn.  Hôm nay chắc chắn thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn sẽ dẫn theo không ít tinh anh của nội môn, vừa khéo, hắn nên đến quan sát kỹ một phen.  Khi Lâm Nhất đến đại điện, các đệ tử nội môn đều đã có mặt.  Tuy nhiên, hắn có hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người Hồ Tử Phong và Vương Ninh.  Lâm Nhất bước lên chắp tay nói: “Bái kiến thiếu môn chủ!”  Bạch Vũ Phàm cười nói: “Bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn, không cần đa lễ”.  Nói xong, Lâm Nhất liền bước đến đứng cùng các đệ tử nội môn khác phía sau lưng Bạch Vũ Phàm.  Khi thấy Lâm Nhất đến, các đệ tử nội môn không nhịn được liếc nhìn hắn.  Hắn hiểu rõ nguyên do, đồng thời, cũng đưa mắt quan sát bọn họ một phen, vừa nhìn, Lâm Nhất liền cảm thấy kinh hãi.  Tất cả người ở đây đều là đệ tử nội môn có thâm niên.  Ngoại trừ hắn, những người khác ít nhất đều đã gia nhập nội môn được hai ba năm.  Tu vi thâm hậu, đều là cảnh giới võ đạo tầng tám.  Khí thế vững chãi, nhìn không ra sâu cạn.   “Xem ra thiếu môn chủ rất thận trọng đối với lần bái phỏng này của Cuồng Đao Môn”, Lâm Nhất thầm nghĩ, bằng không thì cũng không bày ra thế trận lớn như vậy.  Ngoại trừ Hồ Tử Phong, gần như 10 cao thủ đứng đầu nội môn đều đã đến đông đủ.  Chẳng mấy chốc, một đám người tiến vào đại điện dưới sự tiếp đón của trưởng lão trong môn.  Người dẫn đầu phong thái hiên ngang, anh tuấn bất phàm.  Hắn bước đi thong dong, hào phóng, trên người tản ra khí thế sắc bén như đao, gương mặt mang theo tươi cười.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhớ đến chuyện đã đồng ý với Trương Hàn ngày hôm qua, Lâm Nhất liền đi đến đại điện của tông môn.  Trong nước Thiên Thủy có Tứ đại tông môn, bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn.  Tứ đại tông môn khống chế Thiên Thủy quốc, thực lực đều ngang tầm nhau, mấy năm gần đây, Thanh Vân Môn có hơi vượt trội một chút.  Tuy nhiên, Tử Viêm Môn lại đuổi theo rất sít sao, Cuồng Đao Môn cũng có căn cơ vững chắc, chỉ có Huyền Dương Môn là khá khiêm tốn.  Lâm Nhất vẫn luôn tò mò về thực lực của đệ tử Cuồng Đao Môn cùng thế hệ với hắn.  Hôm nay chắc chắn thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn sẽ dẫn theo không ít tinh anh của nội môn, vừa khéo, hắn nên đến quan sát kỹ một phen.  Khi Lâm Nhất đến đại điện, các đệ tử nội môn đều đã có mặt.  Tuy nhiên, hắn có hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người Hồ Tử Phong và Vương Ninh.  Lâm Nhất bước lên chắp tay nói: “Bái kiến thiếu môn chủ!”  Bạch Vũ Phàm cười nói: “Bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn, không cần đa lễ”.  Nói xong, Lâm Nhất liền bước đến đứng cùng các đệ tử nội môn khác phía sau lưng Bạch Vũ Phàm.  Khi thấy Lâm Nhất đến, các đệ tử nội môn không nhịn được liếc nhìn hắn.  Hắn hiểu rõ nguyên do, đồng thời, cũng đưa mắt quan sát bọn họ một phen, vừa nhìn, Lâm Nhất liền cảm thấy kinh hãi.  Tất cả người ở đây đều là đệ tử nội môn có thâm niên.  Ngoại trừ hắn, những người khác ít nhất đều đã gia nhập nội môn được hai ba năm.  Tu vi thâm hậu, đều là cảnh giới võ đạo tầng tám.  Khí thế vững chãi, nhìn không ra sâu cạn.   “Xem ra thiếu môn chủ rất thận trọng đối với lần bái phỏng này của Cuồng Đao Môn”, Lâm Nhất thầm nghĩ, bằng không thì cũng không bày ra thế trận lớn như vậy.  Ngoại trừ Hồ Tử Phong, gần như 10 cao thủ đứng đầu nội môn đều đã đến đông đủ.  Chẳng mấy chốc, một đám người tiến vào đại điện dưới sự tiếp đón của trưởng lão trong môn.  Người dẫn đầu phong thái hiên ngang, anh tuấn bất phàm.  Hắn bước đi thong dong, hào phóng, trên người tản ra khí thế sắc bén như đao, gương mặt mang theo tươi cười.

Chương 144