“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 654

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn chiêu này của hắn đã đạt đến đại thành, thậm chí ba chiêu đầu có thể nói là đã đạt đến viên mãn đỉnh phong.  Trong mắt Bộ Trần hiện lên vẻ ‘ta biết mà’, hắn ta dửng dưng nói: “Nếu không biết thì ít nói lại đi”.  Hoạ Long Điểm Tinh đâu dễ tu luyện, hắn ta lĩnh ngộ hơn nửa năm, đến đêm qua mới miễn cưỡng đạt sơ thành.  Đệ tử ngoại môn chỉ dựa vào một số bản thiếu để tu luyện, lại không được tiền bối chỉ dẫn, biết được mới lạ.  Giọng của hai người không lớn, cũng không thể nói là gay gắt.  Nhưng hầu hết mọi người trong đoàn đều nghe ra được ý của Bộ Trần, tiếng xì xào bàn tán truyền ra.  “Phải dựa vào Bộ Trần và Tiêu Nhiên thôi, hôm qua hai người họ khiêm tốn, không ngờ thực lực lại mạnh đến vậy”.  “Người thật sự có thực lực đều không huênh hoang đâu”.  “Đúng vậy, hôm qua Lâm Nhất đánh Hạ Đằng Phi và Lâm Lam mà người toàn máu, hiển nhiên không bằng Tiêu Nhiên và Bộ Trần. Nhất là Bộ Trần, chiêu Hoạ Long Điểm Tinh vừa nãy ta nhìn mà trố mắt”.  “Quá mạnh! Năm con Hoả Văn Báo mà một quyền đã giết hết, đúng là không thể tin được. Lâm Lam và Hạ Đằng Phi cộng lại cũng chẳng đủ cho một mình hắn ta đánh”.  “Có Bộ Trần ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù gặp phải tán tu cũng không cần sợ!”  Bộ Trần nghe những lời bàn tán này mà lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.  Hắn ta liếc quanh một lượt rồi nhìn Bạch Thu Thuỷ: “Bạch tiểu thư, nếu Lâm công tử không phản đối thì chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”.  “Được”.  Bạch Thu Thuỷ khẽ mỉm cười, tựa như đoá hoa thuỷ tiên nở rộ, tươi tắn tinh tế khiến người ta có ý nghĩ viển vông.  Sau khi ba người đi, Cao Du nhịn một bụng tức mới chửi mắng: “Trong mắt hai tên này chỉ có nữ nhân, mạng của đệ tử Cao gia chúng ta không phải mạng à?”  Khi nói chuyện, Tiêu Nhiên và Bộ Trần thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nhìn bằng đuôi mắt.  Nói ngay trước mặt hắn ta mà cũng chẳng hề kiêng kỵ hay ngại ngùng.   “Lâm công tử, ta thay công tử cảm thấy không đáng”.  Cao Du buồn bực nói, vừa nãy khi Hoả Văn Báo tấn công, mọi người chỉ nhìn thấy Bộ Trần dùng một quyền đánh chết năm con.  Nhưng lại không để ý đến Lâm Nhất bọc hậu đằng sau, không cho Hoả Văn Báo xông lên từ phía sau.  Nhưng Cao Du ở sau nên nhìn thấy rất rõ.  “Xứng hay không xứng đáng

