“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 599
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tuy nhiên, đa số đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Ngoài mặt vẫn có thể xem là hài hòa, nhưng nghe các đệ tử lâu năm trong Kiếm Các nói, Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn không hợp nhau. Nguyên nhân cụ thể thì Lâm Nhất không biết. Hỗn Nguyên Môn có thể xem là một lựa chọn của hắn khi chưa bước vào Đại Tần đế quốc, nhưng cũng không hiểu nhiều. Trận chiến ác liệt phía trước vẫn chưa kết thúc. Tuy thiếu niên lạnh lùng kia có thực lực mạnh, nhưng vẫn còn chênh lệch rõ rệt với Huyết Lang Vương, các sư đệ sư muội của hắn ta đều đã bị thương. Trước mắt chỉ có thể để hắn ta chặn hậu, không cách nào giúp đỡ. “Cút!” Sau một phen chiến đấu vất vả, hiệu quả không cao, trong cơn tức giận, thiếu niên lạnh lùng rút thanh trường đao sau lưng mình ra. Ánh đao lạnh lẽo, lan tràn đao ý hùng hậu dồi dào. Soạt! Một luồng đao mang vọt thẳng lên trời, giống như xích sắt len lỏi ra từ trong hàn giang vạn dặm, lao thẳng đến chỗ Huyết Lang Vương. Rắc! Trong nháy mắt, đao mang đánh trúng bụng Huyết Lang Vương, trong mắt thiếu niên lạnh lùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. “Tả Vân sư huynh, cẩn thận!” Vài đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang chạy trốn ở đằng sau kinh ngạc kêu lên. Ồ? Thiếu niên lạnh lùng hơi ngạc nhiên, đợi Huyết Lang Vương đứng dậy mới bàng hoàng phát hiện ra... Một đao vốn tưởng có thể đâm xuyên Huyết Lang Vương lại chỉ tạo thành một vết thương đáng sợ. Còn lâu mới đạt được mục tiêu làm Huyết Lang Vương bị thương nặng. “Yêu sát của vương giả lại ngưng tụ thành thực thể...” Lâm Nhất đứng trên ngọn cây nhìn rõ tất cả, một đao kia giống như Thiếc Tác Hàn Giang, hào hùng vạn trượng, hùng hậu mà cuộn trào. Nếu thật sự có thể đánh trúng, cho dù là bản thân hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng khoảnh khắc Huyết Lang Vương sắp trúng đao, phần bụng nó ngưng tụ ma khí màu đen kết dính, triệt tiêu đa số đao ý. Trong cơn giận tột độ, Huyết Lang Vương điên cuồng phản kích, ngửa đầu hú một tràng dài. Miệng sói há mở, ngưng tụ ánh sáng màu đỏ máu, yêu nguyên trong cơ thể nó hội tụ đè nén, giống như một vầng mặt trời máu, chiếu sáng tám phương. Hộc hộc! Thiếu niên lạnh lùng tên Tả Vân còn chưa kịp phản ứng, đã bị chùm sáng phóng ra từ vầng mặt trời máu đó đánh trúng. Phụt. Hắn ta nôn ra máu, nặng nề rơi xuống đất, sắc mặt trắng nhợt. Bịch bịch bịch!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tuy nhiên, đa số đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Ngoài mặt vẫn có thể xem là hài hòa, nhưng nghe các đệ tử lâu năm trong Kiếm Các nói, Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn không hợp nhau. Nguyên nhân cụ thể thì Lâm Nhất không biết. Hỗn Nguyên Môn có thể xem là một lựa chọn của hắn khi chưa bước vào Đại Tần đế quốc, nhưng cũng không hiểu nhiều. Trận chiến ác liệt phía trước vẫn chưa kết thúc. Tuy thiếu niên lạnh lùng kia có thực lực mạnh, nhưng vẫn còn chênh lệch rõ rệt với Huyết Lang Vương, các sư đệ sư muội của hắn ta đều đã bị thương. Trước mắt chỉ có thể để hắn ta chặn hậu, không cách nào giúp đỡ. “Cút!” Sau một phen chiến đấu vất vả, hiệu quả không cao, trong cơn tức giận, thiếu niên lạnh lùng rút thanh trường đao sau lưng mình ra. Ánh đao lạnh lẽo, lan tràn đao ý hùng hậu dồi dào. Soạt! Một luồng đao mang vọt thẳng lên trời, giống như xích sắt len lỏi ra từ trong hàn giang vạn dặm, lao thẳng đến chỗ Huyết Lang Vương. Rắc! Trong nháy mắt, đao mang đánh trúng bụng Huyết Lang Vương, trong mắt thiếu niên lạnh lùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. “Tả