“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 516
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đường chủ Mạc trong lòng muốn khóc ròng, ông hỏi ta ta đi hỏi ai… Trong tay ông ta bây giờ đang tích đến ba trăm nghìn viên Đại Huyền đan, hầu như không thể bán ra được, việc làm ăn đã bị Vạn Bảo Các cướp hết rồi. Các chủ hạ lệnh, ba trăm nghìn viên Đại Huyền Đan này phải xử lý hết trước ngày cuối tháng. Bảo ông ta phải chịu trách nhiệm, tất cả tổn thất đều tính hết lên đầu ông ta. Đó là con số mà ông ta làm trâu làm ngựa mấy đời cũng không thể trả hết được. “Liễu Nguyệt, đi theo ta đến Vạn Bảo Các xem sao”. Phù Quang mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế!” Hai người chẳng để tâm được nhiều nữa, vội vội vàng vàng chạy đến Vạn Bảo Các. Còn chưa đến nơi thì đã giật mình kinh hãi. Bên ngoài cửa Vạn Bảo Các đang xếp từng hàng dài những người là người, ngoại trừ khách quý ra thì đều phải ngoan ngoãn xếp hàng. Hiện trường đông đúc náo nhiệt khác hẳn với vẻ lạnh lẽo ở Lâm Lang Các. “Nghe nói hôm nay còn là ngày mở buổi lễ khai đan của Phù Quang đại sư nữa đó? Sao ngươi không đi…”. “Đi cái rắm, ta đã âm thầm chạy qua đó xem rồi, chẳng có đến nửa cái bóng người, bóng quỷ cũng không thấy”. “He he, Lâm Lang Các kia cũng nham hiểu không kém. Đại Huyền Đan bảy phần dược tính lại tăng giá lên đến ba trăm viên Linh ngọc, Đại Huyền Đan mà Vạn Bảo Các đấu giá cao nhất cũng chỉ có bốn trăm mà thôi”. “Lại nói, hôm nay là ngày cuối cùng đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm rồi, còn không đến nữa thì sau này có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”. Đám người trong lúc đang xếp hàng đợi thì đứng nói chuyện phiếm. Khó tránh khỏi việc nhắc đến buổi lễ khai đan của Phù Quang, rồi đem ra so sánh với buổi đấu giá hôm nay của Vạn Bảo Các. Không so sánh thì sẽ không có tổn thương. Phù Quang đứng bên cạnh một lúc, cả gương mặt đều đen xì: “Giỏi cho một Vạn Bảo Các, họ cố ý đến vả mặt ta, cố ý chọn cùng ngày hôm nay để mở buổi đấu giá cuối cùng!” Sắc mặt Liễu Nguyệt cũng xám ngoét, tức đến tắc thở, trầm giọng nói: “Sư tôn, để ta gọi Thần Sách Doanh đến đây đóng cửa Vạn Bảo Các!” “Không vội”. Mặt Phù Quang đầy vẻ khó lường, nén giọng nói: “Đại Huyền Đan, tuyệt đối không thể luyện được đến chín phần dược tính, chắc chắn là dùng phương pháp bàng môn tà đạo nào đó. Đợi sau khi ta vạch trần hắn xong rồi lại đến dạy dỗ cũng không muộn, dám vả mặt ta, ta khiến hắn không thể tiếp tục ở sống ở Đế Đô này nữa, loại không biết sống chết là gì!” Bên ngoài Vạn Bảo Các có một đội ngũ dài như trường xà, không biết bao giờ mới đến lượt. Với danh tiếng của Liễu Nguyệt ở Đế Đô thì đương nhiên không cần xếp hàng. Ai mà không có mắt đi gây khó dễ cho nữ nhi của đại thống lĩnh Đế Đô chứ? Thần Sách Doanh, cấm vệ quân hoàng thành, thanh trường kiếm sắc bén nhất trong tay hoàng thất, nó là quyền uy của đế vương ở nhân gian.