“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 853

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nếu rơi xuống, chỉ bất cẩn một chút là sẽ bị thiêu chết không còn lại gì…”  “Rốt cuộc ông ấy định làm gì?”  Mọi người đang đứng trên chuôi kiếm đột nhiên hoảng loạn, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, họ đồng loạt nhìn về phía hai trưởng lão trên bầu trời.  Mọi người đều cảm nhận được có điều gì đó bất thường, trận chiến kiếm chủng vòng thứ hai có lẽ sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.  “Ngọn lửa này được ngưng tụ từ viêm mạch ở xương các tiền bối đã qua đời của Kiếm Các và viêm mạch chôn sâu dưới lòng đất, dung hoà vô số linh hồn trong hàng nghìn năm nay, đã thành biến dị và được gọi là Huyết Linh Quỷ Hoả. Võ giả chưa mở được Tử Phủ mà chạm vào ngọn lửa này không chết thì cũng bị thương”.  Lạc Phong trưởng lão đứng trên Kiếm Điêu giữa không trung bình tĩnh nói: “Vòng thứ hai của cuộc chiến đồng minh có quy tắc rất đơn giản, không hề phức tạp. Duy trì được thời gian càng lâu trên chuôi kiếm này thì số sao trong ngọc bội Tử Tinh sẽ càng nhiều. Đến khi kiếm chủng chỉ còn lại một người thì cuộc chiến cuối cùng sẽ kết thúc. Sau đó, dựa vào số lượng sao trong ngọc bội để sắp xếp thứ hạng cuối cùng của cuộc chiến đồng minh”.  Lâm Nhất thầm nói trong lòng, quy tắc này đối với đệ tử ngoại môn cũng đã coi như thương tình.  Xét cho cùng, đệ tử ngoại môn đặt chân đến đây đều có ít nhất ba mươi ngôi sao trong ngọc bội, vốn đã có ưu thế hơn đệ tử nội môn.  Quy tắc nhìn như đơn giản nhưng thực chất lại rất tàn nhẫn, vô tình.  Ai cũng muốn được ở lại lâu, nhưng ai cũng muốn thì sẽ là tình huống hỗn loạn như thế nào?  Sóng gió dấy lên sẽ gây ra hỗn chiến kinh thế, trong hỗn loạn, nếu thực lực không mạnh thì không ai có thể đảm bảo sẽ cười được đến cuối cùng.  Bạch Đình nói tiếp: “Ngoài ra, trong Huyết Linh Quỷ Hoả còn sinh ra Huyết Diễm Quỷ Linh, sẽ tấn công các võ giả còn sống một cách không thương tiếc”.  Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, dưới tình huống tàn khốc như vậy, chưa nói đến chiến đấu, bọn họ thậm chí còn phải đề phòng sự tấn công của Huyết Diễm Quỷ Linh.  Dừng lại một lúc, trong mắt Bạch Đình loé lên một tia sáng kỳ lạ, ông ta cười bảo: “Nhưng nếu giết được Huyết Diễm Quỷ Linh thì sẽ nhận được một viên đá Diễm Tinh, cụ thể có tác dụng thế nào thì các ngươi phải tự tìm hiểu. Ta chỉ có thể nói là đá Diễm Tinh này đủ để khiến chuyến đi lần này của các ngươi trở nên đáng giá”.  “Nơi ngọn lửa bùng cháy là nơi diễn ra trận chiến cuối cùng lần này, ra khỏi đó sẽ bị coi là tự động từ bỏ quyền tham gia”.  Các đệ tử nghe xong đều đưa mắt nhìn sang, đúng là Huyết Linh Quỷ Hoả không cháy đến khu vực rìa kiếm chủng.  Khoảng cách hơi xa nhưng với các đệ tử đang có mặt ở đây mà nói, muốn đặt chân tới đó cũng không khó.  Tuy nhiên, không đến lúc bất đắc dĩ thì chắc chẳng có ai từ bỏ.  Các đệ tử ngoại môn có mặt ở đây ít nhất đã đánh bại được ba mươi người, những người có thể ở lại đây dù thực lực yếu hơn nữa thì cũng sẽ không quá yếu.  Có thể nói đều là tinh anh của ngoại môn, khẳng định họ đều vô cùng khao khát được thăng cấp lên làm đệ tử nội môn.  Lạc Phong đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng tuyên bố: “Cuộc chiến đồng minh chính thức bắt đầu”.  “Chúc tất cả may mắn”.  Bạch Đình nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt rơi vào Lâm Nhất, lạnh lùng nhìn hắn rồi mới nhìn đi nơi khác.  Vút!  Hai Kiếm Điêu tới rồi đi như gió, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  Bắt đầu rồi ư? 