“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 177

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thua Chương Diệp không phải bởi thực lực hắn ta không đủ mà là vì Chương Diệp quá mạnh mẽ, đã là đối thủ cùng cấp bậc với Hồ Tử Phong.  “Cố lên!”  Bạch Vũ Phàm tỏ vẻ tín nhiệm hắn ta, gật đầu nói.  “Vòng thứ nhất ta vẫn đủ tự tin thay tông môn thủ vững hai tòa thành!”  Phùng Đạo Vũ rất có lòng tin, hắn ta thi triển thân pháp, nhảy xuống đài luận võ.  Ánh mắt quét qua, trực tiếp hướng về phía Tử Viêm Môn.  “Phùng Đạo Vũ – Thanh Vân Môn xin được đệ tử Tử Viêm Môn chỉ giáo!”  Hiển nhiên, Phùng Đạo Vũ đang muốn lấy lại danh dự, thay Trương Thanh xả giận vì trận chiến thất bại trước đó.  “Không biết sống chết”.  Chợt, một tiếng quát lạnh vang lên, ở vị trí của Tử Viêm Môn có một bóng người bay vọt lên trời.  Đợi đến khi người nọ hạ xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng kinh hô.  “Tuyển thủ chính!”  Đối mặt với Phùng Đạo Vũ của Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn lại không chút do dự phái tuyển thủ chính của mình xuất chiến.  Không ai ngờ sẽ có tuyển thủ chính xuất hiện trong vòng thứ nhất.  Vừa nãy, Phùng Đạo Vũ còn rất có lòng tin, nhưng hiện tại sắc mặt hắn ta trông cực kỳ khó coi.  Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là Thanh Vân Môn đã bị đối phương gài bẫy rồi…  Mới vòng thứ nhất mà Tử Viêm Môn đã phái tuyển thủ chính ra.  Vì sao chứ?  Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến lúc tranh đoạt linh khoáng, đệ tử cốt cán đã xuất chiến sẽ không có đủ thực lực sao?  Tài nguyên cạnh tranh trong vòng thứ nhất chính là thành trì, lợi nhuận có được là tiền tài bình thường.  Tuy rằng lớn nhưng đối với tông môn thì dù có mất hai tòa thành cũng vẫn có thể chấp nhận được.  Thế nhưng, một khi

Thua Chương Diệp không phải bởi thực lực hắn ta không đủ mà là vì Chương Diệp quá mạnh mẽ, đã là đối thủ cùng cấp bậc với Hồ Tử Phong.  

“Cố lên!”  

Bạch Vũ Phàm tỏ vẻ tín nhiệm hắn ta, gật đầu nói.  

“Vòng thứ nhất ta vẫn đủ tự tin thay tông môn thủ vững hai tòa thành!”  

Phùng Đạo Vũ rất có lòng tin, hắn ta thi triển thân pháp, nhảy xuống đài luận võ.  

Ánh mắt quét qua, trực tiếp hướng về phía Tử Viêm Môn.  

“Phùng Đạo Vũ – Thanh Vân Môn xin được đệ tử Tử Viêm Môn chỉ giáo!”  

Hiển nhiên, Phùng Đạo Vũ đang muốn lấy lại danh dự, thay Trương Thanh xả giận vì trận chiến thất bại trước đó.  

“Không biết sống chết”.  

Chợt, một tiếng quát lạnh vang lên, ở vị trí của Tử Viêm Môn có một bóng người bay vọt lên trời.  

Đợi đến khi người nọ hạ xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng kinh hô.  

“Tuyển thủ chính!”  

Đối mặt với Phùng Đạo Vũ của Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn lại không chút do dự phái tuyển thủ chính của mình xuất chiến.  

Không ai ngờ sẽ có tuyển thủ chính xuất hiện trong vòng thứ nhất.  

Vừa nãy, Phùng Đạo Vũ còn rất có lòng tin, nhưng hiện tại sắc mặt hắn ta trông cực kỳ khó coi.  

Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là Thanh Vân Môn đã bị đối phương gài bẫy rồi…  

Mới vòng thứ nhất mà Tử Viêm Môn đã phái tuyển thủ chính ra.  

Vì sao chứ?  

Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến lúc tranh đoạt linh khoáng, đệ tử cốt cán đã xuất chiến sẽ không có đủ thực lực sao?  

Tài nguyên cạnh tranh trong vòng thứ nhất chính là thành trì, lợi nhuận có được là tiền tài bình thường.  

Tuy rằng lớn nhưng đối với tông môn thì dù có mất hai tòa thành cũng vẫn có thể chấp nhận được.  

Thế nhưng, một khi

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thua Chương Diệp không phải bởi thực lực hắn ta không đủ mà là vì Chương Diệp quá mạnh mẽ, đã là đối thủ cùng cấp bậc với Hồ Tử Phong.  “Cố lên!”  Bạch Vũ Phàm tỏ vẻ tín nhiệm hắn ta, gật đầu nói.  “Vòng thứ nhất ta vẫn đủ tự tin thay tông môn thủ vững hai tòa thành!”  Phùng Đạo Vũ rất có lòng tin, hắn ta thi triển thân pháp, nhảy xuống đài luận võ.  Ánh mắt quét qua, trực tiếp hướng về phía Tử Viêm Môn.  “Phùng Đạo Vũ – Thanh Vân Môn xin được đệ tử Tử Viêm Môn chỉ giáo!”  Hiển nhiên, Phùng Đạo Vũ đang muốn lấy lại danh dự, thay Trương Thanh xả giận vì trận chiến thất bại trước đó.  “Không biết sống chết”.  Chợt, một tiếng quát lạnh vang lên, ở vị trí của Tử Viêm Môn có một bóng người bay vọt lên trời.  Đợi đến khi người nọ hạ xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng kinh hô.  “Tuyển thủ chính!”  Đối mặt với Phùng Đạo Vũ của Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn lại không chút do dự phái tuyển thủ chính của mình xuất chiến.  Không ai ngờ sẽ có tuyển thủ chính xuất hiện trong vòng thứ nhất.  Vừa nãy, Phùng Đạo Vũ còn rất có lòng tin, nhưng hiện tại sắc mặt hắn ta trông cực kỳ khó coi.  Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là Thanh Vân Môn đã bị đối phương gài bẫy rồi…  Mới vòng thứ nhất mà Tử Viêm Môn đã phái tuyển thủ chính ra.  Vì sao chứ?  Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến lúc tranh đoạt linh khoáng, đệ tử cốt cán đã xuất chiến sẽ không có đủ thực lực sao?  Tài nguyên cạnh tranh trong vòng thứ nhất chính là thành trì, lợi nhuận có được là tiền tài bình thường.  Tuy rằng lớn nhưng đối với tông môn thì dù có mất hai tòa thành cũng vẫn có thể chấp nhận được.  Thế nhưng, một khi

Chương 177