“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 534
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Đại Huyền đan cực phẩm này thực sự do Khô Vân luyện chế... Ông ta cùng với Lâm Nhất luyện chế. Nếu không có ông ta, chỉ dựa vào Lâm Nhất thì hiển nhiên không thể luyện chế ra được. Nếu Lâm Nhất muốn, hắn hoàn toàn có tư cách bước lên bục cao, đứng bên cạnh Nguỵ Nhạc để đón nhận niềm vinh quang được muôn người chú ý này. “Cảm ơn Phù Quang đại sư đã chứng minh sự trong sạch cho Vạn Bảo Các. Người đâu, mời đại sư ra ngoài!” Nguỵ Nhạc cao giọng nói, mặt không chút cảm xúc. Vù! Hai cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ tám nhanh chóng xuất hiện, người giữ bên trái, người bên phải, lôi Phù Quang ra ngoài. Sau hôm nay, Phù Quang không còn mặt mũi nào xuất hiện ở Đế Đô nữa. Ông ta đã mất hết danh dự, vĩnh viễn không thể trở mình, chỉ có thể trở thành trò cười để mọi người ở hoàng thành Đế Đô cười nhạo. Đến khi bóng lưng đối phương biến mất, Nguỵ Nhạc mới cười bảo: “Luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm quá tốn sức, Khô Vân đại sư sẽ tạm thời không luyện chế tiếp nữa, nhưng đại sư sẽ tiếp tục ở lại Vạn Bảo Các để luyện chế Đại Huyền đan bảy phần dược tính cho mọi người. Vạn Bảo Các luôn mở cửa đón chào, mọi người có thể đến bất cứ lúc nào!” Người của Vạn Bảo Các dám đuổi Phù Quang đi nhưng không dám động tới Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt nhìn Khô Vân đang đứng trên bục bằng ánh mắt đầy khó tin, nghĩ thầm mối quan hệ của ông ta và Lâm Nhất. Lòng nàng ta chợt căng thẳng, thế chẳng phải bốn mươi nghìn viên linh ngọc của nàng ta đều sẽ đưa hết cho Lâm Nhất sao? Nàng ta lập tức biến sắc, đưa mắt nhìn sang Lâm Nhất thì thấy hắn mỉm cười, nâng ly lên với mình: “Liễu cô nương, đa tạ bốn mươi nghìn viên linh ngọc của ngươi. Cuối tháng này, nếu tại hạ may mắn không chết sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi!” Liễu Nguyệt tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu! Nàng ta xoè tay cầm lấy bình ngọc đựng đan dược, ném mạnh về phía Lâm Nhất. “Lấy cho chó ăn đi!” Hai mắt Lý Vô Ưu sáng rực lên, hắn ta vững vàng bắt lấy: “Đại ca, đan dược về lại rồi này...” Lâm Nhất và Lưu Thương công tử đều ngạc nhiên, Liễu Nguyệt dễ mất bình tĩnh thật. Bốn mươi nghìn viên linh ngọc mua Đại Huyền đan cực phẩm, nói vứt là vứt ngay.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Đại Huyền đan cực phẩm này thực sự do Khô Vân luyện chế... Ông ta cùng với Lâm Nhất luyện chế. Nếu không có ông ta, chỉ dựa vào Lâm Nhất thì hiển nhiên không thể luyện chế ra được. Nếu Lâm Nhất muốn, hắn hoàn toàn có tư cách bước lên bục cao, đứng bên cạnh Nguỵ Nhạc để đón nhận niềm vinh quang được muôn người chú ý này. “Cảm ơn Phù Quang đại sư đã chứng minh sự trong sạch cho Vạn Bảo Các. Người đâu, mời đại sư ra ngoài!” Nguỵ Nhạc cao giọng nói, mặt không chút cảm xúc. Vù! Hai cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ tám nhanh chóng xuất hiện, người giữ bên trái, người bên phải, lôi Phù Quang ra ngoài. Sau hôm nay, Phù Quang không còn mặt mũi nào xuất hiện ở Đế Đô nữa. Ông ta đã mất hết danh dự, vĩnh viễn không thể trở mình, chỉ có thể trở thành trò cười để mọi người ở hoàng thành Đế Đô cười nhạo. Đến khi bóng lưng đối phương biến mất, Nguỵ Nhạc mới cười bảo: “Luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm quá tốn sức, Khô Vân đại sư sẽ tạm thời không luyện chế tiếp nữa, nhưng đại sư sẽ tiếp tục ở lại Vạn