“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 693
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xử lý thế nào phải xem ý của Bạch Thu Thủy. “Bạch tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng đi”. “Dọc đường đi, hai chúng ta cũng tận tâm tận lực, bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn, không hề có chút lơ là, ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ”. Hai người nhìn Bạch Thu Thủy, không còn vẻ ngông cuồng hống hách như trước kia nữa, liên tục xin tha. Hành vi nực cười này khiến Bạch Thu Thủy chán ghét, không muốn nhìn thêm, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, công tử xử lý đi”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sửng sốt, vẻ mặt khổ sở, sợ đến mức run lẩy bẩy. Lúc trước hai người đối xử với Lâm Nhất như vậy, làm sao có kết quả tốt được. Cao Du nhìn thấy màn này, trong lòng cười nhạt. Hai tên khốn, sớm biết có ngày này thì sao lúc trước lại làm vậy. Lâm Nhất bình thản nói: “Vừa rồi Bộ công tử nói không sai, phong cảnh ở khe núi này quả thật không tệ, tiếc là không phù hợp để mai táng người đẹp. Hai vị có công phu kì lạ trong mình, chi bằng ở đây lĩnh hội kĩ càng đi, quỳ xuống đó, giữ tư thế khi các ngươi đối mặt với Huyết Phong, quỳ ba ngày cho ta”. “Cái gì!” Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức ngây người. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn là giết quách bọn họ. “Không thích à?” Lâm Nhất liếc mắt, giữa mi mày lóe lên sự sắc bén, hai người lập tức lạnh cả người như bị mũi nhọn đâm vào lưng. Trước sự xâm nhập của kiếm ý dồi dào, dường như máu cũng bị đóng băng. “Thích, thích”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên không dám dông dài nữa, nghiến răng, cúi đầu sâu tới đáy quần. Cao Du liếc nhìn Lâm Nhất vẫn không đổi sắc mặt, âm thầm rùng mình, ác thật. Lâm công tử trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm, ung dung thản nhiên, nhưng trừng phạt như vậy còn nặng hơn cả lấy mạng. Kết cục khi đắc tội với hắn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều. Không giận thì thôi, đã giận thì động trời! Để lại Huyết Long Mã trông Bộ Trần và Tiêu Nhiên, Lâm Nhất cùng với Bạch Thu Thuỷ và đám người Cao Du rời khỏi sơn cốc. Nếu đã nói là để hai người quỳ ba ngày trong sơn cốc thì đương nhiên phải làm được, nếu như không ngoan ngoãn. Huyết Long Mã sẽ rất vui lòng để cho bọn họ biết, hậu quả của việc không nghe lời. Bên ngoài sơn cốc, sắc trời đã tối đen. Lâm Nhất và Cao Du bảo vệ Bạch Thu Thuỷ cùng với những dược đồng khác rời khỏi rừng già Huyết Cốt. Cả một đêm không ai nói gì, trên đường gặp phải rắc rối đều bị Lâm Nhất tiện tay đánh đuổi đi hết.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xử lý thế nào phải xem ý của Bạch Thu Thủy. “Bạch tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng đi”. “Dọc đường đi, hai chúng ta cũng tận tâm tận lực, bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn, không hề có chút lơ là, ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ”. Hai người nhìn Bạch Thu Thủy, không còn vẻ ngông cuồng hống hách như trước kia nữa, liên tục xin tha. Hành vi nực cười này khiến Bạch Thu Thủy chán ghét, không muốn nhìn thêm, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, công tử xử lý đi”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sửng sốt, vẻ mặt khổ sở, sợ đến mức run lẩy bẩy. Lúc trước hai người đối xử với Lâm Nhất như vậy, làm sao có kết quả tốt được. Cao Du nhìn thấy màn này, trong lòng cười nhạt. Hai tên khốn, sớm biết có ngày này thì sao lúc trước lại làm vậy. Lâm Nhất bình thản nói: “Vừa rồi Bộ công tử nói không sai, phong cảnh ở khe núi này quả thật không tệ, tiếc là không phù hợp để mai táng người đẹp. Hai vị có công phu kì lạ trong mình, chi bằng ở đây lĩnh hội kĩ càng đi, quỳ xuống đó, giữ tư thế khi các ngươi đối mặt với Huyết Phong, quỳ ba ngày cho ta”. “Cái gì!” Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức ngây người. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn là giết quách bọn họ. “Không thích à?” Lâm Nhất liếc mắt, giữa mi mày lóe lên sự sắc bén, hai người lập tức lạnh cả người như bị mũi nhọn đâm vào lưng. Trước sự xâm nhập của kiếm ý dồi dào, dường như máu cũng bị đóng băng. “Thích, thích”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên không dám dông dài nữa, nghiến răng, cúi đầu sâu tới đáy quần. Cao Du liếc nhìn Lâm Nhất vẫn không đổi sắc mặt, âm thầm rùng mình, ác thật. Lâm công tử trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm, ung dung thản nhiên, nhưng trừng phạt như vậy còn nặng hơn cả lấy mạng. Kết cục khi đắc tội với hắn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều. Không giận thì thôi, đã giận thì động trời! Để lại Huyết Long Mã trông Bộ Trần và Tiêu Nhiên, Lâm Nhất cùng với Bạch Thu Thuỷ và đám người Cao Du rời khỏi sơn cốc. Nếu đã nói là để hai người quỳ ba ngày trong sơn cốc thì đương nhiên phải làm được, nếu như không ngoan ngoãn. Huyết Long Mã sẽ rất vui lòng để cho bọn họ biết, hậu quả của việc không nghe lời. Bên ngoài sơn cốc, sắc trời đã tối đen. Lâm Nhất và Cao Du bảo vệ Bạch Thu Thuỷ cùng với những dược đồng khác rời khỏi rừng già Huyết Cốt. Cả một đêm không ai nói gì, trên đường gặp phải rắc rối đều bị Lâm Nhất tiện tay đánh đuổi đi hết.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xử lý thế nào phải xem ý của Bạch Thu Thủy. “Bạch tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng đi”. “Dọc đường đi, hai chúng ta cũng tận tâm tận lực, bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn, không hề có chút lơ là, ít nhiều cũng có chút tình cảm chứ”. Hai người nhìn Bạch Thu Thủy, không còn vẻ ngông cuồng hống hách như trước kia nữa, liên tục xin tha. Hành vi nực cười này khiến Bạch Thu Thủy chán ghét, không muốn nhìn thêm, trầm ngâm nói: “Lâm Nhất, công tử xử lý đi”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sửng sốt, vẻ mặt khổ sở, sợ đến mức run lẩy bẩy. Lúc trước hai người đối xử với Lâm Nhất như vậy, làm sao có kết quả tốt được. Cao Du nhìn thấy màn này, trong lòng cười nhạt. Hai tên khốn, sớm biết có ngày này thì sao lúc trước lại làm vậy. Lâm Nhất bình thản nói: “Vừa rồi Bộ công tử nói không sai, phong cảnh ở khe núi này quả thật không tệ, tiếc là không phù hợp để mai táng người đẹp. Hai vị có công phu kì lạ trong mình, chi bằng ở đây lĩnh hội kĩ càng đi, quỳ xuống đó, giữ tư thế khi các ngươi đối mặt với Huyết Phong, quỳ ba ngày cho ta”. “Cái gì!” Bộ Trần và Tiêu Nhiên nghe hắn nói vậy lập tức ngây người. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn là giết quách bọn họ. “Không thích à?” Lâm Nhất liếc mắt, giữa mi mày lóe lên sự sắc bén, hai người lập tức lạnh cả người như bị mũi nhọn đâm vào lưng. Trước sự xâm nhập của kiếm ý dồi dào, dường như máu cũng bị đóng băng. “Thích, thích”. Bộ Trần và Tiêu Nhiên không dám dông dài nữa, nghiến răng, cúi đầu sâu tới đáy quần. Cao Du liếc nhìn Lâm Nhất vẫn không đổi sắc mặt, âm thầm rùng mình, ác thật. Lâm công tử trông có vẻ nhàn nhã điềm đạm, ung dung thản nhiên, nhưng trừng phạt như vậy còn nặng hơn cả lấy mạng. Kết cục khi đắc tội với hắn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều. Không giận thì thôi, đã giận thì động trời! Để lại Huyết Long Mã trông Bộ Trần và Tiêu Nhiên, Lâm Nhất cùng với Bạch Thu Thuỷ và đám người Cao Du rời khỏi sơn cốc. Nếu đã nói là để hai người quỳ ba ngày trong sơn cốc thì đương nhiên phải làm được, nếu như không ngoan ngoãn. Huyết Long Mã sẽ rất vui lòng để cho bọn họ biết, hậu quả của việc không nghe lời. Bên ngoài sơn cốc, sắc trời đã tối đen. Lâm Nhất và Cao Du bảo vệ Bạch Thu Thuỷ cùng với những dược đồng khác rời khỏi rừng già Huyết Cốt. Cả một đêm không ai nói gì, trên đường gặp phải rắc rối đều bị Lâm Nhất tiện tay đánh đuổi đi hết.