“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 715

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng hết cách, bởi vì mấy ngày gần đây tin tức về việc Lâm Nhất gặp phải bất trắc trong rừng già Huyết Cốt đã truyền đi với vận tốc chóng mặt.  Hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật nổi bật trong đám ngoại môn, trong Cửu Tinh Tranh Bá đã càn quét hết những người mới cùng khoá, chém đầu Vương Ninh, trên đài sinh tử núi Huyết Kỳ lại chém đầu Lưu Vân.  Cho dù không biết hắn thì cũng đã từng nghe qua câu chuyện kể việc đón gió bắt kiếm, đứng trên cơn lốc rung động lòng người.  Một nhân vật đầy sức ảnh hưởng như vậy, đột nhiên lại nghe được tin tức hắn gặp phải bất trắc, khó tránh được mọi người quan tâm đ ến vậy.  Giờ khắc này, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhất bất ngờ xuất hiện ở đây nên bọn họ đều ngây ra như phỗng.  “Vậy mà đã quay về thật”.  “Chính là hắn đúng không, người ba tháng trước đã nhận nhiệm vụ cấp A năm sao”.  “Có lẽ là quay về để nhận tội chứ, bốn nhiệm vụ lớn cấp A năm sao, hắn một mình một kiếm sao có thể hoàn thành hết được”.  Nhưng mà so với đám người bên ngoài quảng trường, những người bên trong Công Đức điện đều đi nhẹ nói khẽ, bàn luận chuyện trò cũng rất nhỏ tiếng.  Tình cảnh thế này, Lâm Nhất đã gặp một lần bên ngoài quảng trường cho nên hắn không hề cảm thấy kỳ lạ.  Đương nhiên cũng sẽ không để tâm mà đi thẳng đến trước mặt của chấp sự áo xanh chuyên phụ trách bàn giao nhiệm vụ.  “Lâm Nhất?”  Chấp sự áo xanh nhìn thấy Lâm Nhất thì khẽ ngẩn ra, sau thất thanh nói: “Ngươi không phải nên đi tìm trưởng lão Lạc Phong để xin tha sao, chạy đến Công Đức điện làm cái gì”.  Bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao trong mắt chấp sự áo xanh là việc mà Lâm Nhất tuyệt đối không thể hoàn thành.  Dường như chẳng hề suy nghĩ gì, ông ta bất giác đã buột miệng nói ra câu này.  Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hờ hững nói: “Xin tha? Xin tha cái gì, cho dù nhiệm vụ thất bại thì ta cũng sẽ cam tâm chịu phạt, huống hồ gì ta không hề thất bại”.  “Ta biết tình hình của ngươi, ngươi tu thành Bá Kiếm, thậm chí kinh động cả Mai đại hộ pháp. Nhưng người thanh niên à, ở trước mặt người đồng trang lứa nói phét còn được, ở trước mặt chấp sự ta, hà tất gì phải làm bộ làm tịch chứ? Trên thực tế bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao, chỉ cần ngươi hoàn thành một việc là Công Đức điện sẽ không thực sự làm gì ngươi rồi”.  Khẽ ngừng lại, chấp sự áo xanh nhìn về phía Lâm Nhất, lạnh lùng cười thách thức: “Dù gì ngươi cũng là người Mai đại hộ pháp nhắm trúng… nhưng cho dù có nể mặt Mai đại hộ pháp thì Công Đức điện cũng sẽ không làm giả kết quả cho ngươi đâu”.  Lời nói vừa dứt, ông ta thu lại nụ cười, trên mặt mang đầy vẻ lạnh lùng.  Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào, những ánh mắt đang nhìn Lâm Nhất đều thay đổi.  “Thì ra là sau lưng có người bảo kê nên mới dám to gan như vậy. Ta đã nói làm sao

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng hết cách, bởi vì mấy ngày gần đây tin tức về việc Lâm Nhất gặp phải bất trắc trong rừng già Huyết Cốt đã truyền đi với vận tốc chóng mặt.  Hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật nổi bật trong đám ngoại môn, trong Cửu Tinh Tranh Bá đã càn quét hết những người mới cùng khoá, chém đầu Vương Ninh, trên đài sinh tử núi Huyết Kỳ lại chém đầu Lưu Vân.  Cho dù không biết hắn thì cũng đã từng nghe qua câu chuyện kể việc đón gió bắt kiếm, đứng trên cơn lốc rung động lòng người.  Một nhân vật đầy sức ảnh hưởng như vậy, đột nhiên lại nghe được tin tức hắn gặp phải bất trắc, khó tránh được mọi người quan tâm đ ến vậy.  Giờ khắc này, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhất bất ngờ xuất hiện ở đây nên bọn họ đều ngây ra như phỗng.  “Vậy mà đã quay về thật”.  “Chính là hắn đúng không, người ba tháng trước đã nhận nhiệm vụ cấp A năm sao”.  “Có lẽ là quay về để nhận tội chứ, bốn nhiệm vụ lớn cấp A năm sao, hắn một mình một kiếm sao có thể hoàn thành hết được”.  Nhưng mà so với đám người bên ngoài quảng trường, những người bên trong Công Đức điện đều đi nhẹ nói khẽ, bàn luận chuyện trò cũng rất nhỏ tiếng.  Tình cảnh thế này, Lâm Nhất đã gặp một lần bên ngoài quảng trường cho nên hắn không hề cảm thấy kỳ lạ.  Đương nhiên cũng sẽ không để tâm mà đi thẳng đến trước mặt của chấp sự áo xanh chuyên phụ trách bàn giao nhiệm vụ.  “Lâm Nhất?”  Chấp sự áo xanh nhìn thấy Lâm Nhất thì khẽ ngẩn ra, sau thất thanh nói: “Ngươi không phải nên đi tìm trưởng lão Lạc Phong để xin tha sao, chạy đến Công Đức điện làm cái gì”.  Bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao trong mắt chấp sự áo xanh là việc mà Lâm Nhất tuyệt đối không thể hoàn thành.  Dường như chẳng hề suy nghĩ gì, ông ta bất giác đã buột miệng nói ra câu này.  Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hờ hững nói: “Xin tha? Xin tha cái gì, cho dù nhiệm vụ thất bại thì ta cũng sẽ cam tâm chịu phạt, huống hồ gì ta không hề thất bại”.  “Ta biết tình hình của ngươi, ngươi tu thành Bá Kiếm, thậm chí kinh động cả Mai đại hộ pháp. Nhưng người thanh niên à, ở trước mặt người đồng trang lứa nói phét còn được, ở trước mặt chấp sự ta, hà tất gì phải làm bộ làm tịch chứ? Trên thực tế bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao, chỉ cần ngươi hoàn thành một việc là Công Đức điện sẽ không thực sự làm gì ngươi rồi”.  Khẽ ngừng lại, chấp sự áo xanh nhìn về phía Lâm Nhất, lạnh lùng cười thách thức: “Dù gì ngươi cũng là người Mai đại hộ pháp nhắm trúng… nhưng cho dù có nể mặt Mai đại hộ pháp thì Công Đức điện cũng sẽ không làm giả kết quả cho ngươi đâu”.  Lời nói vừa dứt, ông ta thu lại nụ cười, trên mặt mang đầy vẻ lạnh lùng.  Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào, những ánh mắt đang nhìn Lâm Nhất đều thay đổi.  “Thì ra là sau lưng có người bảo kê nên mới dám to gan như vậy. Ta đã nói làm sao