Vân sư huynh, cẩn thận!” Vài đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang chạy trốn ở đằng sau kinh ngạc kêu lên. Ồ? Thiếu niên lạnh lùng hơi ngạc nhiên, đợi Huyết Lang Vương đứng dậy mới bàng hoàng phát hiện ra... Một đao vốn tưởng có thể đâm xuyên Huyết Lang Vương lại chỉ tạo thành một vết thương đáng sợ. Còn lâu mới đạt được mục tiêu làm Huyết Lang Vương bị thương nặng. “Yêu sát của vương giả lại ngưng tụ thành thực thể...” Lâm Nhất đứng trên ngọn cây nhìn rõ tất cả, một đao kia giống như Thiếc Tác Hàn Giang, hào hùng vạn trượng, hùng hậu mà cuộn trào. Nếu thật sự có thể đánh trúng, cho dù là bản thân hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng khoảnh khắc Huyết Lang Vương sắp trúng đao, phần bụng nó ngưng tụ ma khí màu đen kết dính, triệt tiêu đa số đao ý. Trong cơn giận tột độ, Huyết Lang Vương điên cuồng phản kích, ngửa đầu hú một tràng dài. Miệng sói há mở, ngưng tụ ánh sáng màu đỏ máu, yêu nguyên trong cơ thể nó hội tụ đè nén, giống như một vầng mặt trời máu, chiếu sáng tám phương. Hộc hộc! Thiếu niên lạnh lùng tên Tả Vân còn chưa kịp phản ứng, đã bị chùm sáng phóng ra từ vầng mặt trời máu đó đánh trúng. Phụt. Hắn ta nôn ra máu, nặng nề rơi xuống đất, sắc mặt trắng nhợt. Bịch bịch bịch!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tuy nhiên, đa số đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Ngoài mặt vẫn có thể xem là hài hòa, nhưng nghe các đệ tử lâu năm trong Kiếm Các nói, Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn không hợp nhau. Nguyên nhân cụ thể thì Lâm Nhất không biết. Hỗn Nguyên Môn có thể xem là một lựa chọn của hắn khi chưa bước vào Đại Tần đế quốc, nhưng cũng không hiểu nhiều. Trận chiến ác liệt phía trước vẫn chưa kết thúc. Tuy thiếu niên lạnh lùng kia có thực lực mạnh, nhưng vẫn còn chênh lệch rõ rệt với Huyết Lang Vương, các sư đệ sư muội của hắn ta đều đã bị thương. Trước mắt chỉ có thể để hắn ta chặn hậu, không cách nào giúp đỡ. “Cút!” Sau một phen chiến đấu vất vả, hiệu quả không cao, trong cơn tức giận, thiếu niên lạnh lùng rút thanh trường đao sau lưng mình ra. Ánh đao lạnh lẽo, lan tràn đao ý hùng hậu dồi dào. Soạt! Một luồng đao mang vọt thẳng lên trời, giống như xích sắt len lỏi ra từ trong hàn giang vạn dặm, lao thẳng đến chỗ Huyết Lang Vương. Rắc! Trong nháy mắt, đao mang đánh trúng bụng Huyết Lang Vương, trong mắt thiếu niên lạnh lùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. “Tả Vân sư huynh, cẩn thận!” Vài đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang chạy trốn ở đằng sau kinh ngạc kêu lên. Ồ? Thiếu niên lạnh lùng hơi ngạc nhiên, đợi Huyết Lang Vương đứng dậy mới bàng hoàng phát hiện ra... Một đao vốn tưởng có thể đâm xuyên Huyết Lang Vương lại chỉ tạo thành một vết thương đáng sợ. Còn lâu mới đạt được mục tiêu làm Huyết Lang Vương bị thương nặng. “Yêu sát của vương giả lại ngưng tụ thành thực thể...” Lâm Nhất đứng trên ngọn cây nhìn rõ tất cả, một đao kia giống như Thiếc Tác Hàn Giang, hào hùng vạn trượng, hùng hậu mà cuộn trào. Nếu thật sự có thể đánh trúng, cho dù là bản thân hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng khoảnh khắc Huyết Lang Vương sắp trúng đao, phần bụng nó ngưng tụ ma khí màu đen kết dính, triệt tiêu đa số đao ý. Trong cơn giận tột độ, Huyết Lang Vương điên cuồng phản kích, ngửa đầu hú một tràng dài. Miệng sói há mở, ngưng tụ ánh sáng màu đỏ máu, yêu nguyên trong cơ thể nó hội tụ đè nén, giống như một vầng mặt trời máu, chiếu sáng tám phương. Hộc hộc! Thiếu niên lạnh lùng tên Tả Vân còn chưa kịp phản ứng, đã bị chùm sáng phóng ra từ vầng mặt trời máu đó đánh trúng. Phụt. Hắn ta nôn ra máu, nặng nề rơi xuống đất, sắc mặt trắng nhợt. Bịch bịch bịch!