“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 472
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dậy đi”. “Mau dậy, tránh sang một bên”. Phụt! Đệ tử Kiếm Các bị cưỡng ép dựng dậy, sắc mặt đầy vẻ đau khổ, thần sắc trong đôi mắt đều cực kỳ bất thiện. Trong Kiếm Các, cưỡng chế làm phiền người đang tu luyện là điều cấm kỵ. Một khi có gì sơ sót xảy ra thì hậu quả cực kỳ khó lường. Người bị gọi tỉnh đang định nổi đoá nhưng nhìn thấy Huy hiệu đồng minh đeo phía trước ngực của đám người mới đến. Còn có gã thanh niên áo lam đứng bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng thì mặt liền biến sắc, không ai dám nói thêm câu nào, lục tục đứng lên tránh sang một bên. Rất nhanh, một khoảng lớn sân đã trống trơn, chỉ còn lại Lâm Nhất và Hoàng Phủ Tịnh Hiên. “Diệp sư huynh, người nọ là Hoàng Phủ Tịnh Hiên, bây giờ là người của liên minh Cô Tinh”. Gã thanh niên áo lam mỉm cười nói: “Người mới của liên minh Cô Tinh thì có gì đáng sợ, gọi hắn dậy, bảo hắn cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu”. “Muốn chết không?” Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị cưỡng chế tỉnh dậy, cả người lập tức phát ra luồng sát ý nhàn nhạt, thần sắc lạnh băng. Nhưng quét mắt qua mới phát hiện xung quanh đều là những ánh mắt không có ý tốt. Phía trước ngực đều đeo huy hiệu đồng minh. Mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên biến sắc: “Liên Minh Quân Tử! Các người là người của Vương Diễm…”. Gã thanh niên áo lam cười lạnh: “Cút, cút được bao xa thì cút mau đi. Việc này ngươi đừng có nhúng mũi vào, nếu không, Liên Minh Cô Tinh cũng không bảo vệ được ngươi đâu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên trong lòng không khỏi giật mình, đám người này là nhằm vào Lâm Nhất mà đến. Tâm trạng Hoàng Phủ Tịnh Hiên không ổn định, hắn đại khái đoán được đám người này đến đây để làm gì? Muốn nghiền nát kiếm ý của Lâm Nhất ở bên trong Vạn Kiếm Đồ, từ đó gây tổn hại đến thực lực của Lâm Nhất. Lâm Nhất cùng lắm cũng chỉ có thực lực tầng thứ nhất cảnh giới Huyền Võ, vì sao lại mạnh như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là nắm được kiếm ý hoàn chỉnh. Nhưng một khi kiếm ý bị huỷ thì nguy to. “Là muốn ta phải động thủ à?” Gã thanh niên áo lam nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên bật cười lạnh lùng bước qua. Sắc mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên đầy vẻ bức bối, hắn biết người này, Diệp Lưu Vân của Liên Minh Quân Tử! Tu vi tầng thứ ba cảnh giới Huyền Võ, vào Lăng Tiêu Kiếm Các được hai năm, thường xuyên đi lịch luyện bên ngoài, thực lực mạnh đến đáng sợ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dậy đi”. “Mau dậy, tránh sang một bên”. Phụt! Đệ tử Kiếm Các bị cưỡng ép dựng dậy, sắc mặt đầy vẻ đau khổ, thần sắc trong đôi mắt đều cực kỳ bất thiện. Trong Kiếm Các, cưỡng chế làm phiền người đang tu luyện là điều cấm kỵ. Một khi có gì sơ sót xảy ra thì hậu quả cực kỳ khó lường. Người bị gọi tỉnh đang định nổi đoá nhưng nhìn thấy Huy hiệu đồng minh đeo phía trước ngực của đám người mới đến. Còn có gã thanh niên áo lam đứng bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng thì mặt liền biến sắc, không ai dám nói thêm câu nào, lục tục đứng lên tránh sang một bên. Rất nhanh, một khoảng lớn sân đã trống trơn, chỉ còn lại Lâm Nhất và Hoàng Phủ Tịnh Hiên. “Diệp sư huynh, người nọ là Hoàng Phủ Tịnh Hiên, bây giờ là người của liên minh Cô Tinh”. Gã thanh niên áo lam mỉm cười nói: “Người mới của liên minh Cô Tinh thì có gì đáng sợ, gọi hắn dậy, bảo hắn cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu”. “Muốn chết không?” Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị cưỡng chế tỉnh dậy, cả người lập tức phát ra luồng sát ý nhàn nhạt, thần sắc lạnh băng. Nhưng quét mắt qua mới phát hiện xung quanh đều là những ánh mắt không có ý tốt. Phía trước ngực đều đeo huy hiệu đồng minh. Mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên biến sắc: “Liên Minh Quân Tử! Các người là người của Vương Diễm…”. Gã thanh niên áo lam cười lạnh: “Cút, cút được bao xa thì cút mau đi. Việc này ngươi đừng có nhúng mũi vào, nếu không, Liên Minh Cô Tinh cũng không bảo vệ được ngươi đâu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên trong lòng không khỏi giật mình, đám người này là nhằm vào Lâm Nhất mà đến. Tâm trạng Hoàng Phủ Tịnh Hiên không ổn định, hắn đại khái đoán được đám người này đến đây để làm gì? Muốn nghiền nát kiếm ý của Lâm Nhất ở bên trong Vạn Kiếm Đồ, từ đó gây tổn hại đến thực lực của Lâm Nhất. Lâm Nhất cùng lắm cũng chỉ có thực lực tầng thứ nhất cảnh giới Huyền Võ, vì sao lại mạnh như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là nắm được kiếm ý hoàn chỉnh. Nhưng một khi kiếm ý bị huỷ thì nguy to. “Là muốn ta phải động thủ à?” Gã thanh niên áo lam nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên bật cười lạnh lùng bước qua. Sắc mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên đầy vẻ bức bối, hắn biết người này, Diệp Lưu Vân của Liên Minh Quân Tử! Tu vi tầng thứ ba cảnh giới Huyền Võ, vào Lăng Tiêu Kiếm Các được hai năm, thường xuyên đi lịch luyện bên ngoài, thực lực mạnh đến đáng sợ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dậy đi”. “Mau dậy, tránh sang một bên”. Phụt! Đệ tử Kiếm Các bị cưỡng ép dựng dậy, sắc mặt đầy vẻ đau khổ, thần sắc trong đôi mắt đều cực kỳ bất thiện. Trong Kiếm Các, cưỡng chế làm phiền người đang tu luyện là điều cấm kỵ. Một khi có gì sơ sót xảy ra thì hậu quả cực kỳ khó lường. Người bị gọi tỉnh đang định nổi đoá nhưng nhìn thấy Huy hiệu đồng minh đeo phía trước ngực của đám người mới đến. Còn có gã thanh niên áo lam đứng bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng thì mặt liền biến sắc, không ai dám nói thêm câu nào, lục tục đứng lên tránh sang một bên. Rất nhanh, một khoảng lớn sân đã trống trơn, chỉ còn lại Lâm Nhất và Hoàng Phủ Tịnh Hiên. “Diệp sư huynh, người nọ là Hoàng Phủ Tịnh Hiên, bây giờ là người của liên minh Cô Tinh”. Gã thanh niên áo lam mỉm cười nói: “Người mới của liên minh Cô Tinh thì có gì đáng sợ, gọi hắn dậy, bảo hắn cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu”. “Muốn chết không?” Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị cưỡng chế tỉnh dậy, cả người lập tức phát ra luồng sát ý nhàn nhạt, thần sắc lạnh băng. Nhưng quét mắt qua mới phát hiện xung quanh đều là những ánh mắt không có ý tốt. Phía trước ngực đều đeo huy hiệu đồng minh. Mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên biến sắc: “Liên Minh Quân Tử! Các người là người của Vương Diễm…”. Gã thanh niên áo lam cười lạnh: “Cút, cút được bao xa thì cút mau đi. Việc này ngươi đừng có nhúng mũi vào, nếu không, Liên Minh Cô Tinh cũng không bảo vệ được ngươi đâu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên trong lòng không khỏi giật mình, đám người này là nhằm vào Lâm Nhất mà đến. Tâm trạng Hoàng Phủ Tịnh Hiên không ổn định, hắn đại khái đoán được đám người này đến đây để làm gì? Muốn nghiền nát kiếm ý của Lâm Nhất ở bên trong Vạn Kiếm Đồ, từ đó gây tổn hại đến thực lực của Lâm Nhất. Lâm Nhất cùng lắm cũng chỉ có thực lực tầng thứ nhất cảnh giới Huyền Võ, vì sao lại mạnh như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là nắm được kiếm ý hoàn chỉnh. Nhưng một khi kiếm ý bị huỷ thì nguy to. “Là muốn ta phải động thủ à?” Gã thanh niên áo lam nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên bật cười lạnh lùng bước qua. Sắc mặt Hoàng Phủ Tịnh Hiên đầy vẻ bức bối, hắn biết người này, Diệp Lưu Vân của Liên Minh Quân Tử! Tu vi tầng thứ ba cảnh giới Huyền Võ, vào Lăng Tiêu Kiếm Các được hai năm, thường xuyên đi lịch luyện bên ngoài, thực lực mạnh đến đáng sợ.