“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 582

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yếu đuối như thế, khiến người ta khó mà liên tưởng đến Hoa Hồng Máu quyết đoán sát phạt, phong thái tài hoa tuyệt vời trên Lạc Già Sơn là một người.  Duy chỉ có nốt ruồi màu đỏ máu nơi giữa hai đầu mày vẫn mang đầy phong thái hiên ngang, quật cường nhưng cô độc!  Thường ngày cô ta xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ kiên cường bất khuất, nhưng khi nhìn vào tấm bia mộ thì nước mắt vòng quanh.  Hân Nghiên nghiến răng, cố nén không cho nước mắt tràn mi.  “Hân Nghiên, đừng quên thân phận của ngươi!”  Cây cối chẳng sinh sôi, chim muông không thấy bóng.  Phóng tầm mắt nhìn quanh là một mảnh hoang tàn.  Rất khó có thể tưởng tượng, Lăng Tiêu Kiếm Các chiếm hữu hết mấy khu đất phong thuỷ tốt nhất của quận Tần Thiên mà lại có một nơi hoang vu như thế này.  Bầu không khí đìu hiu quạnh quẽ giữa vùng núi hoang tàn thê lương.  Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, trong ngọn núi hoang vu này lại có một nấm mộ cô đơn nằm đó.  Một cô gái đang đứng trước nấm mộ, áo trắng như tuyết, gương mặt mộc mạc không hề tô son điểm phấn.  Dáng vẻ yểu điệu mỏng manh khiến người ta nhìn mà thương xót.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yếu đuối như thế, khiến người ta khó mà liên tưởng đến Hoa Hồng Máu quyết đoán sát phạt, phong thái tài hoa tuyệt vời trên Lạc Già Sơn là một người.  Duy chỉ có nốt ruồi màu đỏ máu nơi giữa hai đầu mày vẫn mang đầy phong thái hiên ngang, quật cường nhưng cô độc!  Thường ngày cô ta xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ kiên cường bất khuất, nhưng khi nhìn vào tấm bia mộ thì nước mắt vòng quanh.  Hân Nghiên nghiến răng, cố nén không cho nước mắt tràn mi.  “Hân Nghiên, đừng quên thân phận của ngươi!”  Cây cối chẳng sinh sôi, chim muông không thấy bóng.  Phóng tầm mắt nhìn quanh là một mảnh hoang tàn.  Rất khó có thể tưởng tượng, Lăng Tiêu Kiếm Các chiếm hữu hết mấy khu đất phong thuỷ tốt nhất của quận Tần Thiên mà lại có một nơi hoang vu như thế này.  Bầu không khí đìu hiu quạnh quẽ giữa vùng núi hoang tàn thê lương.  Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, trong ngọn núi hoang vu này lại có một nấm mộ cô đơn nằm đó.  Một cô gái đang đứng trước nấm mộ, áo trắng như tuyết, gương mặt mộc mạc không hề tô son điểm phấn.  Dáng vẻ yểu điệu mỏng manh khiến người ta nhìn mà thương xót.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yếu đuối như thế, khiến người ta khó mà liên tưởng đến Hoa Hồng Máu quyết đoán sát phạt, phong thái tài hoa tuyệt vời trên Lạc Già Sơn là một người.  Duy chỉ có nốt ruồi màu đỏ máu nơi giữa hai đầu mày vẫn mang đầy phong thái hiên ngang, quật cường nhưng cô độc!  Thường ngày cô ta xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ kiên cường bất khuất, nhưng khi nhìn vào tấm bia mộ thì nước mắt vòng quanh.  Hân Nghiên nghiến răng, cố nén không cho nước mắt tràn mi.  “Hân Nghiên, đừng quên thân phận của ngươi!”  Cây cối chẳng sinh sôi, chim muông không thấy bóng.  Phóng tầm mắt nhìn quanh là một mảnh hoang tàn.  Rất khó có thể tưởng tượng, Lăng Tiêu Kiếm Các chiếm hữu hết mấy khu đất phong thuỷ tốt nhất của quận Tần Thiên mà lại có một nơi hoang vu như thế này.  Bầu không khí đìu hiu quạnh quẽ giữa vùng núi hoang tàn thê lương.  Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, trong ngọn núi hoang vu này lại có một nấm mộ cô đơn nằm đó.  Một cô gái đang đứng trước nấm mộ, áo trắng như tuyết, gương mặt mộc mạc không hề tô son điểm phấn.  Dáng vẻ yểu điệu mỏng manh khiến người ta nhìn mà thương xót.

Chương 582