“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 643
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đừng thấy Lâm Nhất mới chỉ là Huyền Võ tầng thứ 3 nhưng dưới sự cô đọng của sức mạnh Tuế Nguyệt thì chân nguyên của hắn đã không hề kém Huyền Võ tầng thứ 4. Đợi Kiếm quyết thăng cấp lên tầng thứ 7 thì chỉ có mạnh hơn mà thôi. Thậm chí không cần tế ra Bá Kiếm cũng đã có thể dễ dàng hạ gục hai người kia. Ngước mắt nhìn qua, nhân tài của các Tông môn trên đài đấu võ người nào người nấy đều ngây ra như phỗng nhìn hắn, thần sắc trong mắt đầy kinh hoàng. “Hai tinh anh Huyền Võ tầng thứ tư của Tông môn thế mà lại không phải là đối thủ của hắn, hắn còn chưa rút cả kiếm ra nữa!”. “Đây là Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đó, đám tinh anh nội môn cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 5 như chúng ta ở trước mặt hai người kia còn chẳng đáng để nhìn tới”. “Đáng sợ… từ lúc nào Lăng Tiêu Kiếm Các lại lòi ra một yêu nghiệt như thế này? Nếu như sau này thăng cấp lên nữa thì còn thế nào”. Trên đài còn có mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ khác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất chứa đầy vẻ dè chừng. “Vẫn chưa đi à?” Lâm Nhất quét mắt nhìn về phía mấy người này, hờ hững nói. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đã bị hạ gục rồi, đám người này đương nhiên là không thể lưu lại. Nếu không sau này cùng nhau đi rừng già Huyết Cốt thì sẽ không tránh khỏi làm ra một số chuyện mờ ám. “Ngươi có tư cách gì mà bảo chúng ta đi?” Những đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ đầy vẻ không phục, nghiến răng trợn mắt nói. “Hừ!” Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay lên, vận dụng sự ảo diệu của Long Phi Hổ Khiêu. Tung một quyền thật mạnh từ xa. Rầm! Người ban nãy mở miệng nói chuyện đã bị đánh cho thất khiếu chảy máu, bay thẳng ra ngoài. Mấy người còn lại bị doạ cho mặt trắng bệch không còn dám cãi lại nữa mà chán chường lui xuống. Trên đài đấu võ, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy được trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc khó giấu. “Bộ Trần, Long Hổ quyền của người này so với ngươi thì thế nào?”, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, đè thấp giọng hỏi. Bộ Trần trầm ngâm đáp: “Chỉ có mạnh hơn chứ không kém… Long Hổ quyền của người này cực kỳ chính tông. Ta cũng không rõ hắn lấy từ đâu ra cuốn Long Hổ quyền hoàn chỉnh thế này, thực là khó tin”. Trên Diễn Võ Trường, Cao Dương Vũ trong lòng đầy khổ sở. Vội vàng sai người đỡ Hạ Đằng Phi và Lâm Lam dậy, phái người cứu chữa một hồi. Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất trên đài đấu võ, sắc mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, giờ thì hay rồi, đắc tội hết các nhân tài của cả ba đại Tông môn luôn rồi. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam bị đánh đến gần tàn phế ở ngay trong tầm mắt của ông ta, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức. Một nhân tài yêu nghiệt thế này lại bị ông ta nhìn nhầm, lạnh lùng châm chọc, hậu quả chỉ e là còn nghiêm trọng hơn. “Đi thôi, số người được lựa chọn đã đủ rồi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đừng thấy Lâm Nhất mới chỉ là Huyền Võ tầng thứ 3 nhưng dưới sự cô đọng của sức mạnh Tuế Nguyệt thì chân nguyên của hắn đã không hề kém Huyền Võ tầng thứ 4. Đợi Kiếm quyết thăng cấp lên tầng thứ 7 thì chỉ có mạnh hơn mà thôi. Thậm chí không cần tế ra Bá Kiếm cũng đã có thể dễ dàng hạ gục hai người kia. Ngước mắt nhìn qua, nhân tài của các Tông môn trên đài đấu võ người nào người nấy đều ngây ra như phỗng nhìn hắn, thần sắc trong mắt đầy kinh hoàng. “Hai tinh anh Huyền Võ tầng thứ tư của Tông môn thế mà lại không phải là đối thủ của hắn, hắn còn chưa rút cả kiếm ra nữa!”. “Đây là Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đó, đám tinh anh nội môn cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 5 như chúng ta ở trước mặt hai người kia còn chẳng đáng để nhìn tới”. “Đáng sợ… từ lúc nào Lăng Tiêu Kiếm Các lại lòi ra một yêu nghiệt như thế này? Nếu như sau này thăng cấp lên nữa thì còn thế nào”. Trên đài còn có mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ khác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất chứa đầy vẻ dè chừng. “Vẫn chưa đi à?” Lâm Nhất quét mắt nhìn về phía mấy người này, hờ hững nói. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đã bị hạ gục rồi, đám người này đương nhiên là không thể lưu lại. Nếu không sau này cùng nhau đi rừng già Huyết Cốt thì sẽ không tránh khỏi làm ra một số chuyện mờ ám. “Ngươi có tư cách gì mà bảo chúng ta đi?” Những đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ đầy vẻ không phục, nghiến răng trợn mắt nói. “Hừ!” Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay lên, vận dụng sự ảo diệu của Long Phi Hổ Khiêu. Tung một quyền thật mạnh từ xa. Rầm! Người ban nãy mở miệng nói chuyện đã bị đánh cho thất khiếu chảy máu, bay thẳng ra ngoài. Mấy người còn lại bị doạ cho mặt trắng bệch không còn dám cãi lại nữa mà chán chường lui xuống. Trên đài đấu võ, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy được trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc khó giấu. “Bộ Trần, Long Hổ quyền của người này so với ngươi thì thế nào?”, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, đè thấp giọng hỏi. Bộ Trần trầm ngâm đáp: “Chỉ có mạnh hơn chứ không kém… Long Hổ quyền của người này cực kỳ chính tông. Ta cũng không rõ hắn lấy từ đâu ra cuốn Long Hổ quyền hoàn chỉnh thế này, thực là khó tin”. Trên Diễn Võ Trường, Cao Dương Vũ trong lòng đầy khổ sở. Vội vàng sai người đỡ Hạ Đằng Phi và Lâm Lam dậy, phái người cứu chữa một hồi. Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất trên đài đấu võ, sắc mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, giờ thì hay rồi, đắc tội hết các nhân tài của cả ba đại Tông môn luôn rồi. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam bị đánh đến gần tàn phế ở ngay trong tầm mắt của ông ta, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức. Một nhân tài yêu nghiệt thế này lại bị ông ta nhìn nhầm, lạnh lùng châm chọc, hậu quả chỉ e là còn nghiêm trọng hơn. “Đi thôi, số người được lựa chọn đã đủ rồi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đừng thấy Lâm Nhất mới chỉ là Huyền Võ tầng thứ 3 nhưng dưới sự cô đọng của sức mạnh Tuế Nguyệt thì chân nguyên của hắn đã không hề kém Huyền Võ tầng thứ 4. Đợi Kiếm quyết thăng cấp lên tầng thứ 7 thì chỉ có mạnh hơn mà thôi. Thậm chí không cần tế ra Bá Kiếm cũng đã có thể dễ dàng hạ gục hai người kia. Ngước mắt nhìn qua, nhân tài của các Tông môn trên đài đấu võ người nào người nấy đều ngây ra như phỗng nhìn hắn, thần sắc trong mắt đầy kinh hoàng. “Hai tinh anh Huyền Võ tầng thứ tư của Tông môn thế mà lại không phải là đối thủ của hắn, hắn còn chưa rút cả kiếm ra nữa!”. “Đây là Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đó, đám tinh anh nội môn cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 5 như chúng ta ở trước mặt hai người kia còn chẳng đáng để nhìn tới”. “Đáng sợ… từ lúc nào Lăng Tiêu Kiếm Các lại lòi ra một yêu nghiệt như thế này? Nếu như sau này thăng cấp lên nữa thì còn thế nào”. Trên đài còn có mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ khác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất chứa đầy vẻ dè chừng. “Vẫn chưa đi à?” Lâm Nhất quét mắt nhìn về phía mấy người này, hờ hững nói. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đã bị hạ gục rồi, đám người này đương nhiên là không thể lưu lại. Nếu không sau này cùng nhau đi rừng già Huyết Cốt thì sẽ không tránh khỏi làm ra một số chuyện mờ ám. “Ngươi có tư cách gì mà bảo chúng ta đi?” Những đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ đầy vẻ không phục, nghiến răng trợn mắt nói. “Hừ!” Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay lên, vận dụng sự ảo diệu của Long Phi Hổ Khiêu. Tung một quyền thật mạnh từ xa. Rầm! Người ban nãy mở miệng nói chuyện đã bị đánh cho thất khiếu chảy máu, bay thẳng ra ngoài. Mấy người còn lại bị doạ cho mặt trắng bệch không còn dám cãi lại nữa mà chán chường lui xuống. Trên đài đấu võ, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy được trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc khó giấu. “Bộ Trần, Long Hổ quyền của người này so với ngươi thì thế nào?”, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, đè thấp giọng hỏi. Bộ Trần trầm ngâm đáp: “Chỉ có mạnh hơn chứ không kém… Long Hổ quyền của người này cực kỳ chính tông. Ta cũng không rõ hắn lấy từ đâu ra cuốn Long Hổ quyền hoàn chỉnh thế này, thực là khó tin”. Trên Diễn Võ Trường, Cao Dương Vũ trong lòng đầy khổ sở. Vội vàng sai người đỡ Hạ Đằng Phi và Lâm Lam dậy, phái người cứu chữa một hồi. Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất trên đài đấu võ, sắc mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, giờ thì hay rồi, đắc tội hết các nhân tài của cả ba đại Tông môn luôn rồi. Hạ Đằng Phi và Lâm Lam bị đánh đến gần tàn phế ở ngay trong tầm mắt của ông ta, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức. Một nhân tài yêu nghiệt thế này lại bị ông ta nhìn nhầm, lạnh lùng châm chọc, hậu quả chỉ e là còn nghiêm trọng hơn. “Đi thôi, số người được lựa chọn đã đủ rồi”.