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nếu rơi xuống, chỉ bất cẩn một chút là sẽ bị thiêu chết không còn lại gì…”  “Rốt cuộc ông ấy định làm gì?”  Mọi người đang đứng trên chuôi kiếm đột nhiên hoảng loạn, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, họ đồng loạt nhìn về phía hai trưởng lão trên bầu trời.  Mọi người đều cảm nhận được có điều gì đó bất thường, trận chiến kiếm chủng vòng thứ hai có lẽ sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.  “Ngọn lửa này được ngưng tụ từ viêm mạch ở xương các tiền bối đã qua đời của Kiếm Các và viêm mạch chôn sâu dưới lòng đất, dung hoà vô số linh hồn trong hàng nghìn năm nay, đã thành biến dị và được gọi là Huyết Linh Quỷ Hoả. Võ giả chưa mở được Tử Phủ mà chạm vào ngọn lửa này không chết thì cũng bị thương”.  Lạc Phong trưởng lão đứng trên Kiếm Điêu giữa không trung bình tĩnh nói: “Vòng thứ hai của cuộc chiến đồng minh có quy tắc rất đơn giản, không hề phức tạp. Duy trì được thời gian càng lâu trên chuôi kiếm này thì số sao trong ngọc bội Tử Tinh sẽ càng nhiều. Đến khi kiếm chủng chỉ còn lại một người thì cuộc chiến cuối cùng sẽ kết thúc. Sau đó, dựa vào số lượng sao trong ngọc bội để sắp xếp thứ hạng cuối cùng của cuộc chiến đồng minh”.  Lâm Nhất thầm nói trong lòng, quy tắc này đối với đệ tử ngoại môn cũng đã coi như thương tình.  Xét cho cùng, đệ tử ngoại môn đặt chân đến đây đều có ít nhất ba mươi ngôi sao trong ngọc bội, vốn đã có ưu thế hơn đệ tử nội môn.  Quy tắc nhìn như đơn giản nhưng thực chất lại rất tàn nhẫn, vô tình.  Ai cũng muốn được ở lại lâu, nhưng ai cũng muốn thì sẽ là tình huống hỗn loạn như thế nào?  Sóng gió dấy lên sẽ gây ra hỗn chiến kinh thế, trong hỗn loạn, nếu thực lực không mạnh thì không ai có thể đảm bảo sẽ cười được đến cuối cùng.  Bạch Đình nói tiếp: “Ngoài ra, trong Huyết Linh Quỷ Hoả còn sinh ra Huyết Diễm Quỷ Linh, sẽ tấn công các võ giả còn sống một cách không thương tiếc”.  Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, dưới tình huống tàn khốc như vậy, chưa nói đến chiến đấu, bọn họ thậm chí còn phải đề phòng sự tấn công của Huyết Diễm Quỷ Linh.  Dừng lại một lúc, trong mắt Bạch Đình loé lên một tia sáng kỳ lạ, ông ta cười bảo: “Nhưng nếu giết được Huyết Diễm Quỷ Linh thì sẽ nhận được một viên đá Diễm Tinh, cụ thể có tác dụng thế nào thì các ngươi phải tự tìm hiểu. Ta chỉ có thể nói là đá Diễm Tinh này đủ để khiến chuyến đi lần này của các ngươi trở nên đáng giá”.  “Nơi ngọn lửa bùng cháy là nơi diễn ra trận chiến cuối cùng lần này, ra khỏi đó sẽ bị coi là tự động từ bỏ quyền tham gia”.  Các đệ tử nghe xong đều đưa mắt nhìn sang, đúng là Huyết Linh Quỷ Hoả không cháy đến khu vực rìa kiếm chủng.  Khoảng cách hơi xa nhưng với các đệ tử đang có mặt ở đây mà nói, muốn đặt chân tới đó cũng không khó.  Tuy nhiên, không đến lúc bất đắc dĩ thì chắc chẳng có ai từ bỏ.  Các đệ tử ngoại môn có mặt ở đây ít nhất đã đánh bại được ba mươi người, những người có thể ở lại đây dù thực lực yếu hơn nữa thì cũng sẽ không quá yếu.  Có thể nói đều là tinh anh của ngoại môn, khẳng định họ đều vô cùng khao khát được thăng cấp lên làm đệ tử nội môn.  Lạc Phong đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng tuyên bố: “Cuộc chiến đồng minh chính thức bắt đầu”.  “Chúc tất cả may mắn”.  Bạch Đình nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt rơi vào Lâm Nhất, lạnh lùng nhìn hắn rồi mới nhìn đi nơi khác.  Vút!  Hai Kiếm Điêu tới rồi đi như gió, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  Bắt đầu rồi ư? 