“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 584

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thân pháp này cũng chẳng kém so với Bá Kiếm.  Tương truyền, Thất Huyền bộ của cuốn Tử Phủ càng khủng khiếp hơn, chỉ là, với Lâm Nhất mà nói thì vẫn còn rất xa.  Thất Huyền Bộ cũng giống với công pháp Võ kỹ, đều phân thành bốn cấp bậc, sơ thành, tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong.  Sơ thành còn gọi là Nhập môn, chỉ cần đọc xong rồi thành công tu luyện đã được tính là sơ thành.  Chẳng qua chỉ là ngộ tính cao hay thấp mà dành ít hay nhiều thời gian tu luyện mà thôi, có người chỉ dành một ngày thời gian đã đạt sơ thành, nhưng người ngộ tính kém hơn thì không chừng phải mất đến mười ngày nửa tháng, thậm chí cả nửa năm cũng chưa thể Nhập môn.  Nếu như mãi vẫn không thể Nhập môn thì ngộ tính quả thực không thể đạt yêu cầu.  Tiểu thành thì hơi gian nan hơn một chút, nhưng cũng không đến mức quá khó.  Nhưng phàm là người đã Nhập môn thì đều không hề ngu dốt. Sau khi đã thuần thục, ngày qua ngày, trăng đến rằm ắt trăng sẽ tròn, tự nhiên sẽ có chút thành tựu.  Đại thành thì mới thực sự khó.  Cần lĩnh ngộ được chân ý bên trong, nếu như ngộ tính không đủ, chỉ có thể cầu mong một lúc nào đó linh quang chợt loé mà giác ngộ. Nhưng đa phần là năm năm, mười năm cũng khó mà tăng tiến, cứ mãi vướng mắc ở cảnh giới tiểu thành.  Nhưng một khi đã đại thành thì Thất Huyền bộ sẽ khác biệt hoàn toàn, như thể một bước tiến hoá, như chim ưng sải cánh tung bay, như liệt hoả thiêu đốt bầu trời.  Cũng may, uy lực của Thất Huyền bộ rất bất phàm.  Cho dù không thể đại thành, chỉ riêng tiểu thành thôi cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với cấp bậc đại thành của nhiều thân pháp cùng cấp khác.  Ví như Viêm Vân bộ trước đó của Lâm Nhất, cho dù đã tu luyện được đến cấp đại thành thì cũng không thể so được với tiểu thành của Thất Huyền bộ.  Đây chính là sự khác biệt giữa phẩm cấp công pháp.  Thời gian sau đó, Lâm Nhất hoàn toàn chìm đắm vào trong việc tu luyện Thất Huyền bộ.  Không thể không nói, Thất Huyền bộ quả thực bất phàm.  Với tố chất và ngộ tính của hắn mà chỉ Nhập môn đã phải mất đến mười ngày.  Ý chí chiến đấu của Lâm Nhất đã hoàn toàn bị kích thích.  Việc tu luyện Tử Diên kiếm quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh đương nhiên cũng không bị bỏ bê, tu luyện Huyền Võ tầng thứ hai cũng đồng thời ổn định tăng tiến.  Ngoài ra, Long Hổ quyền và Bá Kiếm sau khi được cọ xát với đồng môn ở Lạc Già Sơn cũng mạnh lên thấy rõ.  Thỉnh thoảng còn được so chiêu với sư tỷ Hân Nghiên.  Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, chỗ nào cũng có trưởng lão giảng bài, thỉnh thoảng Lâm Nhất cũng sẽ đi nghe. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thân pháp này cũng chẳng kém so với Bá Kiếm.  Tương truyền, Thất Huyền bộ của cuốn Tử Phủ càng khủng khiếp hơn, chỉ là, với Lâm Nhất mà nói thì vẫn còn rất xa.  Thất Huyền Bộ cũng giống với công pháp Võ kỹ, đều phân thành bốn cấp bậc, sơ thành, tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong.  Sơ thành còn gọi là Nhập môn, chỉ cần đọc xong rồi thành công tu luyện đã được tính là sơ thành.  Chẳng qua chỉ là ngộ tính cao hay thấp mà dành ít hay nhiều thời gian tu luyện mà thôi, có người chỉ dành một ngày thời gian đã đạt sơ thành, nhưng người ngộ tính kém hơn thì không chừng phải mất đến mười ngày nửa tháng, thậm chí cả nửa năm cũng chưa thể Nhập môn.  Nếu như mãi vẫn không thể Nhập môn thì ngộ tính quả thực không thể đạt yêu cầu.  Tiểu thành thì hơi gian nan hơn một chút, nhưng cũng không đến mức quá khó.  Nhưng phàm là người đã Nhập môn thì đều không hề ngu dốt. Sau khi đã thuần thục, ngày qua ngày, trăng đến rằm ắt trăng sẽ tròn, tự nhiên sẽ có chút thành tựu.  Đại thành thì mới thực sự khó.  Cần lĩnh ngộ được chân ý bên trong, nếu như ngộ tính không đủ, chỉ có thể cầu mong một lúc nào đó linh quang chợt loé mà giác ngộ. Nhưng đa phần là năm năm, mười năm cũng khó mà tăng tiến, cứ mãi vướng mắc ở cảnh giới tiểu thành.  