“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 648
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sáng sớm hôm sau, tám người trong đó có Lâm Nhất, Tiêu Nhiên và Bộ Trần đi theo đội ngũ Cao gia hộ tống đám người Bạch Thu Thuỷ tiến thẳng về phía rừng già Huyết Cốt. So với cái tên âm u và đáng sợ, phong cảnh ở rừng già Huyết Cốt lại khiến người ta khá bất ngờ. Nơi đây không có máu đọng thành vũng hay xương chất thành đống, ngược lại tràn ngập linh khí, cây cối xanh tươi, tưởng chừng như một vùng đất phong thuỷ quý báu rộng lớn. Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã đi theo phía sau đội ngũ, chịu trách nhiệm bảo vệ phía sau. Trong đội ngũ không phải anh tài tông môn thì là cao thủ của Cao gia, không một ai bị khung cảnh ở rừng già Huyết Cốt làm cho mê hoặc. Tất cả họ đều cảnh giác và thận trọng, thậm chí còn lặng lẽ thi triển công pháp, không dám sơ suất. “So với dãy núi Ma Vân, nơi đây có phong cảnh tuyệt thật”. Lâm Nhất ngắm nhìn rừng già Huyết Cốt dồi dào linh khí, ánh nắng chan hoà, cây cối xanh um, nhẹ giọng khen ngợi. Hai canh giờ trôi qua, mọi thứ vẫn êm đềm, sóng yên biển lặng. Thỉnh thoảng có vài con yêu thú không có mắt xuất hiện, không cần đám người Lâm Nhất ra tay, hộ vệ Cao gia đã dễ dàng giải quyết. “Có vẻ như rừng già Huyết Cốt cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?” “Vẫn chưa đi sâu vào trong, cẩn thận một chút cũng không có hại gì”. Có hộ vệ Cao gia nhẹ giọng tán gẫu với nhau, trong lời nói đã giảm bớt cảnh giác. Nhưng ngay khi hai người này vừa dứt lời, phía trước đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn. “Có người chết!” Lâm Nhất cau mày, vỗ nhẹ vào cổ Huyết Long Mã, sau đó biến thành một tia chớp lao về phía trước. Có người chết! Chẳng ai ngờ được sau hai canh giờ đi đường sóng êm gió lặng lại đột ngột xảy ra biến cố, bảo chết người là chết người. Ngoài tám anh tài tông môn, đội hộ tống chỉ có hơn ba mươi cao thủ của Cao gia. Đường còn rất xa, còn lâu mới đi sâu vào bên trong rừng già Huyết Cốt, không thể để có người chết được. Khi Lâm Nhất thúc ngựa chạy đến thì thấy một người nằm dưới đất, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang đang kiểm tra thi thể. Người chết là một cao thủ có tu vi Huyền Võ tầng ba của Cao gia. Với thực lực này, dù ở quận Tần Thiên cũng không hẳn là kẻ yếu. Thế mà nói chết là chết ngay. Bạch Thu Thuỷ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng, e rằng chuyến đi này sẽ không được thuận lợi lắm. Lâm Nhất xuống ngựa, bước tới trước thi thể, người nọ chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm, mặt mũi đen thui, tay chân cứng ngắc, triệu chứng chết vì trúng độc rất rõ ràng, thi thể có vẻ hơi kì quái.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sáng sớm hôm sau, tám người trong đó có Lâm Nhất, Tiêu Nhiên và Bộ Trần đi theo đội ngũ Cao gia hộ tống đám người Bạch Thu Thuỷ tiến thẳng về phía rừng già Huyết Cốt. So với cái tên âm u và đáng sợ, phong cảnh ở rừng già Huyết Cốt lại khiến người ta khá bất ngờ. Nơi đây không có máu đọng thành vũng hay xương chất thành đống, ngược lại tràn ngập linh khí, cây cối xanh tươi, tưởng chừng như một vùng đất phong thuỷ quý báu rộng lớn. Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã đi theo phía sau đội ngũ, chịu trách nhiệm bảo vệ phía sau. Trong đội ngũ không phải anh tài tông môn thì là cao thủ của Cao gia, không một ai bị khung cảnh ở rừng già Huyết Cốt làm cho mê hoặc. Tất cả họ đều cảnh giác và thận trọng, thậm chí còn lặng lẽ thi triển công pháp, không dám sơ suất. “So với dãy núi Ma Vân, nơi đây có phong cảnh tuyệt thật”. Lâm Nhất ngắm nhìn rừng già Huyết Cốt dồi dào linh khí, ánh nắng chan hoà, cây cối xanh um, nhẹ giọng khen ngợi. Hai canh giờ trôi qua, mọi thứ vẫn êm đềm, sóng yên biển lặng. Thỉnh thoảng có vài con yêu thú không có mắt xuất hiện, không cần đám người Lâm Nhất ra tay, hộ vệ Cao gia đã dễ dàng giải quyết. “Có vẻ như rừng già Huyết Cốt cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?” “Vẫn