“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 811

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kính trọng.  Sau khi hết kinh ngạc, rất nhiều người trên hòn đảo giữa hồ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phức tạp.  Cỏ Kiếm Hoàng cứ thế đã bị Lâm Nhất cướp mất, không ai cam lòng cả.  Dù sao họ cũng đã rất khổ cực, khó khăn lắm mới đến được nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng, thậm chí còn có đồng đội phải trả giá bằng mạng sống.  Đáng tiếc thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra quá khủng khiếp, nếu không có ai xung phong thì có lẽ không ai dám ra tay.  Cho dù không cam lòng cũng phải nhịn.  Cỏ Kiếm Hoàng đã vào tay, Lâm Nhất cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng cùng đám người Lâm Thu Sam rời đi.  “Các đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, chặn đường giết Chung Vân Tiêu, không được để hắn đi!”  Ngay khi đám người Lâm Nhất nghĩ không ai dám ra tay thì có một tiếng quát lớn vang lên trên hòn đảo tĩnh lặng, nó như sấm chớp dưới mặt đất, làm chấn động cả bốn phía.  Là Tiêu Phong!  Trước đó Tiêu Phong đã bị Lâm Nhất đánh bị thương, khi thấy hắn sắp an toàn đem cỏ Kiếm Hoàng rời đi thì cảm thấy không cam lòng. Hắn ta đứng dậy, phẫn nộ hét lên để kích thích tính khát máu và lòng tham của tất cả mọi người ở đây, để mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất.  Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo lập tức trở nên xôn xao, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt không được tốt lắm.  Đám người Cố Vân Phi, Hàn Phong và Nhiếp Thiên lại kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, tên này điên rồi sao?  Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng họ cũng dao động. Nếu lúc này họ không vùng dậy, không thể lôi kéo mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất thì sẽ không còn cơ hội nào đoạt được cỏ Kiếm Hoàng.  “Chết tiệt, lại là hắn ta!”  Lâm Yên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, tên Tiêu Phong này không biết chừng mực chút nào, thật đáng ghét.   Trước đó Chung đại ca đã tha cho hắn ta một mạng, thế mà hắn ta còn muốn gây sự.  Thú vị!  Dưới mặt nạ quỷ, Lâm Nhất nhếch môi cười, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng sôi trào, điên cuồng rót vào trong Kim Ô Ấn ở sau lưng Lâm Nhất, tức khắc có ánh sáng vàng loé lên. Hai tay khoan thai dang ra, cánh chim óng ánh sắc vàng ầm ầm dang ra, đưa Lâm Nhất bay thẳng lên trời.  Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời, ngay sau khi vừa dứt lời, với khí thế cuồng bạo, khí huyết toàn thân sôi trào như bốc cháy, lực lượng Long Tượng tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất lao đi như một con dã thú thượng cổ hung hãn.  Hắn không hề nương tay tung ra một quyền.  “Không!”  Tiêu Phong sợ vỡ mật, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, hắn ta hoàn toàn không thể đỡ được cú đấm này trong trạng thái đang bị thương nặng.  Bùm!  Nhưng cú đấm với quyền mang như kiếm, phát ra tiếng xé gió chói tai, đã đấm vào ngực hắn ta nhanh như tia chớp. Rầm! Trong tiếng nổ động trời, trước ngực Tiêu Phong bị thủng một lỗ to bằng cái bát, tắt thở ngay tại chỗ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kính trọng.  Sau khi hết kinh ngạc, rất nhiều người trên hòn đảo giữa hồ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phức tạp.  Cỏ Kiếm Hoàng cứ thế đã bị Lâm Nhất cướp mất, không ai cam lòng cả.  Dù sao họ cũng đã rất khổ cực, khó khăn lắm mới đến được nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng, thậm chí còn có đồng đội phải trả giá bằng mạng sống.  Đáng tiếc thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra quá khủng khiếp, nếu không có ai xung phong thì có lẽ không ai dám ra tay.  Cho dù không cam lòng cũng phải nhịn.  Cỏ Kiếm Hoàng đã vào tay, Lâm Nhất cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng cùng đám người Lâm Thu Sam rời đi.  “Các đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, chặn đường giết Chung Vân Tiêu, không được để hắn đi!”  Ngay khi đám người Lâm Nhất nghĩ không ai dám ra tay thì có một tiếng quát lớn vang lên trên hòn đảo tĩnh lặng, nó như sấm chớp dưới mặt đất, làm chấn động cả bốn phía.  Là Tiêu Phong!  Trước đó Tiêu Phong đã bị Lâm Nhất đánh bị thương, khi thấy hắn sắp an toàn đem cỏ Kiếm Hoàng rời đi thì cảm thấy không cam lòng. Hắn ta đứng dậy, phẫn nộ hét lên để kích thích tính khát máu và lòng tham của tất cả mọi người ở đây, để mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất.  Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo lập tức trở nên xôn xao, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt không được tốt lắm.  