“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 493
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một uy áp lạnh lẽo bao trùm lấy Lâm Nhất, đây là tu vi cảnh giới Tử Phủ. Soạt soạt soạt soạt! Uy áp mạnh mẽ giáng xuống, ngay cả Lâm Nhất đã luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể cũng không chịu nổi. Áp lực này khiến xương cốt Lâm Nhất liên tục phát ra âm thanh giòn giã, hắn cố gắng chịu đựng, mặt mày đỏ bừng. Chênh lệch lớn về tu vi tựa như con hào rộng, khó có thể vượt qua. Chỉ trong tích tắc, một vệt máu tràn ra từ khoé miệng, hắn quỳ một chân xuống, thất khiếu gồm miệng, tai, mắt và mũi chảy máu! Bộ dạng đó vô cùng thê thảm, khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà. Nhưng Lâm Nhất cắn răng, không nói lời nào, hôm nay dù có quỳ chết ở đây hắn cũng không đi. Hắn đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ rằng nhất định phải giết Diệp Lưu Vân, Bá Kiếm chính là hi vọng để hắn giết đối phương. Lời hứa của nam nhi... Một lời hứa, nghìn vàng khó mua! Một lời hứa, chết vạn lần cũng không chối từ! Một lời hứa, núi đao biển lửa! Một lời hứa, núi sông không dời!Bùm! Lâm Nhất đang quỳ một gối trước mặt ông lão đột nhiên phát ra tiếng động lớn, đó là tiếng nứt xương. Là âm thanh xương nứt ra khi chịu một áp lực cực lớn. Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng. Có người không đành lòng lên tiếng: “Trưởng lão, ngài đồng ý phá lệ cho hắn một lần đi”. “Một tháng sau hắn phải lên đài sinh tử, không lên được tầng bốn là không có cơ hội sống đâu”. “Trưởng lão, nếu ngài không dừng tay, hắn thực sự sẽ chết trước mặt ngài”. Đủ mọi lời thuyết phục vang lên, nhưng sắc mặt trưởng lão vẫn không biến đổi, không hề có dấu hiệu nhượng bộ. Nhưng nhìn thấy vẻ cố chấp và kiên trì trong đôi mắt trên khuôn mặt máu me của Lâm Nhất, cuối cùng ông ta không tạo áp lực nữa. “Ngươi tên là gì?”, trưởng lão thủ các trầm giọng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. “Trưởng lão, hắn tên là Lâm Nhất. Trước đây hắn là Kiếm Nô, một người đến từ quận nhỏ, hoàn toàn không biết phép tắc là gì, ngài không thể phá lệ cho hắn lên tầng bốn!” Lâm Nhất còn chưa lên tiếng đã có một người từ trong đại điện bước tới, nhìn thấy hắn bị uy áp làm cho phải quỳ một chân xuống đất, hắn ta cười khẩy. Lãnh Mạch! Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhất lập tức biết người đó là ai. Lãnh Mạch, tay sai của Vương Diễm, ngày đó từng bị hắn ghim trên sàn đấu võ như một con chó chết. “Lão phu cần ngươi dạy à?” Trưởng lão thủ các nhíu mày, nổi giận trừng mắt nhìn Lãnh Mạch. Bùm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một uy áp lạnh lẽo bao trùm lấy Lâm Nhất, đây là tu vi cảnh giới Tử Phủ. Soạt soạt soạt soạt! Uy áp mạnh mẽ giáng xuống, ngay cả Lâm Nhất đã luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể cũng không chịu nổi. Áp lực này khiến xương cốt Lâm Nhất liên tục phát ra âm thanh giòn giã, hắn cố gắng chịu đựng, mặt mày đỏ bừng. Chênh lệch lớn về tu vi tựa như con hào rộng, khó có thể vượt qua. Chỉ trong tích tắc, một vệt máu tràn ra từ khoé miệng, hắn quỳ một chân xuống, thất khiếu gồm miệng, tai, mắt và mũi chảy máu! Bộ dạng đó vô cùng thê thảm, khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà. Nhưng Lâm Nhất cắn răng, không nói lời nào, hôm nay dù có quỳ chết ở đây hắn cũng không đi. Hắn đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ rằng nhất định phải giết Diệp Lưu Vân, Bá Kiếm chính là hi vọng để hắn giết đối phương. Lời hứa của nam nhi... Một lời hứa, nghìn vàng khó mua! Một lời hứa, chết vạn lần cũng không chối từ! Một lời hứa, núi đao biển lửa! Một lời hứa, núi sông không dời!Bùm! Lâm Nhất đang quỳ một gối trước mặt ông lão đột nhiên phát ra tiếng động lớn, đó là tiếng nứt xương. Là âm thanh xương nứt ra khi chịu một áp lực cực lớn. Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng. Có người không đành lòng lên tiếng: “Trưởng lão, ngài đồng ý phá lệ cho hắn một lần đi”. “Một tháng sau hắn phải lên đài sinh tử, không lên được tầng bốn là không có cơ hội sống đâu”. “Trưởng lão, nếu ngài không dừng tay, hắn thực sự sẽ chết trước mặt ngài”. Đủ mọi lời thuyết phục vang lên, nhưng sắc mặt trưởng lão vẫn không biến đổi, không hề có dấu hiệu nhượng bộ. Nhưng nhìn thấy vẻ cố chấp và kiên trì trong đôi mắt trên khuôn mặt máu me của Lâm Nhất, cuối cùng ông ta không tạo áp lực nữa. “Ngươi tên là gì?”, trưởng lão thủ các trầm giọng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. “Trưởng lão, hắn tên là Lâm Nhất. Trước đây hắn là Kiếm Nô, một người đến từ quận nhỏ, hoàn toàn không biết phép tắc là gì, ngài không thể phá lệ cho hắn lên tầng bốn!” Lâm Nhất còn chưa lên tiếng đã có một người từ trong đại điện bước tới, nhìn thấy hắn bị uy áp làm cho phải quỳ một chân xuống đất, hắn ta cười khẩy. Lãnh Mạch! Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhất lập tức biết người đó là ai. Lãnh Mạch, tay sai của Vương Diễm, ngày đó từng bị hắn ghim trên sàn đấu võ như một con chó chết. “Lão phu cần ngươi dạy à?” Trưởng lão thủ các nhíu mày, nổi giận trừng mắt nhìn Lãnh Mạch. Bùm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một uy áp lạnh lẽo bao trùm lấy Lâm Nhất, đây là tu vi cảnh giới Tử Phủ. Soạt soạt soạt soạt! Uy áp mạnh mẽ giáng xuống, ngay cả Lâm Nhất đã luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể cũng không chịu nổi. Áp lực này khiến xương cốt Lâm Nhất liên tục phát ra âm thanh giòn giã, hắn cố gắng chịu đựng, mặt mày đỏ bừng. Chênh lệch lớn về tu vi tựa như con hào rộng, khó có thể vượt qua. Chỉ trong tích tắc, một vệt máu tràn ra từ khoé miệng, hắn quỳ một chân xuống, thất khiếu gồm miệng, tai, mắt và mũi chảy máu! Bộ dạng đó vô cùng thê thảm, khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà. Nhưng Lâm Nhất cắn răng, không nói lời nào, hôm nay dù có quỳ chết ở đây hắn cũng không đi. Hắn đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ rằng nhất định phải giết Diệp Lưu Vân, Bá Kiếm chính là hi vọng để hắn giết đối phương. Lời hứa của nam nhi... Một lời hứa, nghìn vàng khó mua! Một lời hứa, chết vạn lần cũng không chối từ! Một lời hứa, núi đao biển lửa! Một lời hứa, núi sông không dời!Bùm! Lâm Nhất đang quỳ một gối trước mặt ông lão đột nhiên phát ra tiếng động lớn, đó là tiếng nứt xương. Là âm thanh xương nứt ra khi chịu một áp lực cực lớn. Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng. Có người không đành lòng lên tiếng: “Trưởng lão, ngài đồng ý phá lệ cho hắn một lần đi”. “Một tháng sau hắn phải lên đài sinh tử, không lên được tầng bốn là không có cơ hội sống đâu”. “Trưởng lão, nếu ngài không dừng tay, hắn thực sự sẽ chết trước mặt ngài”. Đủ mọi lời thuyết phục vang lên, nhưng sắc mặt trưởng lão vẫn không biến đổi, không hề có dấu hiệu nhượng bộ. Nhưng nhìn thấy vẻ cố chấp và kiên trì trong đôi mắt trên khuôn mặt máu me của Lâm Nhất, cuối cùng ông ta không tạo áp lực nữa. “Ngươi tên là gì?”, trưởng lão thủ các trầm giọng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. “Trưởng lão, hắn tên là Lâm Nhất. Trước đây hắn là Kiếm Nô, một người đến từ quận nhỏ, hoàn toàn không biết phép tắc là gì, ngài không thể phá lệ cho hắn lên tầng bốn!” Lâm Nhất còn chưa lên tiếng đã có một người từ trong đại điện bước tới, nhìn thấy hắn bị uy áp làm cho phải quỳ một chân xuống đất, hắn ta cười khẩy. Lãnh Mạch! Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhất lập tức biết người đó là ai. Lãnh Mạch, tay sai của Vương Diễm, ngày đó từng bị hắn ghim trên sàn đấu võ như một con chó chết. “Lão phu cần ngươi dạy à?” Trưởng lão thủ các nhíu mày, nổi giận trừng mắt nhìn Lãnh Mạch. Bùm!