“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 179

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  Tệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  “Lăng Vân Bộ!”  “Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  “Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  “Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  “Ha ha, như ngươi mong muốn!”  Oanh!Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  “Viêm Cương Quyền!”  “Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  Ầm… Răng rắc…!  Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  Ầm! 

Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  

Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  

Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  

Tệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  

Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  

“Lăng Vân Bộ!”  

“Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  

“Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  

Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  

Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  

Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  

“Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  

Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  

“Ha ha, như ngươi mong muốn!”  

Oanh!

Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  

Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  

Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  

“Viêm Cương Quyền!”  

“Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  

Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  

Ầm… Răng rắc…!  

Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  

Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  Tệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  “Lăng Vân Bộ!”  “Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  “Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  “Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  “Ha ha, như ngươi mong muốn!”  Oanh!Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  “Viêm Cương Quyền!”  “Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  Ầm… Răng rắc…!  Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  Ầm! 

Chương 179