“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 788
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn nhóm người Lâm Thu Sam khuất bóng trong màn sương, bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười tự diễu. Nhưng mà đi hết cũng tốt, đám người này không đi, thực lực của hắn cũng không thể thi triển được hết ra. Thình thình thình! Ma Viên màu đen và Hắc Huyết Ma Sư lại không hề cho Lâm Nhất thời gian để kịp suy nghĩ, chúng gầm rú rồi lao như điên đến. Mang theo từng đợt gió lốc, trong cơn lốc có tiếng gầm rú vang lên không ngừng, kiếm ý lẫn trong cơn gió. “Đến đúng lúc lắm!” Long Tượng Chiến Thể Quyết và Tử Diên Kiếm Quyết đồng thời vận chuyển, khí lực toàn thân và Chân nguyên hoà vào làm một, hoá thành sức mạnh dâng trào, cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Chân nguyên và sức mạnh Long Tượng hoà vào với nhau, đáy mắt Lâm Nhất loé qua một tia ánh sáng, nhìn hai con yêu thú đang gầm rú lao đến, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười lạnh lùng. So thanh uy với ta? Còn chưa đủ tầm đâu! Trong lúc nhấc chân, Lâm Nhất sải bước đi, một bước này tạo phong từ Long, tạo Hổ từ vân, phong vân tụ hợp, Long Hổ sinh uy. Rầm! Ba luồng uy áp va chạm mạnh với nhau, Lâm Nhất lấy một địch hai, dễ như trở bàn tay đập tan yêu sát của hai con yêu thú. Bất Diệt Kim Cương Ấn! Vào giây phút khi yêu sát của đối phương nát vụn, hắn đẩy mạnh hai tay về phía trước, kim quang rực rỡ giống như một ngọn núi lửa bật tung, phun trào. Phập! Yêu thú thân hình đồ sộ bị luồng kim quang xẹt qua này đánh văng ra xa. “Long Phi Hổ Khiêu!” Bên dưới lớp mặt nạ, khoé miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười, vẫn là thi triển Long Hổ Quyền này thoải mái nhất. Nếu như nhóm người Lâm Thu Sam ở lại, chắc chắn sẽ bị giật mình hoảng hốt vì một màn này. Lâm Nhất lấy một địch hai, không chỉ không bị rơi vào thế yếu mà ngược lại còn đập cho hai con yêu thú một trận tơi bời như vậy. Cơ thể hắn giống như một con man thú thượng cổ, khí huyết sục sôi, tiện tay vung một đấm đã mang sức mạnh cả trăm nghìn cân đầy khủng khiếp. Khi sức mạnh này được khống chế bởi Long Hổ Quyền, uy lực phát ra làm nghiêng trời lệch đất, tăng lên gấp mấy lần bình thường. Nhưng mà yêu thú này da thô thịt dày, hung tàn bạo ngược, còn giỏi chịu đòn hơn cả tưởng tượng của Lâm Nhất. Yêu thú ngưng tụ ra Kiếm Vân Đan, trong huyết mạch đã có biến dị, nó đã không còn như những con yêu thú bình thường khác nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là trước khi trời tối cũng chưa chắc đã giết được chúng. Nếu chỉ là dẫn dụ hai con yêu thú này đi chỗ khác thì đối với Lâm Nhất mà nói, quá là đơn giản.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn nhóm người Lâm Thu Sam khuất bóng trong màn sương, bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười tự diễu. Nhưng mà đi hết cũng tốt, đám người này không đi, thực lực của hắn cũng không thể thi triển được hết ra. Thình thình thình! Ma Viên màu đen và Hắc Huyết Ma Sư lại không hề cho Lâm Nhất thời gian để kịp suy nghĩ, chúng gầm rú rồi lao như điên đến. Mang theo từng đợt gió lốc, trong cơn lốc có tiếng gầm rú vang lên không ngừng, kiếm ý lẫn trong cơn gió. “Đến đúng lúc lắm!” Long Tượng Chiến Thể Quyết và Tử Diên Kiếm Quyết đồng thời vận chuyển, khí lực toàn thân và Chân nguyên hoà vào làm một, hoá thành sức mạnh dâng trào, cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Chân nguyên và sức mạnh Long Tượng hoà vào với nhau, đáy mắt Lâm Nhất loé qua một tia ánh sáng, nhìn hai con yêu thú đang gầm rú lao đến, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười lạnh lùng. So thanh uy với ta? Còn chưa đủ tầm đâu! Trong lúc nhấc chân, Lâm Nhất sải bước đi, một bước này tạo phong từ Long, tạo Hổ từ vân, phong vân tụ hợp, Long Hổ sinh uy. Rầm! Ba luồng uy áp va chạm mạnh với nhau, Lâm Nhất lấy một địch hai, dễ như trở bàn tay đập tan yêu sát của hai con yêu thú. Bất Diệt Kim