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đường chủ Mạc trong lòng muốn khóc ròng, ông hỏi ta ta đi hỏi ai… Trong tay ông ta bây giờ đang tích đến ba trăm nghìn viên Đại Huyền đan, hầu như không thể bán ra được, việc làm ăn đã bị Vạn Bảo Các cướp hết rồi. Các chủ hạ lệnh, ba trăm nghìn viên Đại Huyền Đan này phải xử lý hết trước ngày cuối tháng. Bảo ông ta phải chịu trách nhiệm, tất cả tổn thất đều tính hết lên đầu ông ta. Đó là con số mà ông ta làm trâu làm ngựa mấy đời cũng không thể trả hết được. “Liễu Nguyệt, đi theo ta đến Vạn Bảo Các xem sao”. Phù Quang mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế!” Hai người chẳng để tâm được nhiều nữa, vội vội vàng vàng chạy đến Vạn Bảo Các. Còn chưa đến nơi thì đã giật mình kinh hãi. Bên ngoài cửa Vạn Bảo Các đang xếp từng hàng dài những người là người, ngoại trừ khách quý ra thì đều phải ngoan ngoãn xếp hàng. Hiện trường đông đúc náo nhiệt khác hẳn với vẻ lạnh lẽo ở Lâm Lang Các. “Nghe nói hôm nay còn là ngày mở buổi lễ khai đan của Phù Quang đại sư nữa đó? Sao ngươi không đi…”. “Đi cái rắm, ta đã âm thầm chạy qua đó xem rồi, chẳng có đến nửa cái bóng người, bóng quỷ cũng không thấy”. “He he, Lâm Lang Các kia cũng nham hiểu không kém. Đại Huyền Đan bảy phần dược tính lại tăng giá lên đến ba trăm viên Linh ngọc, Đại Huyền Đan mà Vạn Bảo Các đấu giá cao nhất cũng chỉ có bốn trăm mà thôi”. “Lại nói, hôm nay là ngày cuối cùng đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm rồi, còn không đến nữa thì sau này có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”. Đám người trong lúc đang xếp hàng đợi thì đứng nói chuyện phiếm. Khó tránh khỏi việc nhắc đến buổi lễ khai đan của Phù Quang, rồi đem ra so sánh với buổi đấu giá hôm nay của Vạn Bảo Các. Không so sánh thì sẽ không có tổn thương. Phù Quang đứng bên cạnh một lúc, cả gương mặt đều đen xì: “Giỏi cho một Vạn Bảo Các, họ cố ý đến vả mặt ta, cố ý chọn cùng ngày hôm nay để mở buổi đấu giá cuối cùng!” Sắc mặt Liễu Nguyệt cũng xám ngoét, tức đến tắc thở, trầm giọng nói: “Sư tôn, để ta gọi Thần Sách Doanh đến đây đóng cửa Vạn Bảo Các!” “Không vội”. Mặt Phù Quang đầy vẻ khó lường, nén giọng nói: “Đại Huyền Đan, tuyệt đối không thể luyện được đến chín phần dược tính, chắc chắn là dùng phương pháp bàng môn tà đạo nào đó. Đợi sau khi ta vạch trần hắn xong rồi lại đến dạy dỗ cũng không muộn, dám vả mặt ta, ta khiến hắn không thể tiếp tục ở sống ở Đế Đô này nữa, loại không biết sống chết là gì!” Bên ngoài Vạn Bảo Các có một đội ngũ dài như trường xà, không biết bao giờ mới đến lượt. Với danh tiếng của Liễu Nguyệt ở Đế Đô thì đương nhiên không cần xếp hàng. Ai mà không có mắt đi gây khó dễ cho nữ nhi của đại thống lĩnh Đế Đô chứ? Thần Sách Doanh, cấm vệ quân hoàng thành, thanh trường kiếm sắc bén nhất trong tay hoàng thất, nó là quyền uy của đế vương ở nhân gian.