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nếu rơi xuống, chỉ bất cẩn một chút là sẽ bị thiêu chết không còn lại gì…”  “Rốt cuộc ông ấy định làm gì?”  Mọi người đang đứng trên chuôi kiếm đột nhiên hoảng loạn, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, họ đồng loạt nhìn về phía hai trưởng lão trên bầu trời.  Mọi người đều cảm nhận được có điều gì đó bất thường, trận chiến kiếm chủng vòng thứ hai có lẽ sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.  “Ngọn lửa này được ngưng tụ từ viêm mạch ở xương các tiền bối đã qua đời của Kiếm Các và viêm mạch chôn sâu dưới lòng đất, dung hoà vô số linh hồn trong hàng nghìn năm nay, đã thành biến dị và được gọi là Huyết Linh Quỷ Hoả. Võ giả chưa mở được Tử Phủ mà chạm vào ngọn lửa này không chết thì cũng bị thương”.  Lạc Phong trưởng lão đứng trên Kiếm Điêu giữa không trung bình tĩnh nói: “Vòng thứ hai của cuộc chiến đồng minh có quy tắc rất đơn giản, không hề phức tạp. Duy trì được thời gian càng lâu trên chuôi kiếm này thì số sao trong ngọc bội Tử Tinh sẽ càng nhiều. Đến khi kiếm chủng chỉ còn lại một người thì cuộc chiến cuối cùng sẽ kết thúc. Sau đó, dựa vào số lượng sao trong ngọc bội để sắp xếp thứ hạng cuối cùng của cuộc chiến đồng minh”.  Lâm Nhất thầm nói trong lòng, quy tắc này đối với đệ tử ngoại môn cũng đã coi như thương tình.  Xét cho cùng, đệ tử ngoại môn đặt chân đến đây đều có ít nhất ba mươi ngôi sao trong ngọc bội, vốn đã có ưu thế hơn đệ tử nội môn.  Quy tắc nhìn như đơn giản nhưng thực chất lại rất tàn nhẫn, vô tình.  Ai cũng muốn được ở lại lâu, nhưng ai cũng muốn thì sẽ là tình huống hỗn loạn như thế nào?  Sóng gió dấy lên sẽ gây ra hỗn chiến kinh thế, trong hỗn loạn, nếu thực lực không mạnh thì không ai có thể đảm bảo sẽ cười được đến cuối cùng.  Bạch Đình nói tiếp: “Ngoài ra, trong Huyết Linh Quỷ Hoả còn sinh ra Huyết Diễm Quỷ Linh, sẽ tấn công các võ giả còn sống một cách không thương tiếc”.  Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, dưới tình huống tàn khốc như vậy, chưa nói đến chiến đấu, bọn họ thậm chí còn phải đề phòng sự tấn công của Huyết Diễm Quỷ Linh.  Dừng lại một lúc, trong mắt Bạch Đình loé lên một tia sáng kỳ lạ, ông ta cười bảo: “Nhưng nếu giết được Huyết Diễm Quỷ Linh thì sẽ nhận được một viên đá Diễm Tinh, cụ thể có tác dụng thế nào thì các ngươi phải tự tìm hiểu. Ta chỉ có thể nói là đá Diễm Tinh này đủ để khiến chuyến đi lần này của các ngươi trở nên đáng giá”.  “Nơi ngọn lửa bùng cháy là nơi diễn ra trận chiến cuối cùng lần này, ra khỏi đó sẽ bị coi là tự động từ bỏ quyền tham gia”.  Các đệ tử nghe xong đều đưa mắt nhìn sang, đúng là Huyết Linh Quỷ Hoả không cháy đến khu vực rìa kiếm chủng.  Khoảng cách hơi xa nhưng với các đệ tử đang có mặt ở đây mà nói, muốn đặt chân tới đó cũng không khó.  Tuy nhiên, không đến lúc bất đắc dĩ thì chắc chẳng có ai từ bỏ.  Các đệ tử ngoại môn có mặt ở đây ít nhất đã đánh bại được ba mươi người, những người có thể ở lại đây dù thực lực yếu hơn nữa thì cũng sẽ không quá yếu.  Có thể nói đều là tinh anh của ngoại môn, khẳng định họ đều vô cùng khao khát được thăng cấp lên làm đệ tử nội môn.  Lạc Phong đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng tuyên bố: “Cuộc chiến đồng minh chính thức bắt đầu”.  “Chúc tất cả may mắn”.  Bạch Đình nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt rơi vào Lâm Nhất, lạnh lùng nhìn hắn rồi mới nhìn đi nơi khác.  Vút!  Hai Kiếm Điêu tới rồi đi như gió, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  Bắt đầu rồi ư? 

Chương 853