“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 552
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba ngày sau. Đài sinh tử, núi Huyết Kỳ, Lăng Tiêu Kiếm Các. Trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ. Kiếm Các không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người, ai dám vi phạm điều cấm đều chỉ có một con đường chết. Nếu thực sự có thù không thể hoá giải thì có thể lên đài sinh tử để giải quyết khi cả hai bên đều đồng ý. Một khi bước lên đài sinh tử, sinh tử sẽ không còn do mình làm chủ. Mọi ân oán đều do trận chiến này quyết định, người thắng sống, kẻ thua chết! Trên đỉnh núi cắm đầy những lá cờ chiến màu máu, cờ xí bay phấp phới trong gió lạnh thấu xương, tràn ngập cảm giác đìu hiu và máu lạnh. Núi Huyết Kỳ nằm ở vị trí hẻo lánh, ngày thường rất ít người đến đây. Nhưng hôm nay, bên ngoài đài sinh tử đông nghịt người, đếm mãi không hết. Bởi vì hôm nay chính là ngày diễn ra trận chiến của Lâm Nhất và Diệp Lưu Vân. Hai tháng trước, trong Cửu Tinh Tranh Bá, Lâm Nhất đã giết Vương Ninh, áp đảo người mới năm nay, phong thái ngời ngời, sớm đã nổi tiếng khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng không ai ngờ hắn vừa bị cấm túc ở Thảo Mộc đường hơn một tháng đã tiến hành trận chiến sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu trên bảng Nhân. Chuyện xảy ra trong Cửu Tinh Tranh Bá, rất nhiều người chỉ nghe nói chứ không được nhìn thấy tận mắt. Trận chiến ngày hôm nay sớm đã truyền từ tai người này sang tai người kia, gây náo động suốt một tháng qua. Trong Kiếm Các, ngoại trừ các đệ tử đi lịch luyện, hầu hết đều đến đây. Trong đám đông nghìn nghịt, đám người Lạc Già Sơn đã đến từ sớm trông rất nổi bật. Hân Nghiên cưỡi ngựa đi đầu, đứng trước đám đông, chiếc áo trắng hồng không thể che khuất được vóc dáng hoàn mỹ, chiếc váy đỏ rực cũng không giấu được phong thái của cô ta, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám khinh nhờn. Cô ta tựa như đoá hoa hồng đẫm máu lung lay trong gió, động lòng người. Soạt! Gió lớn thổi lên, một con Kiếm Điêu hùng tráng từ trên trời bay xuống, đáp trên đỉnh núi. Vương Diễm dẫn hơn mười người nhảy từ trên lưng Kiếm Điêu xuống. “Vương sư huynh!” Các thành viên Liên Minh Quân Tử đã chờ đợi bên ngoài đài sinh tử từ sớm, họ vội vàng đi tới đón tiếp. “Không ngờ bát đại kim cương của Liên Minh Quân Tử đều đến đầy đủ!” “Nghe nói ba ngày cuối, bát đại kim cương liên tục giao thủ với Diệp Lưu Vân, tiến hành huấn luyện đặc biệt cho hắn ta. Không biết rốt cuộc Diệp Lưu Vân đã mạnh tới mức nào”. “Nhìn kìa! Diệp Lưu Vân xuống rồi kìa!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba ngày sau. Đài sinh tử, núi Huyết Kỳ, Lăng Tiêu Kiếm Các. Trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ. Kiếm Các không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người, ai dám vi phạm điều cấm đều chỉ có một con đường chết. Nếu thực sự có thù không thể hoá giải thì có thể lên đài sinh tử để giải quyết khi cả hai bên đều đồng ý. Một khi bước lên đài sinh tử, sinh tử sẽ không còn do mình làm chủ. Mọi ân oán đều do trận chiến này quyết định, người thắng sống, kẻ thua chết! Trên đỉnh núi cắm đầy những lá cờ chiến màu máu, cờ xí bay phấp phới trong gió lạnh thấu xương, tràn ngập cảm giác đìu hiu và máu lạnh. Núi Huyết Kỳ nằm ở vị trí hẻo lánh, ngày thường rất ít người đến đây. Nhưng hôm nay, bên ngoài đài sinh tử đông nghịt người, đếm mãi không hết. Bởi vì hôm nay chính là ngày diễn ra trận chiến của Lâm Nhất và Diệp Lưu Vân. Hai tháng trước, trong Cửu Tinh Tranh Bá, Lâm Nhất đã giết Vương Ninh, áp đảo người mới năm nay, phong thái ngời ngời, sớm đã nổi tiếng khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng không ai ngờ hắn vừa bị cấm túc ở Thảo Mộc đường hơn một tháng đã tiến hành trận chiến sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu trên bảng Nhân. Chuyện xảy ra trong Cửu Tinh Tranh Bá, rất nhiều người chỉ nghe nói chứ không được nhìn thấy tận mắt. Trận chiến ngày hôm nay sớm đã truyền từ tai người này sang tai người kia, gây náo động suốt một tháng qua. Trong Kiếm Các, ngoại trừ các đệ tử đi lịch luyện, hầu hết đều đến đây. Trong đám đông nghìn nghịt, đám người Lạc Già Sơn đã đến từ sớm trông rất nổi bật. Hân Nghiên cưỡi ngựa đi đầu, đứng trước đám đông, chiếc áo trắng hồng không thể che khuất được vóc dáng hoàn mỹ, chiếc váy đỏ rực cũng không giấu được phong thái của cô ta, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám khinh nhờn. Cô ta tựa như đoá hoa hồng đẫm máu lung lay trong gió, động lòng người. Soạt! Gió lớn thổi lên, một con Kiếm Điêu hùng tráng từ trên trời bay xuống, đáp trên đỉnh núi. Vương Diễm dẫn hơn mười người nhảy từ trên lưng Kiếm Điêu xuống. “Vương sư huynh!” Các thành viên Liên Minh Quân Tử đã chờ đợi bên ngoài đài sinh tử từ sớm, họ vội vàng đi tới đón tiếp. “Không ngờ bát đại kim cương của Liên Minh Quân Tử đều đến đầy đủ!” “Nghe nói ba ngày cuối, bát đại kim cương liên tục giao thủ với Diệp Lưu Vân, tiến hành huấn luyện đặc biệt cho hắn ta. Không biết rốt cuộc Diệp Lưu Vân đã mạnh tới mức nào”. “Nhìn kìa! Diệp Lưu Vân xuống rồi kìa!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba ngày sau. Đài sinh tử, núi Huyết Kỳ, Lăng Tiêu Kiếm Các. Trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ. Kiếm Các không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết người, ai dám vi phạm điều cấm đều chỉ có một con đường chết. Nếu thực sự có thù không thể hoá giải thì có thể lên đài sinh tử để giải quyết khi cả hai bên đều đồng ý. Một khi bước lên đài sinh tử, sinh tử sẽ không còn do mình làm chủ. Mọi ân oán đều do trận chiến này quyết định, người thắng sống, kẻ thua chết! Trên đỉnh núi cắm đầy những lá cờ chiến màu máu, cờ xí bay phấp phới trong gió lạnh thấu xương, tràn ngập cảm giác đìu hiu và máu lạnh. Núi Huyết Kỳ nằm ở vị trí hẻo lánh, ngày thường rất ít người đến đây. Nhưng hôm nay, bên ngoài đài sinh tử đông nghịt người, đếm mãi không hết. Bởi vì hôm nay chính là ngày diễn ra trận chiến của Lâm Nhất và Diệp Lưu Vân. Hai tháng trước, trong Cửu Tinh Tranh Bá, Lâm Nhất đã giết Vương Ninh, áp đảo người mới năm nay, phong thái ngời ngời, sớm đã nổi tiếng khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng không ai ngờ hắn vừa bị cấm túc ở Thảo Mộc đường hơn một tháng đã tiến hành trận chiến sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu trên bảng Nhân. Chuyện xảy ra trong Cửu Tinh Tranh Bá, rất nhiều người chỉ nghe nói chứ không được nhìn thấy tận mắt. Trận chiến ngày hôm nay sớm đã truyền từ tai người này sang tai người kia, gây náo động suốt một tháng qua. Trong Kiếm Các, ngoại trừ các đệ tử đi lịch luyện, hầu hết đều đến đây. Trong đám đông nghìn nghịt, đám người Lạc Già Sơn đã đến từ sớm trông rất nổi bật. Hân Nghiên cưỡi ngựa đi đầu, đứng trước đám đông, chiếc áo trắng hồng không thể che khuất được vóc dáng hoàn mỹ, chiếc váy đỏ rực cũng không giấu được phong thái của cô ta, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám khinh nhờn. Cô ta tựa như đoá hoa hồng đẫm máu lung lay trong gió, động lòng người. Soạt! Gió lớn thổi lên, một con Kiếm Điêu hùng tráng từ trên trời bay xuống, đáp trên đỉnh núi. Vương Diễm dẫn hơn mười người nhảy từ trên lưng Kiếm Điêu xuống. “Vương sư huynh!” Các thành viên Liên Minh Quân Tử đã chờ đợi bên ngoài đài sinh tử từ sớm, họ vội vàng đi tới đón tiếp. “Không ngờ bát đại kim cương của Liên Minh Quân Tử đều đến đầy đủ!” “Nghe nói ba ngày cuối, bát đại kim cương liên tục giao thủ với Diệp Lưu Vân, tiến hành huấn luyện đặc biệt cho hắn ta. Không biết rốt cuộc Diệp Lưu Vân đã mạnh tới mức nào”. “Nhìn kìa! Diệp Lưu Vân xuống rồi kìa!”