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn chiêu này của hắn đã đạt đến đại thành, thậm chí ba chiêu đầu có thể nói là đã đạt đến viên mãn đỉnh phong.  Trong mắt Bộ Trần hiện lên vẻ ‘ta biết mà’, hắn ta dửng dưng nói: “Nếu không biết thì ít nói lại đi”.  Hoạ Long Điểm Tinh đâu dễ tu luyện, hắn ta lĩnh ngộ hơn nửa năm, đến đêm qua mới miễn cưỡng đạt sơ thành.  Đệ tử ngoại môn chỉ dựa vào một số bản thiếu để tu luyện, lại không được tiền bối chỉ dẫn, biết được mới lạ.  Giọng của hai người không lớn, cũng không thể nói là gay gắt.  Nhưng hầu hết mọi người trong đoàn đều nghe ra được ý của Bộ Trần, tiếng xì xào bàn tán truyền ra.  “Phải dựa vào Bộ Trần và Tiêu Nhiên thôi, hôm qua hai người họ khiêm tốn, không ngờ thực lực lại mạnh đến vậy”.  “Người thật sự có thực lực đều không huênh hoang đâu”.  “Đúng vậy, hôm qua Lâm Nhất đánh Hạ Đằng Phi và Lâm Lam mà người toàn máu, hiển nhiên không bằng Tiêu Nhiên và Bộ Trần. Nhất là Bộ Trần, chiêu Hoạ Long Điểm Tinh vừa nãy ta nhìn mà trố mắt”.  “Quá mạnh! Năm con Hoả Văn Báo mà một quyền đã giết hết, đúng là không thể tin được. Lâm Lam và Hạ Đằng Phi cộng lại cũng chẳng đủ cho một mình hắn ta đánh”.  “Có Bộ Trần ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù gặp phải tán tu cũng không cần sợ!”  Bộ Trần nghe những lời bàn tán này mà lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.  Hắn ta liếc quanh một lượt rồi nhìn Bạch Thu Thuỷ: “Bạch tiểu thư, nếu Lâm công tử không phản đối thì chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”.  “Được”.  Bạch Thu Thuỷ khẽ mỉm cười, tựa như đoá hoa thuỷ tiên nở rộ, tươi tắn tinh tế khiến người ta có ý nghĩ viển vông.  Sau khi ba người đi, Cao Du nhịn một bụng tức mới chửi mắng: “Trong mắt hai tên này chỉ có nữ nhân, mạng của đệ tử Cao gia chúng ta không phải mạng à?”  Khi nói chuyện, Tiêu Nhiên và Bộ Trần thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nhìn bằng đuôi mắt.  Nói ngay trước mặt hắn ta mà cũng chẳng hề kiêng kỵ hay ngại ngùng.   “Lâm công tử, ta thay công tử cảm thấy không đáng”.  Cao Du buồn bực nói, vừa nãy khi Hoả Văn Báo tấn công, mọi người chỉ nhìn thấy Bộ Trần dùng một quyền đánh chết năm con.  Nhưng lại không để ý đến Lâm Nhất bọc hậu đằng sau, không cho Hoả Văn Báo xông lên từ phía sau.  Nhưng Cao Du ở sau nên nhìn thấy rất rõ.  “Xứng hay không xứng đáng

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn chiêu này của hắn đã đạt đến đại thành, thậm chí ba chiêu đầu có thể nói là đã đạt đến viên mãn đỉnh phong.  Trong mắt Bộ Trần hiện lên vẻ ‘ta biết mà’, hắn ta dửng dưng nói: “Nếu không biết thì ít nói lại đi”.  Hoạ Long Điểm Tinh đâu dễ tu luyện, hắn ta lĩnh ngộ hơn nửa năm, đến đêm qua mới miễn cưỡng đạt sơ thành.  Đệ tử ngoại môn chỉ dựa vào một số bản thiếu để tu luyện, lại không được tiền bối chỉ dẫn, biết được mới lạ.  Giọng của hai người không lớn, cũng không thể nói là gay gắt.  Nhưng hầu hết mọi người trong đoàn đều nghe ra được ý của Bộ Trần, tiếng xì xào bàn tán truyền ra.  “Phải dựa vào Bộ Trần và Tiêu Nhiên thôi, hôm qua hai người họ khiêm tốn, không ngờ thực lực lại mạnh đến vậy”.  “Người thật sự có thực lực đều không huênh hoang đâu”.  “Đúng vậy, hôm qua Lâm Nhất đánh Hạ Đằng Phi và Lâm Lam mà người toàn máu, hiển nhiên không bằng Tiêu Nhiên và Bộ Trần. Nhất là Bộ Trần, chiêu Hoạ Long Điểm Tinh vừa nãy ta nhìn mà trố mắt”.  “Quá mạnh! Năm con Hoả Văn Báo mà một quyền đã giết hết, đúng là không thể tin được. Lâm Lam và Hạ Đằng Phi cộng lại cũng chẳng đủ cho một mình hắn ta đánh”.  “Có Bộ Trần ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù gặp phải tán tu cũng không cần sợ!”  Bộ Trần nghe những lời bàn tán này mà lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.  Hắn ta liếc quanh một lượt rồi nhìn Bạch Thu Thuỷ: “Bạch tiểu thư, nếu Lâm công tử không phản đối thì chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”.  “Được”.  Bạch Thu Thuỷ khẽ mỉm cười, tựa như đoá hoa thuỷ tiên nở rộ, tươi tắn tinh tế khiến người ta có ý nghĩ viển vông.  Sau khi ba người đi, Cao Du nhịn một bụng tức mới chửi mắng: “Trong mắt hai tên này chỉ có nữ nhân, mạng của đệ tử Cao gia chúng ta không phải mạng à?”  Khi nói chuyện, Tiêu Nhiên và Bộ Trần thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nhìn bằng đuôi mắt.  Nói ngay trước mặt hắn ta mà cũng chẳng hề kiêng kỵ hay ngại ngùng.   “Lâm công tử, ta thay công tử cảm thấy không đáng”.  Cao Du buồn bực nói, vừa nãy khi Hoả Văn Báo tấn công, mọi người chỉ nhìn thấy Bộ Trần dùng một quyền đánh chết năm con.  Nhưng lại không để ý đến Lâm Nhất bọc hậu đằng sau, không cho Hoả Văn Báo xông lên từ phía sau.  Nhưng Cao Du ở sau nên nhìn thấy rất rõ.  “Xứng hay không xứng đáng

Chương 654