Nhưng một khi đã đại thành thì Thất Huyền bộ sẽ khác biệt hoàn toàn, như thể một bước tiến hoá, như chim ưng sải cánh tung bay, như liệt hoả thiêu đốt bầu trời.  Cũng may, uy lực của Thất Huyền bộ rất bất phàm.  Cho dù không thể đại thành, chỉ riêng tiểu thành thôi cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với cấp bậc đại thành của nhiều thân pháp cùng cấp khác.  Ví như Viêm Vân bộ trước đó của Lâm Nhất, cho dù đã tu luyện được đến cấp đại thành thì cũng không thể so được với tiểu thành của Thất Huyền bộ.  Đây chính là sự khác biệt giữa phẩm cấp công pháp.  Thời gian sau đó, Lâm Nhất hoàn toàn chìm đắm vào trong việc tu luyện Thất Huyền bộ.  Không thể không nói, Thất Huyền bộ quả thực bất phàm.  Với tố chất và ngộ tính của hắn mà chỉ Nhập môn đã phải mất đến mười ngày.  Ý chí chiến đấu của Lâm Nhất đã hoàn toàn bị kích thích.  Việc tu luyện Tử Diên kiếm quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh đương nhiên cũng không bị bỏ bê, tu luyện Huyền Võ tầng thứ hai cũng đồng thời ổn định tăng tiến.  Ngoài ra, Long Hổ quyền và Bá Kiếm sau khi được cọ xát với đồng môn ở Lạc Già Sơn cũng mạnh lên thấy rõ.  Thỉnh thoảng còn được so chiêu với sư tỷ Hân Nghiên.  Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, chỗ nào cũng có trưởng lão giảng bài, thỉnh thoảng Lâm Nhất cũng sẽ đi nghe. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thân pháp này cũng chẳng kém so với Bá Kiếm.  Tương truyền, Thất Huyền bộ của cuốn Tử Phủ càng khủng khiếp hơn, chỉ là, với Lâm Nhất mà nói thì vẫn còn rất xa.  Thất Huyền Bộ cũng giống với công pháp Võ kỹ, đều phân thành bốn cấp bậc, sơ thành, tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong.  Sơ thành còn gọi là Nhập môn, chỉ cần đọc xong rồi thành công tu luyện đã được tính là sơ thành.  Chẳng qua chỉ là ngộ tính cao hay thấp mà dành ít hay nhiều thời gian tu luyện mà thôi, có người chỉ dành một ngày thời gian đã đạt sơ thành, nhưng người ngộ tính kém hơn thì không chừng phải mất đến mười ngày nửa tháng, thậm chí cả nửa năm cũng chưa thể Nhập môn.  Nếu như mãi vẫn không thể Nhập môn thì ngộ tính quả thực không thể đạt yêu cầu.  Tiểu thành thì hơi gian nan hơn một chút, nhưng cũng không đến mức quá khó.  Nhưng phàm là người đã Nhập môn thì đều không hề ngu dốt. Sau khi đã thuần thục, ngày qua ngày, trăng đến rằm ắt trăng sẽ tròn, tự nhiên sẽ có chút thành tựu.  Đại thành thì mới thực sự khó.  Cần lĩnh ngộ được chân ý bên trong, nếu như ngộ tính không đủ, chỉ có thể cầu mong một lúc nào đó linh quang chợt loé mà giác ngộ. Nhưng đa phần là năm năm, mười năm cũng khó mà tăng tiến, cứ mãi vướng mắc ở cảnh giới tiểu thành.  Nhưng một khi đã đại thành thì Thất Huyền bộ sẽ khác biệt hoàn toàn, như thể một bước tiến hoá, như chim ưng sải cánh tung bay, như liệt hoả thiêu đốt bầu trời.  Cũng may, uy lực của Thất Huyền bộ rất bất phàm.  Cho dù không thể đại thành, chỉ riêng tiểu thành thôi cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với cấp bậc đại thành của nhiều thân pháp cùng cấp khác.  Ví như Viêm Vân bộ trước đó của Lâm Nhất, cho dù đã tu luyện được đến cấp đại thành thì cũng không thể so được với tiểu thành của Thất Huyền bộ.  Đây chính là sự khác biệt giữa phẩm cấp công pháp.  Thời gian sau đó, Lâm Nhất hoàn toàn chìm đắm vào trong việc tu luyện Thất Huyền bộ.  Không thể không nói, Thất Huyền bộ quả thực bất phàm.  Với tố chất và ngộ tính của hắn mà chỉ Nhập môn đã phải mất đến mười ngày.  Ý chí chiến đấu của Lâm Nhất đã hoàn toàn bị kích thích.  Việc tu luyện Tử Diên kiếm quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh đương nhiên cũng không bị bỏ bê, tu luyện Huyền Võ tầng thứ hai cũng đồng thời ổn định tăng tiến.  Ngoài ra, Long Hổ quyền và Bá Kiếm sau khi được cọ xát với đồng môn ở Lạc Già Sơn cũng mạnh lên thấy rõ.  Thỉnh thoảng còn được so chiêu với sư tỷ Hân Nghiên.  Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, chỗ nào cũng có trưởng lão giảng bài, thỉnh thoảng Lâm Nhất cũng sẽ đi nghe. 

Chương 584