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đường chủ Mạc trong lòng muốn khóc ròng, ông hỏi ta ta đi hỏi ai… Trong tay ông ta bây giờ đang tích đến ba trăm nghìn viên Đại Huyền đan, hầu như không thể bán ra được, việc làm ăn đã bị Vạn Bảo Các cướp hết rồi. Các chủ hạ lệnh, ba trăm nghìn viên Đại Huyền Đan này phải xử lý hết trước ngày cuối tháng. Bảo ông ta phải chịu trách nhiệm, tất cả tổn thất đều tính hết lên đầu ông ta. Đó là con số mà ông ta làm trâu làm ngựa mấy đời cũng không thể trả hết được. “Liễu Nguyệt, đi theo ta đến Vạn Bảo Các xem sao”. Phù Quang mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế!” Hai người chẳng để tâm được nhiều nữa, vội vội vàng vàng chạy đến Vạn Bảo Các. Còn chưa đến nơi thì đã giật mình kinh hãi. Bên ngoài cửa Vạn Bảo Các đang xếp từng hàng dài những người là người, ngoại trừ khách quý ra thì đều phải ngoan ngoãn xếp hàng. Hiện trường đông đúc náo nhiệt khác hẳn với vẻ lạnh lẽo ở Lâm Lang Các. “Nghe nói hôm nay còn là ngày mở buổi lễ khai đan của Phù Quang đại sư nữa đó? Sao ngươi không đi…”. “Đi cái rắm, ta đã âm thầm chạy qua đó xem rồi, chẳng có đến nửa cái bóng người, bóng quỷ cũng không thấy”. “He he, Lâm Lang Các kia cũng nham hiểu không kém. Đại Huyền Đan bảy phần dược tính lại tăng giá lên đến ba trăm viên Linh ngọc, Đại Huyền Đan mà Vạn Bảo Các đấu giá cao nhất cũng chỉ có bốn trăm mà thôi”. “Lại nói, hôm nay là ngày cuối cùng đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm rồi, còn không đến nữa thì sau này có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”. Đám người trong lúc đang xếp hàng đợi thì đứng nói chuyện phiếm. Khó tránh khỏi việc nhắc đến buổi lễ khai đan của Phù Quang, rồi đem ra so sánh với buổi đấu giá hôm nay của Vạn Bảo Các. Không so sánh thì sẽ không có tổn thương. Phù Quang đứng bên cạnh một lúc, cả gương mặt đều đen xì: “Giỏi cho một Vạn Bảo Các, họ cố ý đến vả mặt ta, cố ý chọn cùng ngày hôm nay để mở buổi đấu giá cuối cùng!” Sắc mặt Liễu Nguyệt cũng xám ngoét, tức đến tắc thở, trầm giọng nói: “Sư tôn, để ta gọi Thần Sách Doanh đến đây đóng cửa Vạn Bảo Các!” “Không vội”. Mặt Phù Quang đầy vẻ khó lường, nén giọng nói: “Đại Huyền Đan, tuyệt đối không thể luyện được đến chín phần dược tính, chắc chắn là dùng phương pháp bàng môn tà đạo nào đó. Đợi sau khi ta vạch trần hắn xong rồi lại đến dạy dỗ cũng không muộn, dám vả mặt ta, ta khiến hắn không thể tiếp tục ở sống ở Đế Đô này nữa, loại không biết sống chết là gì!” Bên ngoài Vạn Bảo Các có một đội ngũ dài như trường xà, không biết bao giờ mới đến lượt. Với danh tiếng của Liễu Nguyệt ở Đế Đô thì đương nhiên không cần xếp hàng. Ai mà không có mắt đi gây khó dễ cho nữ nhi của đại thống lĩnh Đế Đô chứ? Thần Sách Doanh, cấm vệ quân hoàng thành, thanh trường kiếm sắc bén nhất trong tay hoàng thất, nó là quyền uy của đế vương ở nhân gian.