“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 185
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lôi Cuồng kiếm pháp này của ta lại bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ chỉ bằng một kích. Tinh thần không khỏi rơi xuống đáy vực, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lan ra. Thiếu môn chủ còn mong chờ vào ta, ít nhất có thể chống đỡ được hai lần khiêu chiến. Lúc này không những không thể đứng vững trước một làn dao động, thậm chí đến đả thương đối phương cũng không được, thất bại một cách thê thảm. Đáng giận! Cho dù có liều mạng phải chết, ta cũng phải khiến Liễu Vân Phi trọng thương! Trương Nhạc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nội kình điên cuồng tiêu hao, gầm lên một tiếng. Kiếm trong tay phải đổi sang tay trái với thế như sấm sét. Trang phục điên cuồng tung bay, hắn ta như phát điên, từ bỏ phòng thủ. Quyết định một kiếm liều mạng! Bộ dạng đó cực kỳ dọa người, hai mắt phủ đầy tia máu, nhìn như một con dã thú. Trường bào trên người không chịu nổi khí thế cuồn cuộn này mà rách toạc ra. "Trương... Trương Nhạc này muốn đồng quy vu tận sao?" Toàn trường một phen xôn xao, tất cả những đệ tử đang quan sát trận đấu đều sợ hãi vì cảnh tượng này. Cho dù có là vì tông môn thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ. "Trương sư đệ!" Bạch Vũ Phàm trước đó thần sắc vẫn luôn giữ vẻ chừng mực thấy vậy cũng không kiềm chế được, lần đầu tiên bị kích động trong Tứ tông tranh tài đến mức đứng bật dậy. Liễu Vân Phi trên đài đấu võ mặt lại tỏ ra khinh miệt. Hắn ta gặp nguy không loạn, quạt giấy khép lại, với tốc độ như tia chớp vẽ ra một đường cong như trường kiếm. Vừa hay đánh lên bên trên vào đúng khoảnh khắc Trương Nhạc đổi sang cầm kiếm tay trái. Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, trường kiếm còn chưa kịp cầm chắc đã trực tiếp bị đánh bay đi. Không cho Trương Nhạc thời gian phản ứng, quạt giấy của Liễu Vân Phi như một cái bạt tai giáng lên mặt Trương Nhạc.
Lôi Cuồng kiếm pháp này của ta lại bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ chỉ bằng một kích.
Tinh thần không khỏi rơi xuống đáy vực, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lan ra.
Thiếu môn chủ còn mong chờ vào ta, ít nhất có thể chống đỡ được hai lần khiêu chiến.
Lúc này không những không thể đứng vững trước một làn dao động, thậm chí đến đả thương đối phương cũng không được, thất bại một cách thê thảm.
Đáng giận!
Cho dù có liều mạng phải chết, ta cũng phải khiến Liễu Vân Phi trọng thương!
Trương Nhạc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nội kình điên cuồng tiêu hao, gầm lên một tiếng.
Kiếm trong tay phải đổi sang tay trái với thế như sấm sét.
Trang phục điên cuồng tung bay, hắn ta như phát điên, từ bỏ phòng thủ.
Quyết định một kiếm liều mạng!
Bộ dạng đó cực kỳ dọa người, hai mắt phủ đầy tia máu, nhìn như một con dã thú.
Trường bào trên người không chịu nổi khí thế cuồn cuộn này mà rách toạc ra.
"Trương... Trương Nhạc này muốn đồng quy vu tận sao?"
Toàn trường một phen xôn xao, tất cả những đệ tử đang quan sát trận đấu đều sợ hãi vì cảnh tượng này.
Cho dù có là vì tông môn thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ.
"Trương sư đệ!"
Bạch Vũ Phàm trước đó thần sắc vẫn luôn giữ vẻ chừng mực thấy vậy cũng không kiềm chế được, lần đầu tiên bị kích động trong Tứ tông tranh tài đến mức đứng bật dậy.
Liễu Vân Phi trên đài đấu võ mặt lại tỏ ra khinh miệt.
Hắn ta gặp nguy không loạn, quạt giấy khép lại, với tốc độ như tia chớp vẽ ra một đường cong như trường kiếm.
Vừa hay đánh lên bên trên vào đúng khoảnh khắc Trương Nhạc đổi sang cầm kiếm tay trái.
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, trường kiếm còn chưa kịp cầm chắc đã trực tiếp bị đánh bay đi.
Không cho Trương Nhạc thời gian phản ứng, quạt giấy của Liễu Vân Phi như một cái bạt tai giáng lên mặt Trương Nhạc.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lôi Cuồng kiếm pháp này của ta lại bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ chỉ bằng một kích. Tinh thần không khỏi rơi xuống đáy vực, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lan ra. Thiếu môn chủ còn mong chờ vào ta, ít nhất có thể chống đỡ được hai lần khiêu chiến. Lúc này không những không thể đứng vững trước một làn dao động, thậm chí đến đả thương đối phương cũng không được, thất bại một cách thê thảm. Đáng giận! Cho dù có liều mạng phải chết, ta cũng phải khiến Liễu Vân Phi trọng thương! Trương Nhạc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nội kình điên cuồng tiêu hao, gầm lên một tiếng. Kiếm trong tay phải đổi sang tay trái với thế như sấm sét. Trang phục điên cuồng tung bay, hắn ta như phát điên, từ bỏ phòng thủ. Quyết định một kiếm liều mạng! Bộ dạng đó cực kỳ dọa người, hai mắt phủ đầy tia máu, nhìn như một con dã thú. Trường bào trên người không chịu nổi khí thế cuồn cuộn này mà rách toạc ra. "Trương... Trương Nhạc này muốn đồng quy vu tận sao?" Toàn trường một phen xôn xao, tất cả những đệ tử đang quan sát trận đấu đều sợ hãi vì cảnh tượng này. Cho dù có là vì tông môn thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ. "Trương sư đệ!" Bạch Vũ Phàm trước đó thần sắc vẫn luôn giữ vẻ chừng mực thấy vậy cũng không kiềm chế được, lần đầu tiên bị kích động trong Tứ tông tranh tài đến mức đứng bật dậy. Liễu Vân Phi trên đài đấu võ mặt lại tỏ ra khinh miệt. Hắn ta gặp nguy không loạn, quạt giấy khép lại, với tốc độ như tia chớp vẽ ra một đường cong như trường kiếm. Vừa hay đánh lên bên trên vào đúng khoảnh khắc Trương Nhạc đổi sang cầm kiếm tay trái. Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, trường kiếm còn chưa kịp cầm chắc đã trực tiếp bị đánh bay đi. Không cho Trương Nhạc thời gian phản ứng, quạt giấy của Liễu Vân Phi như một cái bạt tai giáng lên mặt Trương Nhạc.