“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 673
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bộ Trần “hừ” một tiếng, phật uy mạnh mẽ khuấy động trên người hắn ta tựa như mặt trời ló dạng. Soạt! Mọi người bỗng thấy nhẹ nhàng, áp lực giảm đi rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên phấn khởi hơn nhiều. “Đệ tử Huyền Thiên Tông?” Hai người đứng hai bên trái phải tên tán tu mặt nạ quỷ tỏ ra kinh ngạc, phật uy có tác dụng khắc chế khá mạnh đối với tà khí. Công pháp mà đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện còn là loại đứng đầu trong số đó, tán tu nào gặp phải cũng sẽ cảm thấy nhức đầu. “Cũng có chút hiểu biết đó!” Khi thấy phật uy của mình đánh tan tà khí, trên mặt Bộ Trần hiện lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng đáp: “Ta là Bộ Trần, đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông, biết điều thì mau cút xa một chút cho bản công tử. Nếu không thì đừng trách Long Hổ Quyền của ta ra tay vô tình!” Thấy Bộ Trần chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bốn mà tự tin như thế, hai tên tán tu đứng ở hai bên hết sức ngạc nhiên. Đôi mắt hẹp dài của tên tán tu mặt nạ quỷ không nhìn vào Bộ Trần mà nhìn về phía biển hoa rộng mênh mông phía sau lưng họ. Gã ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ trong rừng già Huyết Cốt lại ẩn giấu một linh cốc quý báu như vậy, thật nhiều bí mật. Nếu lần này không nhờ phát hiện dấu vết do các ngươi để lại, chỉ sợ ta đi hơn mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được đường”. “Giả thần giả quỷ, giết ngươi trước vậy!” Thấy tán tu mặt nạ quỷ không để mình vào mắt, Bộ Trần không kìm được tức giận. Hắn ta định thực hiện kế sách bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết tên tán tu này trong vòng mười chiêu, hai người còn lại đương nhiên sẽ sợ hãi bỏ chạy. Bộ Trần nổi giận hét lên, bay lên không trung rồi lao qua tung một cú đấm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bộ Trần “hừ” một tiếng, phật uy mạnh mẽ khuấy động trên người hắn ta tựa như mặt trời ló dạng. Soạt! Mọi người bỗng thấy nhẹ nhàng, áp lực giảm đi rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên phấn khởi hơn nhiều. “Đệ tử Huyền Thiên Tông?” Hai người đứng hai bên trái phải tên tán tu mặt nạ quỷ tỏ ra kinh ngạc, phật uy có tác dụng khắc chế khá mạnh đối với tà khí. Công pháp mà đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện còn là loại đứng đầu trong số đó, tán tu nào gặp phải cũng sẽ cảm thấy nhức đầu. “Cũng có chút hiểu biết đó!” Khi thấy phật uy của mình đánh tan tà khí, trên mặt Bộ Trần hiện lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng đáp: “Ta là Bộ Trần, đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông, biết điều thì mau cút xa một chút cho bản công tử. Nếu không thì đừng trách Long Hổ Quyền của ta ra tay vô tình!” Thấy Bộ Trần chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bốn mà tự tin như thế, hai tên tán tu đứng ở hai bên hết sức ngạc nhiên. Đôi mắt hẹp dài của tên tán tu mặt nạ quỷ không nhìn vào Bộ Trần mà nhìn về phía biển hoa rộng mênh mông phía sau lưng họ. Gã ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ trong rừng già Huyết Cốt lại ẩn giấu một linh cốc quý báu như vậy, thật nhiều bí mật. Nếu lần này không nhờ phát hiện dấu vết do các ngươi để lại, chỉ sợ ta đi hơn mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được đường”. “Giả thần giả quỷ, giết ngươi trước vậy!” Thấy tán tu mặt nạ quỷ không để mình vào mắt, Bộ Trần không kìm được tức giận. Hắn ta định thực hiện kế sách bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết tên tán tu này trong vòng mười chiêu, hai người còn lại đương nhiên sẽ sợ hãi bỏ chạy. Bộ Trần nổi giận hét lên, bay lên không trung rồi lao qua tung một cú đấm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bộ Trần “hừ” một tiếng, phật uy mạnh mẽ khuấy động trên người hắn ta tựa như mặt trời ló dạng. Soạt! Mọi người bỗng thấy nhẹ nhàng, áp lực giảm đi rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên phấn khởi hơn nhiều. “Đệ tử Huyền Thiên Tông?” Hai người đứng hai bên trái phải tên tán tu mặt nạ quỷ tỏ ra kinh ngạc, phật uy có tác dụng khắc chế khá mạnh đối với tà khí. Công pháp mà đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện còn là loại đứng đầu trong số đó, tán tu nào gặp phải cũng sẽ cảm thấy nhức đầu. “Cũng có chút hiểu biết đó!” Khi thấy phật uy của mình đánh tan tà khí, trên mặt Bộ Trần hiện lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng đáp: “Ta là Bộ Trần, đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông, biết điều thì mau cút xa một chút cho bản công tử. Nếu không thì đừng trách Long Hổ Quyền của ta ra tay vô tình!” Thấy Bộ Trần chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bốn mà tự tin như thế, hai tên tán tu đứng ở hai bên hết sức ngạc nhiên. Đôi mắt hẹp dài của tên tán tu mặt nạ quỷ không nhìn vào Bộ Trần mà nhìn về phía biển hoa rộng mênh mông phía sau lưng họ. Gã ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ trong rừng già Huyết Cốt lại ẩn giấu một linh cốc quý báu như vậy, thật nhiều bí mật. Nếu lần này không nhờ phát hiện dấu vết do các ngươi để lại, chỉ sợ ta đi hơn mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được đường”. “Giả thần giả quỷ, giết ngươi trước vậy!” Thấy tán tu mặt nạ quỷ không để mình vào mắt, Bộ Trần không kìm được tức giận. Hắn ta định thực hiện kế sách bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết tên tán tu này trong vòng mười chiêu, hai người còn lại đương nhiên sẽ sợ hãi bỏ chạy. Bộ Trần nổi giận hét lên, bay lên không trung rồi lao qua tung một cú đấm.