Đám người Cố Vân Phi, Hàn Phong và Nhiếp Thiên lại kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, tên này điên rồi sao?  Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng họ cũng dao động. Nếu lúc này họ không vùng dậy, không thể lôi kéo mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất thì sẽ không còn cơ hội nào đoạt được cỏ Kiếm Hoàng.  “Chết tiệt, lại là hắn ta!”  Lâm Yên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, tên Tiêu Phong này không biết chừng mực chút nào, thật đáng ghét.   Trước đó Chung đại ca đã tha cho hắn ta một mạng, thế mà hắn ta còn muốn gây sự.  Thú vị!  Dưới mặt nạ quỷ, Lâm Nhất nhếch môi cười, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng sôi trào, điên cuồng rót vào trong Kim Ô Ấn ở sau lưng Lâm Nhất, tức khắc có ánh sáng vàng loé lên. Hai tay khoan thai dang ra, cánh chim óng ánh sắc vàng ầm ầm dang ra, đưa Lâm Nhất bay thẳng lên trời.  Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời, ngay sau khi vừa dứt lời, với khí thế cuồng bạo, khí huyết toàn thân sôi trào như bốc cháy, lực lượng Long Tượng tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất lao đi như một con dã thú thượng cổ hung hãn.  Hắn không hề nương tay tung ra một quyền.  “Không!”  Tiêu Phong sợ vỡ mật, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, hắn ta hoàn toàn không thể đỡ được cú đấm này trong trạng thái đang bị thương nặng.  Bùm!  Nhưng cú đấm với quyền mang như kiếm, phát ra tiếng xé gió chói tai, đã đấm vào ngực hắn ta nhanh như tia chớp. Rầm! Trong tiếng nổ động trời, trước ngực Tiêu Phong bị thủng một lỗ to bằng cái bát, tắt thở ngay tại chỗ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kính trọng.  Sau khi hết kinh ngạc, rất nhiều người trên hòn đảo giữa hồ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt phức tạp.  Cỏ Kiếm Hoàng cứ thế đã bị Lâm Nhất cướp mất, không ai cam lòng cả.  Dù sao họ cũng đã rất khổ cực, khó khăn lắm mới đến được nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng, thậm chí còn có đồng đội phải trả giá bằng mạng sống.  Đáng tiếc thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra quá khủng khiếp, nếu không có ai xung phong thì có lẽ không ai dám ra tay.  Cho dù không cam lòng cũng phải nhịn.  Cỏ Kiếm Hoàng đã vào tay, Lâm Nhất cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng cùng đám người Lâm Thu Sam rời đi.  “Các đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, chặn đường giết Chung Vân Tiêu, không được để hắn đi!”  Ngay khi đám người Lâm Nhất nghĩ không ai dám ra tay thì có một tiếng quát lớn vang lên trên hòn đảo tĩnh lặng, nó như sấm chớp dưới mặt đất, làm chấn động cả bốn phía.  Là Tiêu Phong!  Trước đó Tiêu Phong đã bị Lâm Nhất đánh bị thương, khi thấy hắn sắp an toàn đem cỏ Kiếm Hoàng rời đi thì cảm thấy không cam lòng. Hắn ta đứng dậy, phẫn nộ hét lên để kích thích tính khát máu và lòng tham của tất cả mọi người ở đây, để mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất.  Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo lập tức trở nên xôn xao, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt không được tốt lắm.  Đám người Cố Vân Phi, Hàn Phong và Nhiếp Thiên lại kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, tên này điên rồi sao?  Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng họ cũng dao động. Nếu lúc này họ không vùng dậy, không thể lôi kéo mọi người cùng nhau tấn công Lâm Nhất thì sẽ không còn cơ hội nào đoạt được cỏ Kiếm Hoàng.  “Chết tiệt, lại là hắn ta!”  Lâm Yên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, tên Tiêu Phong này không biết chừng mực chút nào, thật đáng ghét.   Trước đó Chung đại ca đã tha cho hắn ta một mạng, thế mà hắn ta còn muốn gây sự.  Thú vị!  Dưới mặt nạ quỷ, Lâm Nhất nhếch môi cười, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Chân nguyên cuồn cuộn không ngừng sôi trào, điên cuồng rót vào trong Kim Ô Ấn ở sau lưng Lâm Nhất, tức khắc có ánh sáng vàng loé lên. Hai tay khoan thai dang ra, cánh chim óng ánh sắc vàng ầm ầm dang ra, đưa Lâm Nhất bay thẳng lên trời.  Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời, ngay sau khi vừa dứt lời, với khí thế cuồng bạo, khí huyết toàn thân sôi trào như bốc cháy, lực lượng Long Tượng tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất lao đi như một con dã thú thượng cổ hung hãn.  Hắn không hề nương tay tung ra một quyền.  “Không!”  Tiêu Phong sợ vỡ mật, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, hắn ta hoàn toàn không thể đỡ được cú đấm này trong trạng thái đang bị thương nặng.  Bùm!  Nhưng cú đấm với quyền mang như kiếm, phát ra tiếng xé gió chói tai, đã đấm vào ngực hắn ta nhanh như tia chớp. Rầm! Trong tiếng nổ động trời, trước ngực Tiêu Phong bị thủng một lỗ to bằng cái bát, tắt thở ngay tại chỗ. 

Chương 811