Cương Ấn! Vào giây phút khi yêu sát của đối phương nát vụn, hắn đẩy mạnh hai tay về phía trước, kim quang rực rỡ giống như một ngọn núi lửa bật tung, phun trào. Phập! Yêu thú thân hình đồ sộ bị luồng kim quang xẹt qua này đánh văng ra xa. “Long Phi Hổ Khiêu!” Bên dưới lớp mặt nạ, khoé miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười, vẫn là thi triển Long Hổ Quyền này thoải mái nhất. Nếu như nhóm người Lâm Thu Sam ở lại, chắc chắn sẽ bị giật mình hoảng hốt vì một màn này. Lâm Nhất lấy một địch hai, không chỉ không bị rơi vào thế yếu mà ngược lại còn đập cho hai con yêu thú một trận tơi bời như vậy. Cơ thể hắn giống như một con man thú thượng cổ, khí huyết sục sôi, tiện tay vung một đấm đã mang sức mạnh cả trăm nghìn cân đầy khủng khiếp. Khi sức mạnh này được khống chế bởi Long Hổ Quyền, uy lực phát ra làm nghiêng trời lệch đất, tăng lên gấp mấy lần bình thường. Nhưng mà yêu thú này da thô thịt dày, hung tàn bạo ngược, còn giỏi chịu đòn hơn cả tưởng tượng của Lâm Nhất. Yêu thú ngưng tụ ra Kiếm Vân Đan, trong huyết mạch đã có biến dị, nó đã không còn như những con yêu thú bình thường khác nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là trước khi trời tối cũng chưa chắc đã giết được chúng. Nếu chỉ là dẫn dụ hai con yêu thú này đi chỗ khác thì đối với Lâm Nhất mà nói, quá là đơn giản.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn nhóm người Lâm Thu Sam khuất bóng trong màn sương, bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười tự diễu. Nhưng mà đi hết cũng tốt, đám người này không đi, thực lực của hắn cũng không thể thi triển được hết ra. Thình thình thình! Ma Viên màu đen và Hắc Huyết Ma Sư lại không hề cho Lâm Nhất thời gian để kịp suy nghĩ, chúng gầm rú rồi lao như điên đến. Mang theo từng đợt gió lốc, trong cơn lốc có tiếng gầm rú vang lên không ngừng, kiếm ý lẫn trong cơn gió. “Đến đúng lúc lắm!” Long Tượng Chiến Thể Quyết và Tử Diên Kiếm Quyết đồng thời vận chuyển, khí lực toàn thân và Chân nguyên hoà vào làm một, hoá thành sức mạnh dâng trào, cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Chân nguyên và sức mạnh Long Tượng hoà vào với nhau, đáy mắt Lâm Nhất loé qua một tia ánh sáng, nhìn hai con yêu thú đang gầm rú lao đến, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười lạnh lùng. So thanh uy với ta? Còn chưa đủ tầm đâu! Trong lúc nhấc chân, Lâm Nhất sải bước đi, một bước này tạo phong từ Long, tạo Hổ từ vân, phong vân tụ hợp, Long Hổ sinh uy. Rầm! Ba luồng uy áp va chạm mạnh với nhau, Lâm Nhất lấy một địch hai, dễ như trở bàn tay đập tan yêu sát của hai con yêu thú. Bất Diệt Kim Cương Ấn! Vào giây phút khi yêu sát của đối phương nát vụn, hắn đẩy mạnh hai tay về phía trước, kim quang rực rỡ giống như một ngọn núi lửa bật tung, phun trào. Phập! Yêu thú thân hình đồ sộ bị luồng kim quang xẹt qua này đánh văng ra xa. “Long Phi Hổ Khiêu!” Bên dưới lớp mặt nạ, khoé miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười, vẫn là thi triển Long Hổ Quyền này thoải mái nhất. Nếu như nhóm người Lâm Thu Sam ở lại, chắc chắn sẽ bị giật mình hoảng hốt vì một màn này. Lâm Nhất lấy một địch hai, không chỉ không bị rơi vào thế yếu mà ngược lại còn đập cho hai con yêu thú một trận tơi bời như vậy. Cơ thể hắn giống như một con man thú thượng cổ, khí huyết sục sôi, tiện tay vung một đấm đã mang sức mạnh cả trăm nghìn cân đầy khủng khiếp. Khi sức mạnh này được khống chế bởi Long Hổ Quyền, uy lực phát ra làm nghiêng trời lệch đất, tăng lên gấp mấy lần bình thường. Nhưng mà yêu thú này da thô thịt dày, hung tàn bạo ngược, còn giỏi chịu đòn hơn cả tưởng tượng của Lâm Nhất. Yêu thú ngưng tụ ra Kiếm Vân Đan, trong huyết mạch đã có biến dị, nó đã không còn như những con yêu thú bình thường khác nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là trước khi trời tối cũng chưa chắc đã giết được chúng. Nếu chỉ là dẫn dụ hai con yêu thú này đi chỗ khác thì đối với Lâm Nhất mà nói, quá là đơn giản.