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng hết cách, bởi vì mấy ngày gần đây tin tức về việc Lâm Nhất gặp phải bất trắc trong rừng già Huyết Cốt đã truyền đi với vận tốc chóng mặt.  Hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật nổi bật trong đám ngoại môn, trong Cửu Tinh Tranh Bá đã càn quét hết những người mới cùng khoá, chém đầu Vương Ninh, trên đài sinh tử núi Huyết Kỳ lại chém đầu Lưu Vân.  Cho dù không biết hắn thì cũng đã từng nghe qua câu chuyện kể việc đón gió bắt kiếm, đứng trên cơn lốc rung động lòng người.  Một nhân vật đầy sức ảnh hưởng như vậy, đột nhiên lại nghe được tin tức hắn gặp phải bất trắc, khó tránh được mọi người quan tâm đ ến vậy.  Giờ khắc này, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhất bất ngờ xuất hiện ở đây nên bọn họ đều ngây ra như phỗng.  “Vậy mà đã quay về thật”.  “Chính là hắn đúng không, người ba tháng trước đã nhận nhiệm vụ cấp A năm sao”.  “Có lẽ là quay về để nhận tội chứ, bốn nhiệm vụ lớn cấp A năm sao, hắn một mình một kiếm sao có thể hoàn thành hết được”.  Nhưng mà so với đám người bên ngoài quảng trường, những người bên trong Công Đức điện đều đi nhẹ nói khẽ, bàn luận chuyện trò cũng rất nhỏ tiếng.  Tình cảnh thế này, Lâm Nhất đã gặp một lần bên ngoài quảng trường cho nên hắn không hề cảm thấy kỳ lạ.  Đương nhiên cũng sẽ không để tâm mà đi thẳng đến trước mặt của chấp sự áo xanh chuyên phụ trách bàn giao nhiệm vụ.  “Lâm Nhất?”  Chấp sự áo xanh nhìn thấy Lâm Nhất thì khẽ ngẩn ra, sau thất thanh nói: “Ngươi không phải nên đi tìm trưởng lão Lạc Phong để xin tha sao, chạy đến Công Đức điện làm cái gì”.  Bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao trong mắt chấp sự áo xanh là việc mà Lâm Nhất tuyệt đối không thể hoàn thành.  Dường như chẳng hề suy nghĩ gì, ông ta bất giác đã buột miệng nói ra câu này.  Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hờ hững nói: “Xin tha? Xin tha cái gì, cho dù nhiệm vụ thất bại thì ta cũng sẽ cam tâm chịu phạt, huống hồ gì ta không hề thất bại”.  “Ta biết tình hình của ngươi, ngươi tu thành Bá Kiếm, thậm chí kinh động cả Mai đại hộ pháp. Nhưng người thanh niên à, ở trước mặt người đồng trang lứa nói phét còn được, ở trước mặt chấp sự ta, hà tất gì phải làm bộ làm tịch chứ? Trên thực tế bốn nhiệm vụ lớn của cấp A năm sao, chỉ cần ngươi hoàn thành một việc là Công Đức điện sẽ không thực sự làm gì ngươi rồi”.  Khẽ ngừng lại, chấp sự áo xanh nhìn về phía Lâm Nhất, lạnh lùng cười thách thức: “Dù gì ngươi cũng là người Mai đại hộ pháp nhắm trúng… nhưng cho dù có nể mặt Mai đại hộ pháp thì Công Đức điện cũng sẽ không làm giả kết quả cho ngươi đâu”.  Lời nói vừa dứt, ông ta thu lại nụ cười, trên mặt mang đầy vẻ lạnh lùng.  Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào, những ánh mắt đang nhìn Lâm Nhất đều thay đổi.  “Thì ra là sau lưng có người bảo kê nên mới dám to gan như vậy. Ta đã nói làm sao

Chương 715