“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 537
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khô Vân không chắc chắn: “Tuy ta đã có thể vẽ Thuỷ Vân văn đạt được bảy phần dược tính, nhưng lúc trước đều có tiểu sư phó ở bên cạnh hướng dẫn. Một mình ta, thật sự...” “Đại sư, ông làm được mà. Ông ở đây rèn luyện, sau khi về Đan Dược điện hẳn sẽ được chính thức học tập Linh văn hai sao, đến lúc đó chúng ta sẽ xin chỉ bảo”. Lâm Nhất rất tin tưởng vào Khô Vân đại sư. “Đây là số linh ngọc thu được từ buổi đấu giá hôm nay, sau khi chia đôi với Vạn Bảo Các thì còn ba mươi nghìn linh ngọc”. Khô Vân lấy ra một chiếc túi trữ vật, bên trong chứa đầy linh ngọc, số lượng cực kỳ lớn. Sau khi nhìn lướt qua, Lâm Nhất nghĩ thầm, trong số linh ngọc này, khoản linh ngọc của Liễu Nguyệt coi như chiếm một phần lớn. “Ta đi đây”. “Để chúng ta tiễn ngươi”. Trước ánh mắt tiễn đưa của hai người, Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã lao nhanh về phía rừng Táng Kiếm. Thời hạn một tháng, chỉ còn hai mươi ngày nữa. Đối thủ là Diệp Lưu Vân, hắn không thể dừng bước mãi không tiến, bây giờ thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn nhất định phải thực hiện được việc đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ, đó là giết Diệp Lưu Vân! Lăng Tiêu Giới vốn là một thế giới nhỏ độc lập, nhưng cấm địa rừng Táng Kiếm lại nằm giữa thế giới nhỏ này và hiện thực. Ngoài lối vào ở phân đà Kiếm Các thì có một lối vào bí ẩn khác. Lối vào là một hồ nước được bao phủ bởi sương mù, nếu người ngoài vô ý đến gần sẽ bị lạc đường. Vĩnh viễn không thể thực sự bước vào rừng Táng Kiếm. Đương nhiên Lâm Nhất không chịu hạn chế này, quan hệ của hắn với Thập Tam gia rất tốt, chỉ cần đến hồ nước đó là có thể dễ dàng vào rừng. ... Tông phủ Vương Thị, hoàng thành Đế Đô. Trên diễn võ trường rộng lớn của tông phủ, Diệp Lưu Vân đang luyện tập kiếm pháp một mình. Kiếm quang chớp nhoáng, mỗi một chiêu thức đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ. Thanh kiếm của hắn ta khí phách vô song, có sức chèn ép rất lớn. Lúc vung lên, nó như chứa đựng sức mạnh của vạn quân lính, cực kỳ nặng. Bùm bùm bùm! Kiếm thế nặng nề bao phủ khắp diễn võ trường, phát ra tiếng nổ rung trời. Mỗi nhát kiếm đều tựa như dung nham phun trào, luồng kiếm thế đầy áp lực kia khiến người ta không thể thở nổi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khô Vân không chắc chắn: “Tuy ta đã có thể vẽ Thuỷ Vân văn đạt được bảy phần dược tính, nhưng lúc trước đều có tiểu sư phó ở bên cạnh hướng dẫn. Một mình ta, thật sự...” “Đại sư, ông làm được mà. Ông ở đây rèn luyện, sau khi về Đan Dược điện hẳn sẽ được chính thức học tập Linh văn hai sao, đến lúc đó chúng ta sẽ xin chỉ bảo”. Lâm Nhất rất tin tưởng vào Khô Vân đại sư. “Đây là số linh ngọc thu được từ buổi đấu giá hôm nay, sau khi chia đôi với Vạn Bảo Các thì còn ba mươi nghìn linh ngọc”. Khô Vân lấy ra một chiếc túi trữ vật, bên trong chứa đầy linh ngọc, số lượng cực kỳ lớn. Sau khi nhìn lướt qua, Lâm Nhất nghĩ thầm, trong số linh ngọc này, khoản linh ngọc của Liễu Nguyệt coi như chiếm một phần lớn. “Ta đi đây”. “Để chúng ta tiễn ngươi”. Trước ánh mắt tiễn đưa của hai người, Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã lao nhanh về phía rừng Táng Kiếm. Thời hạn một tháng, chỉ còn hai mươi ngày nữa. Đối thủ là Diệp Lưu Vân, hắn không thể dừng bước mãi không tiến, bây giờ thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn nhất định phải thực hiện được việc đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ, đó là giết Diệp Lưu Vân! Lăng Tiêu Giới vốn là một thế giới nhỏ độc lập, nhưng cấm địa rừng Táng Kiếm lại nằm giữa thế giới nhỏ này và hiện thực. Ngoài lối vào ở phân đà Kiếm Các thì có một lối vào bí ẩn khác. Lối vào là một hồ nước được bao phủ bởi sương mù, nếu người ngoài vô ý đến gần sẽ bị lạc đường. Vĩnh viễn không thể thực sự bước vào rừng Táng Kiếm. Đương nhiên Lâm Nhất không chịu hạn chế này, quan hệ của hắn với Thập Tam gia rất tốt, chỉ cần đến hồ nước đó là có thể dễ dàng vào rừng. ... Tông phủ Vương Thị, hoàng thành Đế Đô. Trên diễn võ trường rộng lớn của tông phủ, Diệp Lưu Vân đang luyện tập kiếm pháp một mình. Kiếm quang chớp nhoáng, mỗi một chiêu thức đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ. Thanh kiếm của hắn ta khí phách vô song, có sức chèn ép rất lớn. Lúc vung lên, nó như chứa đựng sức mạnh của vạn quân lính, cực kỳ nặng. Bùm bùm bùm! Kiếm thế nặng nề bao phủ khắp diễn võ trường, phát ra tiếng nổ rung trời. Mỗi nhát kiếm đều tựa như dung nham phun trào, luồng kiếm thế đầy áp lực kia khiến người ta không thể thở nổi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khô Vân không chắc chắn: “Tuy ta đã có thể vẽ Thuỷ Vân văn đạt được bảy phần dược tính, nhưng lúc trước đều có tiểu sư phó ở bên cạnh hướng dẫn. Một mình ta, thật sự...” “Đại sư, ông làm được mà. Ông ở đây rèn luyện, sau khi về Đan Dược điện hẳn sẽ được chính thức học tập Linh văn hai sao, đến lúc đó chúng ta sẽ xin chỉ bảo”. Lâm Nhất rất tin tưởng vào Khô Vân đại sư. “Đây là số linh ngọc thu được từ buổi đấu giá hôm nay, sau khi chia đôi với Vạn Bảo Các thì còn ba mươi nghìn linh ngọc”. Khô Vân lấy ra một chiếc túi trữ vật, bên trong chứa đầy linh ngọc, số lượng cực kỳ lớn. Sau khi nhìn lướt qua, Lâm Nhất nghĩ thầm, trong số linh ngọc này, khoản linh ngọc của Liễu Nguyệt coi như chiếm một phần lớn. “Ta đi đây”. “Để chúng ta tiễn ngươi”. Trước ánh mắt tiễn đưa của hai người, Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã lao nhanh về phía rừng Táng Kiếm. Thời hạn một tháng, chỉ còn hai mươi ngày nữa. Đối thủ là Diệp Lưu Vân, hắn không thể dừng bước mãi không tiến, bây giờ thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn nhất định phải thực hiện được việc đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ, đó là giết Diệp Lưu Vân! Lăng Tiêu Giới vốn là một thế giới nhỏ độc lập, nhưng cấm địa rừng Táng Kiếm lại nằm giữa thế giới nhỏ này và hiện thực. Ngoài lối vào ở phân đà Kiếm Các thì có một lối vào bí ẩn khác. Lối vào là một hồ nước được bao phủ bởi sương mù, nếu người ngoài vô ý đến gần sẽ bị lạc đường. Vĩnh viễn không thể thực sự bước vào rừng Táng Kiếm. Đương nhiên Lâm Nhất không chịu hạn chế này, quan hệ của hắn với Thập Tam gia rất tốt, chỉ cần đến hồ nước đó là có thể dễ dàng vào rừng. ... Tông phủ Vương Thị, hoàng thành Đế Đô. Trên diễn võ trường rộng lớn của tông phủ, Diệp Lưu Vân đang luyện tập kiếm pháp một mình. Kiếm quang chớp nhoáng, mỗi một chiêu thức đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ. Thanh kiếm của hắn ta khí phách vô song, có sức chèn ép rất lớn. Lúc vung lên, nó như chứa đựng sức mạnh của vạn quân lính, cực kỳ nặng. Bùm bùm bùm! Kiếm thế nặng nề bao phủ khắp diễn võ trường, phát ra tiếng nổ rung trời. Mỗi nhát kiếm đều tựa như dung nham phun trào, luồng kiếm thế đầy áp lực kia khiến người ta không thể thở nổi.