“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 174

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?”  Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến.  Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này.  “Ta đến!”  Vèo!  Trong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ.  “Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!”  Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô.  Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”.  Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ.  “Ngông cuồng!”  Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến.  Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống.  Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu.  Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng.  Víu!  Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao.  So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào.  Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh.  Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài.  Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên.  Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay.  “Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!”  Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn.  Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi.  Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.

Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?”  

Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến.  

Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này.  

“Ta đến!”  

Vèo!  

Trong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ.  

“Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!”  

Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô.  

Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”.  

Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ.  

“Ngông cuồng!”  

Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến.  

Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống.  

Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu.  

Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng.  

Víu!  

Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao.  

So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào.  

Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh.  

Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài.  

Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên.  

Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay.  

“Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!”  

Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn.  

Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi.  

Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Vũ Phàm nhìn về phía mọi người, nói: “Ai đây?”  Theo quy định thì nếu như bị chỉ đích danh, môn phái đó phải phái người ra nghênh chiến.  Bằng không chính là từ bỏ tranh đoạt hai tòa thành này.  “Ta đến!”  Vèo!  Trong số những tuyển thủ dự bị có một người bay vọt lên, hạ xuống đài luận võ.  “Thanh Vân Môn – Trương Thanh xin được chỉ giáo!”  Đó là Trương Thanh - một trong mười tuyển thủ dự bị của Thanh Vân Môn, hắn mang một thanh hậu bối đao trên lưng, vẻ mặt lạnh lùng, vóc người khôi ngô.  Cao Hàn híp mắt cười và nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng của ta ba năm trước, ra đây, ta nhường ngươi ba chiêu”.  Khó trách Trương Thanh lại xung phong đầu tiên, thì ra là có thù cũ.  “Ngông cuồng!”  Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, rút đao ra liền chém đến.  Đao pháp thi triển chính là Âm Phong Trảm rất có danh tiếng trong Thanh Vân Môn. Một đao vừa ra, gió lạnh nổi lên, hàn quang lạnh thấu xương, nhiệt độ trên đài phút chốc hạ xuống.  Cao Hàn - Tử Viêm Môn không đáp, cũng không xuất chiêu.  Hắn ta chỉ dùng thân pháp né trách, khó khăn lắm mới tránh được một kích âm tàn này, suýt nữa đã bị chém trúng.  Víu!  Trương Thanh đắc thế cũng không bỏ qua cho kẻ địch, lập tức tiến lên một bước, lại chém ra một đao.  So với chiêu trước đó, chiêu này càng khiến người ta sợ hãi không thôi, vung đao ra bộc phát tiếng gào rú tựa như quỷ khóc sói gào.  Sắc mặt Cao Hàn thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng hắn ta vẫn không ra tay mà tiếp tục dùng thân pháp né tránh.  Việc này dẫn đến tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía dưới đài.  Đao pháp Âm Phong Trảm vốn nổi danh hung ác, càng đánh càng cuồng, một khi đắc thế thì đao thế sẽ chồng chất mà lên.  Nhưng không ngờ Cao Hàn lại thật sự giữ đúng lời, liên tục hai chiêu vẫn không ra tay.  “Để ta xem ngươi trốn một đao này như thế nào!”  Trương Thanh lạnh lùng quát lên, đao thế trên người thoáng chốc tăng vọt, hắn ta muốn nhân cơ hội dùng chiêu thứ ba để đánh bại Cao Hàn.  Trên đài, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm nghĩ trong lòng e là bất lợi.  Trước mắt, khóe miệng Cao Hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn.

Chương 174