Bảo Các để luyện chế Đại Huyền đan bảy phần dược tính cho mọi người. Vạn Bảo Các luôn mở cửa đón chào, mọi người có thể đến bất cứ lúc nào!” Người của Vạn Bảo Các dám đuổi Phù Quang đi nhưng không dám động tới Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt nhìn Khô Vân đang đứng trên bục bằng ánh mắt đầy khó tin, nghĩ thầm mối quan hệ của ông ta và Lâm Nhất. Lòng nàng ta chợt căng thẳng, thế chẳng phải bốn mươi nghìn viên linh ngọc của nàng ta đều sẽ đưa hết cho Lâm Nhất sao? Nàng ta lập tức biến sắc, đưa mắt nhìn sang Lâm Nhất thì thấy hắn mỉm cười, nâng ly lên với mình: “Liễu cô nương, đa tạ bốn mươi nghìn viên linh ngọc của ngươi. Cuối tháng này, nếu tại hạ may mắn không chết sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi!” Liễu Nguyệt tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu! Nàng ta xoè tay cầm lấy bình ngọc đựng đan dược, ném mạnh về phía Lâm Nhất. “Lấy cho chó ăn đi!” Hai mắt Lý Vô Ưu sáng rực lên, hắn ta vững vàng bắt lấy: “Đại ca, đan dược về lại rồi này...” Lâm Nhất và Lưu Thương công tử đều ngạc nhiên, Liễu Nguyệt dễ mất bình tĩnh thật. Bốn mươi nghìn viên linh ngọc mua Đại Huyền đan cực phẩm, nói vứt là vứt ngay.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Đại Huyền đan cực phẩm này thực sự do Khô Vân luyện chế... Ông ta cùng với Lâm Nhất luyện chế. Nếu không có ông ta, chỉ dựa vào Lâm Nhất thì hiển nhiên không thể luyện chế ra được. Nếu Lâm Nhất muốn, hắn hoàn toàn có tư cách bước lên bục cao, đứng bên cạnh Nguỵ Nhạc để đón nhận niềm vinh quang được muôn người chú ý này. “Cảm ơn Phù Quang đại sư đã chứng minh sự trong sạch cho Vạn Bảo Các. Người đâu, mời đại sư ra ngoài!” Nguỵ Nhạc cao giọng nói, mặt không chút cảm xúc. Vù! Hai cao thủ cảnh giới Huyền Võ tầng thứ tám nhanh chóng xuất hiện, người giữ bên trái, người bên phải, lôi Phù Quang ra ngoài. Sau hôm nay, Phù Quang không còn mặt mũi nào xuất hiện ở Đế Đô nữa. Ông ta đã mất hết danh dự, vĩnh viễn không thể trở mình, chỉ có thể trở thành trò cười để mọi người ở hoàng thành Đế Đô cười nhạo. Đến khi bóng lưng đối phương biến mất, Nguỵ Nhạc mới cười bảo: “Luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm quá tốn sức, Khô Vân đại sư sẽ tạm thời không luyện chế tiếp nữa, nhưng đại sư sẽ tiếp tục ở lại Vạn Bảo Các để luyện chế Đại Huyền đan bảy phần dược tính cho mọi người. Vạn Bảo Các luôn mở cửa đón chào, mọi người có thể đến bất cứ lúc nào!” Người của Vạn Bảo Các dám đuổi Phù Quang đi nhưng không dám động tới Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt nhìn Khô Vân đang đứng trên bục bằng ánh mắt đầy khó tin, nghĩ thầm mối quan hệ của ông ta và Lâm Nhất. Lòng nàng ta chợt căng thẳng, thế chẳng phải bốn mươi nghìn viên linh ngọc của nàng ta đều sẽ đưa hết cho Lâm Nhất sao? Nàng ta lập tức biến sắc, đưa mắt nhìn sang Lâm Nhất thì thấy hắn mỉm cười, nâng ly lên với mình: “Liễu cô nương, đa tạ bốn mươi nghìn viên linh ngọc của ngươi. Cuối tháng này, nếu tại hạ may mắn không chết sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi!” Liễu Nguyệt tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu! Nàng ta xoè tay cầm lấy bình ngọc đựng đan dược, ném mạnh về phía Lâm Nhất. “Lấy cho chó ăn đi!” Hai mắt Lý Vô Ưu sáng rực lên, hắn ta vững vàng bắt lấy: “Đại ca, đan dược về lại rồi này...” Lâm Nhất và Lưu Thương công tử đều ngạc nhiên, Liễu Nguyệt dễ mất bình tĩnh thật. Bốn mươi nghìn viên linh ngọc mua Đại Huyền đan cực phẩm, nói vứt là vứt ngay.