“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 149

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ.  “Tà Phong Trẩm!”  Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão.  Cánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người.  Phùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.  “Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!”  Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc.  Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật.  Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào.  Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan.  “Phùng sư huynh”.  Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ.  “Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…”  “Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!”  Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.  Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.  La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.  “Không cần”.  Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.  La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”  “Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.  Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.  La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ.  “Tà Phong Trẩm!”  Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão.  Cánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người.  Phùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.  “Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!”  Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc.  Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật.  Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào.  Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan.  “Phùng sư huynh”.  Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ.  “Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…”  “Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!”  Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.  Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.  La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.  “Không cần”.  Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.  La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”  “Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.  Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.  La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ.  “Tà Phong Trẩm!”  Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão.  Cánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người.  Phùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.  “Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!”  Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc.  Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật.  Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào.  Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan.  “Phùng sư huynh”.  Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ.  “Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…”  “Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!”  Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.  Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.  La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.  “Không cần”.  Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.  La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”  “Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.  Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.  La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”

Chương 149