chưa đi sâu vào trong, cẩn thận một chút cũng không có hại gì”. Có hộ vệ Cao gia nhẹ giọng tán gẫu với nhau, trong lời nói đã giảm bớt cảnh giác. Nhưng ngay khi hai người này vừa dứt lời, phía trước đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn. “Có người chết!” Lâm Nhất cau mày, vỗ nhẹ vào cổ Huyết Long Mã, sau đó biến thành một tia chớp lao về phía trước. Có người chết! Chẳng ai ngờ được sau hai canh giờ đi đường sóng êm gió lặng lại đột ngột xảy ra biến cố, bảo chết người là chết người. Ngoài tám anh tài tông môn, đội hộ tống chỉ có hơn ba mươi cao thủ của Cao gia. Đường còn rất xa, còn lâu mới đi sâu vào bên trong rừng già Huyết Cốt, không thể để có người chết được. Khi Lâm Nhất thúc ngựa chạy đến thì thấy một người nằm dưới đất, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang đang kiểm tra thi thể. Người chết là một cao thủ có tu vi Huyền Võ tầng ba của Cao gia. Với thực lực này, dù ở quận Tần Thiên cũng không hẳn là kẻ yếu. Thế mà nói chết là chết ngay. Bạch Thu Thuỷ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng, e rằng chuyến đi này sẽ không được thuận lợi lắm. Lâm Nhất xuống ngựa, bước tới trước thi thể, người nọ chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm, mặt mũi đen thui, tay chân cứng ngắc, triệu chứng chết vì trúng độc rất rõ ràng, thi thể có vẻ hơi kì quái.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sáng sớm hôm sau, tám người trong đó có Lâm Nhất, Tiêu Nhiên và Bộ Trần đi theo đội ngũ Cao gia hộ tống đám người Bạch Thu Thuỷ tiến thẳng về phía rừng già Huyết Cốt. So với cái tên âm u và đáng sợ, phong cảnh ở rừng già Huyết Cốt lại khiến người ta khá bất ngờ. Nơi đây không có máu đọng thành vũng hay xương chất thành đống, ngược lại tràn ngập linh khí, cây cối xanh tươi, tưởng chừng như một vùng đất phong thuỷ quý báu rộng lớn. Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã đi theo phía sau đội ngũ, chịu trách nhiệm bảo vệ phía sau. Trong đội ngũ không phải anh tài tông môn thì là cao thủ của Cao gia, không một ai bị khung cảnh ở rừng già Huyết Cốt làm cho mê hoặc. Tất cả họ đều cảnh giác và thận trọng, thậm chí còn lặng lẽ thi triển công pháp, không dám sơ suất. “So với dãy núi Ma Vân, nơi đây có phong cảnh tuyệt thật”. Lâm Nhất ngắm nhìn rừng già Huyết Cốt dồi dào linh khí, ánh nắng chan hoà, cây cối xanh um, nhẹ giọng khen ngợi. Hai canh giờ trôi qua, mọi thứ vẫn êm đềm, sóng yên biển lặng. Thỉnh thoảng có vài con yêu thú không có mắt xuất hiện, không cần đám người Lâm Nhất ra tay, hộ vệ Cao gia đã dễ dàng giải quyết. “Có vẻ như rừng già Huyết Cốt cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?” “Vẫn chưa đi sâu vào trong, cẩn thận một chút cũng không có hại gì”. Có hộ vệ Cao gia nhẹ giọng tán gẫu với nhau, trong lời nói đã giảm bớt cảnh giác. Nhưng ngay khi hai người này vừa dứt lời, phía trước đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn. “Có người chết!” Lâm Nhất cau mày, vỗ nhẹ vào cổ Huyết Long Mã, sau đó biến thành một tia chớp lao về phía trước. Có người chết! Chẳng ai ngờ được sau hai canh giờ đi đường sóng êm gió lặng lại đột ngột xảy ra biến cố, bảo chết người là chết người. Ngoài tám anh tài tông môn, đội hộ tống chỉ có hơn ba mươi cao thủ của Cao gia. Đường còn rất xa, còn lâu mới đi sâu vào bên trong rừng già Huyết Cốt, không thể để có người chết được. Khi Lâm Nhất thúc ngựa chạy đến thì thấy một người nằm dưới đất, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang đang kiểm tra thi thể. Người chết là một cao thủ có tu vi Huyền Võ tầng ba của Cao gia. Với thực lực này, dù ở quận Tần Thiên cũng không hẳn là kẻ yếu. Thế mà nói chết là chết ngay. Bạch Thu Thuỷ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng, e rằng chuyến đi này sẽ không được thuận lợi lắm. Lâm Nhất xuống ngựa, bước tới trước thi thể, người nọ chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm, mặt mũi đen thui, tay chân cứng ngắc, triệu chứng chết vì trúng độc rất rõ ràng, thi thể có vẻ hơi kì quái.